Phòng bếp, Cố Lan Thời đã nhóm lửa xong, y bận rửa rau không rảnh tay để chêm thêm củi, liền gọi Trúc ca nhi đến phụ giúp.
Nước mưa từ ngoài cửa sổ hắt vào rơi trên mặt bàn, y đóng cửa sổ lại nói: “Lửa đốt đượm rồi, ta thả hết chỗ gừng này vào đun sôi lên, rồi nhanh chóng múc một chén cho Cẩu Nhi uống.”
“Đệ biết rồi.” Trúc ca nhi bỏ thêm ít củi vào, ngồi trước bếp lò trong miệng đang nhai thịt quả, nói: “Lan Thời ca, đệ vừa nhìn thấy Bùi Yếm, hắn đi qua cổng viện nhà ta, lớn lên thật là cao a!”
“Bùi Yếm?” Cố Lan Thời múc hai gáo nước rửa mầm gai, suy nghĩ một chút mới nói: “Là người kia nhà Bùi gia, hồi năm ngoái mới trở về đúng không?”
Y thường ngày không nói chuyện cùng hán tử, Bùi Yếm lại hơn ba năm không sống ở thôn, nên không quen biết lắm.
“Đúng vậy, ngoại trừ hắn còn có thể là ai.” Trúc ca nhi nhịn không được thì thầm nói nhỏ: “Lan Thời ca, đệ nói với ca, ca nhất định không được nói ra bên ngoài nha, nếu không cả hai chúng ta đều bị ăn no đòn.”
Cố Lan Thời lập tức vui vẻ, trêu chọc hắn: “Đệ nói đi, để ta xem đệ có thể giở trò bịp bợm gì.”
Người dân quê mỗi ngày mở mắt ra liền nghĩ cách kiếm tiền như thế nào phải sống ra làm sao, quanh năm suốt tháng tất bật, vội vã, không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhàn hạ. Gặp gỡ nhau ngoài nói chuyện phiếm, tụ tập tán gẫu đôi ba câu chuyện tầm phào cũng không nói cái gì quá to tát, trong thôn lại không giống trấn trên lớn như vậy, nhàn thoại được ưa chuộng đơn giản chỉ là nhà nào chiếm ưu thế nhà nào đang gặp khó khăn, thiếu thốn.
Tiểu hài tử thường xuyên nghe người lớn nói những điều này, không tránh khỏi học theo cũng nói ra nói vào, Cố Lan Trúc tuổi còn nhỏ, lần đầu nhìn thấy người cao như vậy liền cảm thấy hết sức kỳ lạ, nhịn không được nói ra một phần cảm nhận của bản thân .
Cố Lan Thời vớt mầm gai đã rửa sạch đặt vào trong rổ trúc để ráo nước, nghe tiểu đệ thao thao kể chuyện chỉ cảm thấy buồn cười, nói: “Đệ ngoan ngoãn nghe lời lại không trêu chọc đến người ta, ai lại đi đánh đệ làm gì, đừng nghe Cẩu Nhi ăn nói bậy bạ, nó hù dọa đệ đó.”
“Đệ biết mà.” Cố Lan Trúc ngẩng mặt lên nhìn y, nói: “Nhưng lần trước người Triệu gia không phải cũng bị hắn đánh sao?”
Trúc ca nhi nói đến chuyện đánh nhau này cũng không phải nói năng linh tinh, Bùi Yếm ở trong thôn đến giờ khá là nổi danh. Mùa hè năm ngoái, vì chuyện múc nước tưới đồng ruộng, hắn đem người Triệu gia bất kể cả nam lẫn nữ đều đánh đến mặt mũi bầm dập sưng tím, cả nhà Triệu gia nhìn ai cũng giống như cái đầu heo.
Cố Lan Thời lại đem rau ngải dại bỏ vào trong chậu tiếp tục rửa, nói: “Đấy là huynh đệ Triệu gia khi dễ người ta trước, giếng lại không phải của riêng nhà họ, bọn họ thì hay rồi! chặn giếng không cho người khác đến lấy nước, trời nắng nóng như vậy. Ruộng nhà ta có vị trí tốt hơn một chút nằm ở gần sông. Như vậy, cha nương không cần gấp rút đi gánh nước tưới ruộng, bằng không hoa màu bị hạn chết hết chúng ta lấy cái gì mà ăn. Bùi Yếm khẳng định cũng sốt ruột, hắn không đi đánh mấy người bọn họ còn đánh ai.”
Thôn Tiểu Hà được bao quanh bởi núi và sông, cùng vài thôn dân khác chiếm cứ một vùng bình nguyên rộng lớn dưới chân núi, nhân khẩu gia tăng liên tục từ thế hệ này đến thế hệ khác, việc khai khẩn ruộng đất càng ngày càng nhiều, mà không phải mảnh ruộng nào cũng nằm gần sông.
Hơn hai mươi năm trước, thôn bọn họ có một ông lão đứng ra quyên tiền đào hai miệng giếng cách xa con sông, như thế không cần phải đi quá xa để gánh nước tưới ruộng nữa, một số nhà trong thôn ở cách xa dòng sông cũng có thể đến gánh nước về dùng. Vào thời điểm đó, mỗi hộ sinh sống trong thôn Tiểu Hà đều ra tiền đóng góp. Từng ấy năm tới nay, chỉ cần là người trong thôn đều có thể đến giếng lấy nước.
Hơn hết là không hạn chế về việc đến lấy nước, nhưng không thể bao dung, tha thứ cho những kẻ chuyên đi ức hiếp người khác, trong nhà quá nghèo, hoặc những nhà có ít nhân khẩu, ít nhiều đều từng bị khinh dễ qua. Nhà có đông huynh đệ, họ đi chặn giếng chính là không cho phép người khác đến lấy nước, những người bị ăn hiếp cũng không có biện pháp gì, không còn cách nào khác là đi một đoạn đường xa tới bờ sông lấy nước.
Cố Lan Thời đã mười lăm tuổi, có thể hiểu những uẩn khúc trong chuyện này, y vớt ngải dại đã rửa sạch, vẩy cho rơi bớt nước rồi mới đặt chúng vào một cái rổ trúc khác, nói: “Huynh đệ nhà Triệu gia không phải loại người tốt đẹp gì, không phải trước kia hay đi khi dễ nhà Mai ca nhi, bọn họ quen thói chuyên đi ức hiếp người khác, ngay cả tức phụ, phu lang trong nhà cũng thích đi bắt nạt kẻ yếu. Thấy Bùi Yếm chỉ có một thân một mình, ý đồ xấu xa lại nổi lên, này thì tốt rồi! đá ngay phải một tảng đá cứng. Kẻ đi chân đất không sợ người đi giày, núi cao còn có núi cao hơn.”
Nói là nói như vậy, lúc ấy bọn họ không có mặt ở giếng nước, đương nhiên không được chứng kiến cảnh tượng Bùi Yếm cùng người Triệu gia đánh nhau, trong nhà mọi người cũng đang vội vàng gánh nước tưới tiêu cho đồng ruộng, chỉ có thể nghe người khác kể lại, còn tưởng rằng đó là kiểu đánh nhau bình thường giữa các hán tử.
“Đã mở nắp vung.” Trúc ca nhi nói.
Cố Lan Thời nhìn hơi nước đang bốc lên trong nồi sắt, nói: “Đun thêm một chút nữa là được.”
“Dạ.” Trúc ca nhi đứng dậy cầm chén đặt ở trên kệ bếp, nói: “Nói như vậy, Triệu gia quả thật đáng đời.”
“Ừm.” Cố Lan Thời rửa rau xong, đứng trước kệ bếp cắt mầm gai trên thớt, dặn dò hắn: “Bất kể là Triệu gia hay Bùi gia, những chuyện như thế này, đệ cũng đừng ra bên ngoài nói cùng người khác.”
“Đệ biết rồi.” Trúc ca nhi gật đầu đồng ý.
Biết đệ đệ ở bên ngoài sẽ không nói lung tung, cũng chỉ cùng người trong nhà tán gẫu mấy câu, Cố Lan Thời mới yên tâm, y đem mầm gai cắt làm đôi, đang lúc bận rộn, nghe thấy giọng nói của cha mình Cố Thiết Sơn, hướng ra bên ngoài gọi: “Cha?”
“Ừm.” Cố Thiết Sơn mặc áo tơi, trên đầu đội nón. Từ ngoài cửa đi vào, đi ngang qua phòng bếp thoáng nhìn vào bên trong, hỏi: “Đang nấu cơm?”
“Cha, con đang nấu canh gừng, người cùng Cẩu Nhi đều uống một chén.” Cố Lan Thời nói.
“Được.” Cố Thiết Sơn đáp lại, trời đang mưa to, hắn vội vã đi vào nhà chính, gỡ dây thắt trên áo tơi xuống nói: “Vốn định trú mưa ở nhà Trụ tử đầu thôn, nhìn trời mây đen dày đặc, trong chốc lát khó mà tạnh được, ta liền mượn áo tơi nhà hắn.”
“Đợi trời tạnh mưa nhớ đem trả lại.” Miêu Thu Liên ngồi quay sợi, thấy hắn còn khoác áo tơi, mở miệng nói: “Trước đừng cởi vội, Cẩu Nhi đã đánh cỏ heo về rồi, vừa vặn ông còn mặc áo tơi, đi ra sau viện cho heo ăn nha, không cần đi gấp.”
Cố Thiết Sơn liền nhấc sọt cỏ lên, đang đi thì nhìn thấy trong bát có quả mua đất, hỏi: “Bà đi hái về?”
Cẩu Nhi chưa kịp lên tiếng, Miêu Thu Liên đã nói: “Là tiểu tử Lâm gia cho Lan ca nhi.”
Nàng nói xong lại nhìn về phía Cẩu Nhi: “Mâm xôi là Trúc ca nhi để lại cho con, mua đất con nhặt hai quả ăn là được, còn giữ lại cho Lan Thời.”
“Con biết rồi nương.” Cố Lan Du rút tay lại không chạm đến nữa, vừa rồi lúc ăn quên không hỏi, hóa ra là của Lâm Tấn Bằng cho.
Cố Thiết Sơn không nói gì nữa, đi cho heo ăn.
Trong nồi nước đang sôi ùng ục, Cố Lan Thời dùng cái gáo hồ lô thủng để vớt mầm gai, nước nóng từ hai mươi ba mươi cái lỗ thủng chảy xuống, một gáo múc được rất nhiều mầm gai, so với dùng đũa vớt thì dễ dàng hơn nhiều.
Mầm gai non nhìn rất ngon, Trúc ca nhi liếm liếm môi đứng bên cạnh, nói: “Lần trước ăn thịt xào có lẽ là từ năm ngoái đi.”
“Biết đủ đi, trứng xào không phải cũng rất thơm sao, năm ngoái đã ăn qua vài lần, còn chưa đủ thỏa mãn.” Cố Lan Thời mỉm cười lại múc một muôi khác lên.
“Làm sao có thể giống nhau được, trứng không thể xào ra nước mỡ, còn thịt thì khác, mầm gai dính nước mỡ, xào tới bóng loáng, mới gọi là thơm a.” Trúc ca nhi nói, tay ngắt nửa nụ mầm gai trong chén lên ăn.
Thấy hắn thèm ăn, Cố Lan Thời nói: “Ăn một chút là được rồi, mới chần qua nước sôi, bên trong xem chừng còn chưa chín đâu.”
Đây cũng là nhà y có cuộc sống tốt hơn một chút, những nhà không có tiền khi ăn mầm gai chỉ cần luộc chín là xong, có thể bỏ được thì rắc thêm chút muối vào trộn cùng. Thật đáng tiếc loại rau rừng này dường như chỉ mọc theo mùa, không cần xào qua dầu hay thêm gia vị cũng cho ra một món ăn ngon.
Hai người họ vừa làm việc vừa trò chuyện, Miêu Thu Liên cầm hai cái bát không đi vào, đó là bát của Cẩu Nhi và Cố Thiết Sơn vừa uống canh gừng xong.
“Đem vỉ hấp bắc lên, hôm trước còn lại mấy cái bánh bột ngô đem tất cả đi hâm nóng.” Nàng buộc tạp y*(tạp dề) lên, tiếp nhận công việc từ tay Cố Lan Thời.
Mầm gai xào thịt là một món ăn ngon, đặc biệt là miếng thịt nàng mua tỉ lệ mỡ nhiều thịt ít, xào cho đến khi ra nước mỡ, nếu như xào không khéo để quá lửa thì thật là đáng tiếc.
Cố Lan Thời cùng nương thay nhau đứng bếp chỉ có Trúc ca nhi bình thường đều ngồi ở chỗ kia nhóm lửa, thấy nương bắt đầu xào rau, hắn thật vui vẻ, nương làm cơm ít nhiều hương vị cùng những người khác không giống nhau.
Mưa nhỏ dần, Trúc ca nhi ra sức cắn mạnh cái hột trong miệng, lần trước ăn mua đất là khi phú hộ Trương ở thôn Sơn Phong ra tiền mời một gánh hát hí kịch về, hắn theo người nhà qua đó xem, đại ca cho hắn mấy quả.
“Nương, Lâm thẩm có phải hay không nói đến lúc làm hôn sự sẽ mời một gánh hát đến.” Hắn buột miệng hỏi, xướng hí kịch thực sự rất náo nhiệt, có thể ăn có thể chơi, còn được nghe hí kịch, đừng nói tiểu hài tử mà ngay cả người lớn cũng thích xem.
Miêu Thu Liên nghe lời này liền cười, nhìn qua nói: “Lâm gia nói là nói như vậy, nhưng mà vẫn chưa đưa ra quyết định.”
Người dân quê đều cùng nhau đi tới chỗ khác xem người ta diễn, nếu có thể mời một gánh hát đến, không chỉ Lâm gia có danh tiếng tốt mà nhà bọn họ cũng có phần tự hào, dù thế nào đi chăng nữa cũng đều vì Lâm Tấn Bằng cưới Lan ca nhi nhà bọn họ.
Được nhà thông gia coi trọng như vậy, nàng cùng Cố Thiết Sơn sao có thể không nguyện ý, rất có lòng tin đối với bà mối, đợi ngày sau Lâm gia chính thức tới cửa nạp lễ cầu hôn.
Trúc ca nhi hưng phấn nói: “Tốt quá rồi! đến lúc đó nương nhớ nói với Lâm thẩm nha, nhớ chọn vở 'Tầm phu ký', nó thật náo nhiệt, con chỉ thích xem mấy đoạn cãi nhau.”
“Ngươi đứa nhỏ này! Hí kịch là để tùy tiện diễn sao?” Miêu Thu Liên tức giận trừng mắt, nói: “Lễ thành thân có vở kịch náo nhiệt mừng hôn sự, đây là ngày thành thân của ca ngươi, nào có thể diễn vở 'Tầm phu ký'? ngươi nha! sao lại thiếu tâm nhãn như vậy, nương ngươi là ta phải có mặt mũi dày cỡ nào mới đi chọn vở này, còn không phải để cho thiên hạ chê cười.”
Trúc ca nhi bị quở mắng, ngồi trên ghế không dám nói lung tung.
Cố Lan Thời đứng gần đó bóc tỏi, y không cảm thấy có vấn đề gì cả, Trúc ca nhi tuổi còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ. Liếc mắt nhìn Trúc ca nhi đang ngồi ủ rũ y khẽ mỉm cười.
Nhắc tới mới nhớ, lần trước xem 'Tầm phu ký' quả thật rất náo nhiệt, Lưu nương tử ở nhà cực khổ chờ đợi phu quân, thấy hắn rất lâu không trở về, mang theo hài tử cùng đi Thượng Kinh tìm phu quân, lại phát hiện phu quân của nàng là kẻ vong ân phụ nghĩa, đã cưới thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng, Lưu nương tử hung dữ, thoại kịch được viết rất hay, ngươi tới ta đi huyên náo một trận thật là thú vị.
Khi nghe vở kịch này y cũng cảm thấy thú vị hơn các vở kịch hí khác, chứ đừng nói là Trúc ca nhi.
Đột nhiên, Cố Lan Thời ngừng việc bóc tỏi, vẻ mặt hốt hoảng, y chợt nhớ lại giấc mơ mấy ngày nay, mặc dù nội dung khác với vở kịch đó, nhưng lại cùng cảnh ngộ bị ruồng bỏ.
Đã mấy ngày rồi, mỗi đêm đi ngủ sẽ nằm mơ thấy giấc mơ này, nhưng sau khi tỉnh dậy y liền quên sạch những chuyện xảy ra trong mơ, không biết tại sao, y càng nghĩ càng cảm thấy bất an, những mơ hồ ban đầu dần dần trở nên rõ ràng sau khi nghĩ về nó. Một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, làm y run rẩy cả người, gây ra động tĩnh không hề nhỏ.
Miêu Thu Liên vẫn còn đang cằn nhằn, phát hiện thấy Cố Lan Thời run rẩy lập tức ngừng la mắng Trúc ca nhi, hỏi: “Sao thế này, lạnh hả?”
Nàng nhanh lau tay lên tạp y, một tay sờ lên trán mình tay còn lại sờ trán Cố Lan Thời, qua một lát cau mày nói: “Hình như hơi âm ấm, cũng không bị mắc mưa, như thế nào lại ốm rồi.”
“Vẫn còn canh gừng.” Trúc ca nhi nói, rồi cầm chén đi múc, trước đó trong nồi lớn đã nấu xong, phần canh gừng còn lại đổ vào nồi gốm được giữ nóng ở trên bếp lò, để lát nữa Cẩu Nhi và cha hắn có thể uống thêm một bát canh nóng.
“Mau uống đi, uống xong nhanh chóng quay về phòng nằm, đến lúc ăn cơm nương sẽ gọi.” Miêu Thu Liên nói: “Sau này trời mưa nhớ mặc thêm áo ngoài. Con a! từ lúc còn nhỏ đã hay lơ đãng. "
Cố Lan Thời mắt tối sầm, đầu óc mê man, uống xong một bát canh gừng nóng, Trúc ca nhi thúc giục y nhanh trở về phòng, sau khi nằm xuống, phải mất một lúc mới dần tỉnh lại.