Mưa nhỏ dần nhưng không biết tới khi nào mới tạnh hẳn, màn mưa giăng kín như những sợi tơ mỏng manh bị gió cuốn đi.

Cố Lan Thời thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Có lẽ sau khi xem xong vở kịch, trong đầu cứ nghĩ mãi về nó nên ban đêm mới mơ thấy như vậy.

Y xoay người lại, áp tay dưới má nằm suy nghĩ miên man một lúc. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, hơi lạnh giúp y dần tỉnh táo lại, xa xa truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa bị đẩy ra.

Miêu Thu Liên nhìn y đang nằm ở trên giường, sắc mặt còn tái nhợt, nhớ lại lúc y run rẩy đứng trong phòng bếp, nàng vội vàng bước đến đưa tay sờ lên trán y.

“Vẫn ổn, mát rồi.” Nàng vừa dứt lời, một cơn gió lớn thổi tới cửa sổ bị bật tung ra, nàng đi đóng cửa sổ và mắng: “Chả trách sờ trán thấy lạnh, hóa ra nằm hứng gió lạnh, lớn như vậy rồi không biết đường đi đóng cửa sổ, con là đang cố ý làm ta tức chết phải không?"

“Mỗi ngày chân tay đều vụng về, lóng ngóng, trời lạnh không biết mặc thêm y phục thì bỏ đi đã đành, đằng này ngay cả cửa sổ cũng không biết đi đóng lại. Sau này gả đi vẫn luôn lơ ngơ như vậy, việc gì cũng làm không xong, bị nhà chồng la mắng là chuyện nhỏ thôi, nếu thật sự muốn đánh con thì ta có muốn quản cũng không được. "

Những lời răn dạy và mắng mỏ khiến Cố Lan Thời cảm thấy thật chân thực, y có phần thống khổ bịt tai lại.

Miêu Thu Liên quay đầu lại nhìn thấy y như vậy, nàng tức giận ngay lập tức cao giọng quát: “Còn bịt tai lại, ta thấy ngươi là ngứa da rồi phải không? muốn bị ăn đòn!”

"Không có nương." Cố Lan Thời đành phải buông tay xuống, thấy nàng còn tức giận, y ngồi dậy gương mặt tươi cười cầu tình xin tha: "Con vừa xoa tai nha, nương! con ngửi thấy mùi thịt thật thơm a! Nhắc đến xào thịt thì không ai có tay nghề vượt qua nương đâu.”

Miêu Thu Liên vừa tức giận lại vừa buồn cười, sau đó trừng mắt lườm y, quay người bước ra ngoài nói: “Mau dậy dọn cơm, mỗi ngày cũng chỉ biết kiếm chuyện khiến ta lo lắng.”

Cố Lan Thời đang ngồi ở mép giường xỏ giày, y lưỡng lự một chút, gọi lớn: “Nương.”

Liên tiếp trong nhiều ngày mơ cùng một giấc mơ y muốn cùng người lớn hỏi qua một chút.

"Làm sao vậy?" Miêu Thu Liên quay lại, có hơi bực mình.

Cố Lan Thời mấp máy môi nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng đành gãi đầu nói: “Thôi bỏ đi, không có gì đâu nương.”

"Con nha! cái đứa nhỏ này." Miêu Thu Liên chỉ nghĩ rằng y cố ý gây phiền toái, liền lẩm bẩm cái gì đó rồi vội vã rời đi. Đồ trong nồi vẫn còn nóng, Trúc ca nhi tay chân không cẩn thận, vẫn là để nàng tới lấy thì hơn.

Cố Lan Thời xỏ giày xong đứng dậy, y biết nếu như y hỏi nương, nàng nhất định sẽ mắng y nói chuyện nhảm nhí, loại giấc mơ xui xẻo như vậy cũng dám nói ra được.

Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn y chưa từng mơ qua những giấc mơ kỳ quái như vậy, loại chuyện như này đều không có căn cứ xác thực, có lẽ do y tự mình nghĩ ngợi, tưởng tượng lung tung.

Với cách lý giải đó làm những lo lắng trong lòng Cố Lan Thời vơi đi một nửa, hơn nữa hôm nay còn được ăn thịt, y nhìn thấy dưới đáy nồi thịt xào có không ít nước mỡ, món này được dọn lên sau cùng, nếu dọn lên sớm chút nữa có lẽ ngay cả mỡ nước dính dưới đáy bát cũng không tới lượt y. 

Lấy màn thầu nóng hổi đặt vào trong chén kẹp thêm thịt xào thơm phức, ăn như vậy thật ngon, nghĩ đến đây y nhanh chân bước đi.

🌻🌻🌻

Mưa liên miên mấy ngày không dứt, sau đó thì tạnh hẳn, nắng đầu hạ gay gắt, không đến hai ngày mặt đất đã khô ráo.

Cố Lan Thời cõng sọt cỏ trên lưng đi men theo con đường đất ngoài ruộng vội vã trở về nhà, vì nhổ cỏ trên ruộng lúa viền tay áo dính đầy bùn đất.

Khi những người khác còn đang làm việc bận rộn ngoài đồng, y liền gấp gáp quay về nhà nấu cơm. Trước tiên, đi rửa sạch bùn đất bám trên tay chân rồi rời khỏi ruộng lúa.

Trời đổ mưa, không tiện ra khỏi cửa chỉ có thể ở trong nhà nghỉ ngơi. Khi trời quang đãng, dù là trên ruộng lúa nước hay là ruộng lúa mạch. Nhổ cỏ dại là công việc cần ưu tiên làm gấp, cỏ dại hầu như lúc nào cũng mọc rất nhanh. Không biết cơn gió nào mang theo hạt cỏ rơi xuống ruộng, chỉ hai ngày sau khi rơi xuống nó đã mọc lên tươi tốt.

Vừa ra khỏi thôn, liền gặp đại ca đang gánh đòn gánh, Cố Lan Thời dừng lại nói vài câu.

Biết y đang trở về nấu cơm, Cố Lan Sinh nói: “Qua hỏi tẩu đệ múc về một chén dưa chua, mấy ngày trước mới muối chắc có thể ăn được rồi.”

"Được." Cố Lan Thời đồng ý. Trước khi hai người chuẩn bị rời đi, có một người khác từ ngoài đồng đang hướng bên này đi tới, là nương của Lâm Tấn Bằng, Lý Hương Cúc.

Cố Lan Sinh nhìn thấy bà ấy liền gọi lớn: “Hương Cúc thẩm.”

Lúc này là thời gian nấu cơm, ai không ra đồng thì ở nhà nấu cơm, hoặc cũng có nhà cả gia đình đều xuất lực ra đồng thì một người phải về sớm nấu cơm.

Lý Hương Cúc vẫn chưa tới gần, nhìn thấy Cố Lan Thời trước tiên mỉm cười, sau nhiều năm làm lụng vất vả, khuôn mặt bà ấy vừa rám nắng lại nhăn nheo, vui vẻ nói: “Lan Sinh, đi ra ruộng.”

Sau đó lại nhanh chóng nói một câu khác: “Lan ca nhi cũng ở đây.”

“Thẩm.” Cố Lan Thời gọi một tiếng, vì ánh mắt người kia nhìn quá mức nhiệt tình, y cảm thấy lỗ tai mình đang nóng bừng, bẽn lẽn đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Lý Hương Cúc thấy y dáng vẻ đoan trang, liếc mắt nhìn nốt chu sa giữa ấn đường có màu sắc tươi nhuận, sau đó lại nhìn đến dáng người của y, chiều cao của song nhi so với cô nương không hề thấp hơn, thân hình trông rắn chắc, không giống như người ốm yếu.

Con trai bà lúc trước từng nói qua, hắn nhìn trúng song nhi nhà Cố gia, song nhi sinh con không dễ dàng như nữ nhân nên bà không vừa lòng, gia cảnh nhà họ cũng không phải loại nghèo khó đến mức không đủ tiền để cưới tức phụ vào cửa.

Bà đã mấy lần vì chuyện này mà tức giận, dù bà có ra sức khuyên nhủ thế nào đi nữa cũng không thể lay chuyển được con mình nên cuối cùng đành phải thuận theo nhắm mắt làm ngơ chấp nhận Cố Lan Thời.

Tuy rằng ở cùng một thôn, nhưng nhà Cố gia ở cuối thôn, nhà bọn họ lại ở đầu thôn, thôn Tiểu Hà tuy có chữ “Tiểu” nhưng cũng không được tính là nhỏ, trong thôn có tới sáu mươi bảy mươi hộ gia đình. Chưa kể những cặp phu thê mới phân gia lập hộ mấy năm gần đây, môn gia trạch viện xuất hiện ngày một nhiều.

Hai nhà cách xa nên bà và Miêu Thu Liên ra cửa hiếm khi gặp nhau, tự nhiên đối với hậu bối đời sau càng không quen biết, vả lại Cố Lan Thời còn chưa xuất giá, cũng không thể giống như mấy người bọn họ sẽ ngồi ở đầu thôn nơi đông người qua lại cùng nhau nói chuyện phiếm, tùy ý lộ mặt ra bên ngoài dễ bị điều tiếng không hay.

Năm nay Cố Lan Thời cũng đã đến tuổi cập kê, người trong làng nói rằng Miêu Thu Liên nuôi dưỡng ra một song nhi xinh đẹp, bà không phải chưa từng nghe qua nhưng không để tâm lắm. Dù cô nương hay song nhi có tốt đến đâu cũng không bằng hán tử, sau này đều phải gả đi.

Tấn Bằng nhà họ anh tuấn là thế. Trong mắt bà, tức phụ phải đẹp như tiên nữ mới xứng với hắn.

Tuy nhiên, sau khi lén lút quan sát, Lý Hương Cúc cảm thấy con trai bà nói cũng không sai, Lan ca nhi thoạt nhìn hiền huệ, trong nhà cũng không nghèo lại còn đông huynh đệ nên dần dần cũng ưng thuận.

Cố Lan Sinh thấy bà nhìn chằm chằm Cố Lan Thời đang thẹn thùng đứng đó, liền ngắt lời nói: “Nhà thẩm năm nay thu hoạch chắc không tệ đâu, ta đi ngang qua đầu bờ bên kia thấy lúa mạch sắp thu được rồi.”

“Ôi chao! nơi nào có! Nhìn này do năm nay trồng dày hơn.” Lý Hương Cúc tươi cười, cao hứng nói: “Năm ngoái bảo thúc ngươi xuống giống gieo thưa một chút không chịu nghe, xuống ruộng nhổ cỏ rất là khó đi."

“Trong vòng tháng này, lúa mạch sinh trưởng tốt rồi, cỏ nơi nào có thể đoạt chất dinh dưỡng của lúa được.” Cố Lan Sinh thuận miệng nói.

"Đúng vậy, bằng không trong ruộng sẽ có rất nhiều việc cần làm, Tấn Bằng cũng không thể lên trấn trên làm công." Lý Hương Cúc khi nhắc đến con trai ánh mắt thật khác biệt.

Cố Lan Sinh thừa dịp hỏi: “Công việc của Tấn Bằng như thế nào rồi?”

Lâm gia muốn cầu hôn, thân là đại ca, hắn nhất định rất bận tâm. Không nói cái khác, trước tiên hắn phải dò hỏi rõ ràng mọi thứ về Lâm Tấn Bằng. Nghe nói, năm ngoái Lâm gia muốn tìm cho Lâm Tấn Bằng một công việc tốt ở trấn trên, làm chưởng quầy của một tửu lâu.

Lâm Tấn Bằng từng đọc sách qua mấy năm, đối với việc ghi chép sổ sách hay tính toán đều rất thông thạo, ghi vài khoản mục trên sổ sách mỗi tháng đều được lĩnh tiền công, điều này còn tốt hơn nhiều so với việc cả ngày vùi đầu ngoài ruộng bán mặt cho đất bán mông cho trời. Đây lại là công việc đầu tiên, chỉ cần ở Hà Đông gia làm tốt, lại kết giao thêm mấy mối quan hệ thì tiền bạc và lợi ích còn sợ sẽ không tới sao.

Cố Lan Sinh từng nghe người ta nói qua một chút, đại khái cũng hiểu rõ ngọn ngành, nếu Tấn Bằng thật sự có thể trở thành chưởng quầy, cuộc sống của Lan ca nhi sau khi thành thân sẽ không phải chịu khổ.

"Ai! Hắn a, không có tiền đồ mà" Lý Hương Cúc nói đến đây, nụ cười trên mặt bà nở rộ như bông hoa cúc, nói: “Không phải hai ngày trước, ông cậu của hắn nhờ vào quan hệ quen biết ở trấn trên vừa phải mời cơm còn phải tặng lễ. Cùng người ta nói chuyện xong rồi, chẳng phải hôm nay đã đi qua theo chưởng quầy tiền nhiệm bàn giao học việc, cố gắng học hỏi nhiều một chút ngày sau cũng dễ làm việc. Nghe ông cậu nói, thật không tệ a! Đợi chưởng quầy tiền nhiệm nghỉ làm Tấn Bằng sẽ tiếp quản công việc đó.”

Nhắc đến Lâm Tấn Bằng, Cố Lan Thời không còn vui vẻ như trước nữa, đêm qua lại mơ thấy giấc mơ giống mấy ngày hôm trước, mơ nhiều đến mức bây giờ mới nghe đến tên Lâm Tấn Bằng trong lòng y cảm thấy chồng chất phiền muộn, nói: “Thẩm, đại ca, ta phải về nấu cơm nếu không sẽ lỡ giờ."

Làm việc ngoài đồng cả buổi sáng, cả nhà đã đói bụng, người nhà nông có ai không biết điều này. Lý Hương Cúc vội vã nói: “Được rồi, vậy mau về đi.”

Sau khi về đến nhà, Cố Lan Thời ngồi xổm dưới đất rửa rau, nhớ lại ánh mắt Lý Hương Cúc nhìn y vừa rồi, sau đó nhận ra y không thích bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, y cau mày nhớ lại lời cha mẹ y thì thầm ngày hôm qua.

Sở dĩ Lâm gia chưa chính thức đến cầu hôn là vì Lâm Tấn Bằng đang chạy việc ở trấn trên, ngoài ra còn một nguyên nhân khác là vì y.

Khi còn nhỏ, nương mang theo y đến nhà cậu, có một người họ hàng ở xa tới, người đó là một ông lão có khả năng đoán mệnh.

Nàng thỉnh cầu ông lão tính cho y một quẻ, quẻ tính lên không có gì bất thường. Chỉ cần nhớ duy nhất một điều là y không được xuất giá trước năm mười bảy tuổi, bằng không số mệnh sau này sẽ gặp hung hiểm, nhiều trắc trở, lo âu.

Vấn đề này nhà bọn họ đã sớm thương lượng xong, trước năm y đủ mười bảy tuổi tuyệt đối không thể gả đi. Năm ngoái có người nhờ bà mối đến làm mai, nương y thả tin này ra ngoài, bà mối trả lời, gia đình kia vốn có hứng thú lại không thấy động tĩnh gì nữa.

Năm nay y mười lăm tuổi, song nhi tầm tuổi này mà gả đi thì có hơi sớm, muộn hơn đủ mười sáu tuổi cũng đã thành thân cả rồi.

Có một số người đến mười bảy, mười tám tuổi mới xuất giá, cùng lắm sẽ bị người trong thôn bàn tán mấy câu. Bản thân y cũng không bận tâm những lời bàn tán này, nhưng Lâm Tấn Bằng năm nay đã mười bảy tuổi rồi, nếu như đợi thêm hai năm nữa thì hắn đã mười chín tuổi.

Cha nương y nói Lâm gia ắt hẳn có phần đắn đo vì rốt cuộc họ vẫn là bên phải đợi.

Vả lại, hán tử sau mười chín tuổi mới thành thân, người ta sẽ nghĩ là trong nhà quá túng thiếu không đủ tiền thú tức phụ, phu lang là một cái lão quang côn.

Cố Lan Thời vớt rau đã rửa sạch lên, mặt nước giao thoa lay động phản chiếu sự cáu kỉnh hiếm có của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play