Cửa viện trong sân hé mở, Cố Lan Thời chạy đằng trước Trúc ca nhi nối gót theo sau, hai người nhanh như chớp từ trước viện chạy vào nhà chính, mẹ y đang ngồi ở nhà chính quay sợi lanh. 

Miêu Thu Liên tay phải quay guồng, tay trái vê sợi kéo ra, guồng quay xoay tròn lộc cộc, nàng thoáng nhìn ra bên ngoài liền nhanh chóng đưa mắt nhìn lại guồng quay, guồng quay từng vòng từng vòng xoay tròn, cánh tay trái nhịp nhàng nâng lên miết sợi kéo ra, dừng lại một nhịp sau đó tiếp tục kéo sợi, như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. 

Nàng gặng hỏi: “Mưa rồi? Sao cha con cùng Cẩu Nhi còn chưa trở về.” 

“Cha vẫn còn ở ngoài ruộng, Cẩu Nhi đi đánh cỏ heo, chắc sẽ về sớm thôi.” Cố Lan Thời dỡ sọt xuống rồi đứng thẳng người trong tay vẫn cầm chiếc túi vải. 

Trúc ca nhi cẩn thận đặt sọt xuống, trước ngực còn ôm mấy quả mâm xôi, sợ chúng bị dập. 

“Có hái được mầm gai không?” Miêu Thu Liên hỏi, tầm mắt như cũ không rời khỏi guồng quay, hai tay bận rộn không ngừng. 

"Hôm nay vận khí thật tốt, hái được khá nhiều, chỗ này đủ ăn hai bữa.” Cố Lan Thời cười nói, y ngồi xổm xuống đem túi vải đặt ở trên mặt đất, trước đem cây ngải dại từ trong sọt lấy ra, mầm gai để ở bên dưới. 

"Được rồi, thịt nương đều đã xắt xong, một hồi nữa con nhớ rửa qua nước.” Miêu Thu Liên nói xong, lại bổ sung thêm: “Để cha mấy đứa vào trấn mua ít bông vải tốt về kéo sợi rồi dệt vải, đến lúc đó con theo nương cùng nhau dệt, đợi dệt xong làm hai bộ xiêm y mới.” 

Khi nói, tay phải ngừng lại không quay guồng nữa: “Nếu như dệt được hai xấp vải có thể giữ lại để dành cho con làm của hồi môn, khi qua cửa lại mặc. Ta lần trước ở tiệm vải nhìn thấy xấp vải đỏ đắt thì có đắt, bất quá màu nhuộm rất đẹp so với chính mình tự nhuộm, màu lên quả thật nhìn tươi và đẹp hơn.” 

Nàng mân môi suy nghĩ trong chốt lát, sau đó hạ quyết định nhìn Cố Lan Thời nói: “Đến lúc đó ta sẽ mua cho con một xấp vải đỏ, thành thân chỉ có một lần, như thế nào đi nữa cũng phải mặc đẹp một chút.” 

"Nương, vẫn còn sớm.” gò má Cố Lan Thời nóng bừng lên, nhẹ giọng nói. 

"Không sớm, chỉ còn hai năm nữa thôi, không nhân lúc này sớm đem giá y làm cho tốt, đợi việc đến chân rồi xem con có vội hoảng, đến lúc đó làm không kịp ta xem con lấy cái gì để mặc.” Miêu Thu Liên lắc đầu: “Con a! tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chỗ nào cũng không biết lo nghĩ?" 

"Dạ, con biết rồi nương, cái này con sẽ làm ngay.” Cố Lan Thời nhanh chóng đáp ứng trước khi nàng tiếp tục cằn nhằn. 

"Này là thế nào, không thích nghe lời nương nói?” Miêu Thu Liên cười nguýt y một cái. 

"Nương! Không có a! Con này không phải nghe lọt rồi sao.” Cố Lan Thời mỉm cười, lảng qua nói với Trúc ca nhi: “Đem những thứ này đi rửa sạch." 

Trúc ca nhi lấy ra rau sam mới đào, nhận lấy túi vải tươi cười vui vẻ trả lời: “Được." 

Tiện tay nhặt chiếc khăn tay đặt trên ghế, đứng dậy đi đến phòng bếp. 

Miêu Thu Liên nhìn thấy cái túi vải không phải của nhà bọn họ, hỏi: "Nó ở đâu ra?" 

Cố Lan Thời có phần luống cuống, rốt cuộc trong nhà không cho nhận đồ người khác cho, nên y thành thật mở miệng: “Hắn cho, chính là mấy quả mua đất, không có gì khác nữa.” 

Hôn sự vẫn chưa được quyết định, tuy y không nói đích danh ai nhưng Miêu Thu Liên vừa nghe liền biết rõ, vẻ mặt nàng có phần hòa hoãn hơn. 

Chuyện tốt sắp thành đôi, hán tử tặng song nhi một ít đồ cũng không sao cả, đôi khi ân cần một chút mới là chuyện tốt, tối thiểu hán tử này biểu hiện hắn keo kiệt vẫn luôn để tâm. 

Thấy không bị mắng, Cố Lan Thời tạm thời yên tâm, cầm cái nong trúc lớn đi tới, cười tít mắt thu dọn rau dại bưng đi cất. 

"Nương, rau ngải dại nhiều lắm, lại non, buổi chiều chúng ta chưng ăn nha.” Y vừa nói vừa nhặt cỏ dại cùng lá cây lẫn ở trong rau ra. 

"Được, muốn ăn thì ăn.” Miêu Thu Liên lại bắt đầu quay sợi, đợi Trúc ca nhi đang từ phòng bếp bưng bát chạy vào, đút cho nàng một quả mâm xôi. 

Cố Lan Trúc là con út trong nhà, lại là song nhi ngây thơ, thuần khiết. Miêu Thu Liên ngoài miệng không nói gì nhưng từ trong thâm tâm vẫn luôn yêu chiều đứa con út này nhiều hơn, lúc này ăn một quả mâm xôi, ngọt đến đôi mắt đều nheo lại, trực tiếp khen ngợi Trúc ca nhi là đứa nhỏ lém lỉnh nhất. 

Cố Lan Thời nào có không biết cha mẹ thương nhất Trúc ca nhi, có khi cùng gia đình đi họp chợ phiên, y muốn ăn bánh xốp giòn, nàng sẽ nói không đủ tiền hoặc là nói lần tới lại mua, nhưng Trúc ca nhi chỉ cần nói muốn ăn như thế nào đều mua một cái. 

Trước đây y còn nhỏ, căn bản không cảm thấy cha mẹ như thế là thiên vị, trời sinh tâm tính bao dung, mọi việc không để trong lòng, trên mặt luôn luôn tươi cười , nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tóm lại trong nhà sẽ không thiếu của y một miếng ăn, không bao giờ sợ bị đói bụng. 

Hai năm nay lớn hơn rồi, muốn ăn bánh xốp giòn liền trộm cùng Trúc ca nhi nói, làm Trúc ca nhi thèm ăn, không bị trách mắng mà còn có bánh xốp giòn để ăn, chẳng phải là chuyện tốt đẹp sao? 

"Lan Thời ca, cho ca.” Trúc ca nhi ngồi trên ghế bên cạch, trong miệng ngậm quả mâm xôi đem chén đưa qua. 

Trong chén ngoại trừ bốn quả mâm xôi, chính là quả mua đất màu tím lớn hơn một chút, quả mua đất nhỏ hơn quả hạnh một vòng, có màu tím đen, thoạt nhìn có vẻ đã chín. 

Quả mua đất lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, thịt quả bên trong cũng là màu tím, không giống vị chua chua ngọt ngọt của quả mâm xôi, vị ngọt có phần đậm hơn, bao gồm cả hột quả cũng ngọt, ngày thường rất ít khi được ăn đường, sau khi ăn xong quả mua đất ngậm hột trong miệng có thể nhấm nháp được ít dư vị ngọt ngào. 

Cố Lan Thời không ăn quả mâm xôi, tự mình lột một quả mua đất ngậm trong miệng, nói: “Để lại hai quả mâm xôi cho Cẩu Nhi, ta sẽ không ăn.” 

"Vâng ạ" Trúc ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận nhai quả mâm xôi trong miệng, nếm được vị chua chua ngọt ngọt tâm trạng hết sức vui vẻ. 

Hai người cùng nhau thu dọn rau dại, hôm nay muốn ăn rau ngải dại và mầm gai trước. Bên bờ sông và trên núi có rất nhiều rau sam, muốn ăn rau tươi có thể đi ra ngoài đào bất cứ lúc nào. 

Hai người làm sạch chỗ rau sam hôm nay đào về, rải đều một lớp lên nong trúc lớn, chần qua nước rồi phơi hai ngày nắng đẹp là thành rau khô, cất kỹ để ăn dần trong mùa đông. 

Lúc này đang bận rộn thì bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa to. 

Nghe hạt mưa lộp độp vang lên, Miêu Thu Liên nhìn màn mưa nói: “Cha các con thật là, mưa to như vậy còn không mau trở về, Cẩu Nhi cũng không biết chạy đi đâu, một hồi nữa cả hai sẽ bị mưa xối ướt như chuột lột cho coi." 

“Nương! ruộng ở xa, có lẽ cha con đang trú mưa ở nhà ai đó, Cẩu Nhi lanh lợi, không biết đang trú mưa ở nơi nào, còn có thể xối đến hắn sao?” Cố Lan Thời nói ra: “Trong bếp vẫn còn lát gừng cắt ngày hôm qua dùng xào đồ ăn chưa hết, trời vẫn đang đổ mưa, chờ chút con đi nấu canh gừng cho cha cùng Cẩu Nhi uống.” 

"Cũng đúng" Miêu Thu Liên trên miệng nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy lấy chiếc nón treo trên tường xuống, đội lên rồi đi về phía cổng viện nhìn xung quanh. 

Cố Lan Thời cầm nong trúc đặt trên giá gỗ, hướng ra bên ngoài gọi lớn: “Nương! mưa to quá, người vẫn nên trở về đi, một lúc nữa xiêm y đều bị xối ướt.” 

"Biết biết.” Miêu Thu Liên nhìn ra phía ngoài thôn, thấy có dáng người đang chạy băng băng, dáng người cực kì quen thuộc, nàng vội vàng kêu: “Cẩu Nhi!” 

"Nương! là con, người mau trở về.” Cố Lan Du dù sao cũng là một tiểu tử, năm nay mới mười ba tuổi, đúng độ tuổi sinh long hoạt hổ, cõng trên lưng một sọt cỏ heo vẫn có thể chạy rất nhanh, trên đầu đồng dạng cũng đang đội nón. 

Cố Lan Thời nhặt cây ngải dại và mầm gai tách ra rồi đi vào phòng bếp, liền thấy bên ngoài nương cùng đệ đệ chạy đến. 

“Có bị ướt không?” Y hỏi. 

“Bên trong không bị ướt.” Cố Lan Du nhanh nhẹn buông sọt cỏ cùng nón xuống, lại đem áo ngoài cởi ra, cười nói: “Lúc đi đánh cỏ heo đệ gặp đại ca, huynh ấy đang đội nón, nhà huynh ấy ở bên kia gần hơn, bảo đệ qua trú mưa, đệ làm biếng ghé vào, huynh ấy đưa cho đệ đội về.” 

Miêu Thu Liên nhặt quần áo ướt của hắn vừa cởi bỏ vào trong bồn gỗ nói: “Con cũng thật là, ghé vào trú mưa thì sợ cái gì, đại ca còn có thể ăn con à!” 

"Này không phải không biết khi nào mưa mới tạnh, trời nhiều mây xám như vậy, về sớm còn cho heo ăn nữa.” Cố Lan Du nhận lấy khăn vải Trúc ca nhi đưa qua lau mặt cùng tóc. 

Nhà họ đại ca, nhị ca đều đã cưới vợ sinh con, sớm phân gia đi ra ngoài lập hộ từ hai năm trước, nếu không sẽ có quá nhiều người chen chúc trong một cái nhà, rất chật chội ở không nổi. 

"Trong chén có quả mâm xôi cùng quả mua đất, ta đi nấu canh gừng, đợi lát nữa đệ uống một bát.” Cố Lan Thời một tay cầm rau ngải dại, một tay đem nón đội lên đầu, giữa phòng bếp và nhà chính không có mái hiên, y không muốn bị mưa hắt ướt. 

Y vừa tiến vào phòng bếp, bên ngoài của viện có một bóng người cao gầy đi qua. 

Người nọ chỉ đội một chiếc nón, trên người bị mưa xối ướt sũng cũng không chạy, nhìn qua trầm mặc, lạnh lùng đến khó hiểu, mưa càng lúc càng nặng hạt, trời trở nên u ám hơn, khiến cả người hắn như bị bao phủ một tầng mây đen. 

"Oa! Cao quá!” Trúc ca nhi thấy bóng người đi qua nhịn không được kinh ngạc cảm thán. Cổng viện nhà y không cao bằng cổng nhà phú hộ giàu có, ở trong thôn cũng khá thông thoáng, nhưng người kia đi ngang qua hình như cũng cao bằng cổng viện, nếu như đặt ở nhà người khác hắn thế nào cũng phải cúi người mới có thể tiến vào. 

Miêu Thu Liên không trông thấy rõ ràng, ánh mắt chỉ nhìn thấy một chút bóng dáng phía xa xa. 

Cẩu Nhi nhặt một quả mâm xôi lên ăn, thản nhiên nói: “Đó là Bùi Yếm, mới quay trở về Bùi gia, đệ không thường thấy hắn, có cái gì mà kinh ngạc như vậy.” 

“Cùng Trúc ca nhi nói cái này làm gì.” Miêu Thu Liên không vui nói. 

Nàng dừng một chút, rốt cuộc nhịn không được tán gẫu vài câu, nhìn Trúc ca nhi rồi nói: “Con không biết, bốn năm trước lúc hắn rời đi, mới mười bốn tuổi, so với Cẩu Nhi lớn hơn một tuổi, con lúc ấy còn rất nhỏ, mới có sáu tuổi nên đương nhiên không nhận ra hắn. 

Nàng hạ giọng kể: “Bùi gia người kia cũng thật là nhẫn tâm, Bùi Yếm trở về từ hồi năm ngoái, chính là không cho hắn vào cửa. Dù thế nào đi nữa, năm đó Bùi Yếm một cái tiểu tử choai choai, hắn thay đại ca đi tòng quân, trong nhà thuế đất và thuế đinh đều được giảm, không phải mang lại nhiều lợi ích tốt đẹp sao, vậy mà một chút điểm tốt cũng không được ghi nhận. 

“Mười bốn tuổi, mới bao lớn, mệnh cũng thật khổ. Năm đầu tiên hắn tòng quân, phía Bắc liền khai chiến, trên chiến trận không quản hắn bao nhiêu tuổi, biết là đi chết vẫn phải ra trận, cũng không biết như thế nào mà hắn sống sót để quay trở về.” Miêu Thu Liên dong dài một hồi, sau đó lại nhìn Cố Lan Du vô tâm vô phế đang ăn mua đất, lắc đầu thở dài. 

“May mắn thay triều đình đánh thắng trận, lại đánh đến nhanh, hai năm nay không xảy ra việc hệ trọng gì, binh lính cũng không còn đến chỗ chúng ta bắt người. Nếu không, ngay cả nhà chúng ta cũng phải nộp tiền thế chấp binh dịch, thật không dễ lo liệu.” Nàng nói xong lại phi phi hai tiếng, lời này ít nhiều có phần xui xẻo. 

“Hắn như thế nào lớn lên lại cao như vậy.” Trúc ca nhi còn nhỏ, đối với cái gì binh dịch, cái gì đánh giặc đều ngây ngô không hiểu. 

"Ta cũng nói rồi, bốn năm trước lúc hắn rời đi so với Cẩu Nhi hiện tại đã cao hơn nửa cái đầu, khi trở về hồi năm ngoái, ta từ xa nhìn thoáng qua, giống như hắn cũng không cao đến thế, nói không chừng lại cao hơn rồi.” Miêu Thu Liên lại ngồi xuống quay sợi nói: "Mới mười tám tuổi, lớn lên cao như vậy cũng không phải hiếm lạ gì, đáng tiếc thay." 

Cố Lan Du lại ăn thêm một quả mâm xôi, hỏi: “Nương, đáng tiếc cái gì?” 

Miêu Thu Liên cho hắn một ánh mắt, sau đó mới thấp giọng kể: “Đáng tiếc cha nương hắn nhẫn tâm độc ác, ngay cả tên gọi đều không cẩn thận đặt cho tốt, con nói xem, ‘Yếm’ cái chữ này người đàng hoàng ai lại lấy đặt tên cho con mình."

Ngoài ra, con biết người trong thôn nói hắn là mệnh khắc tinh, lời này như thế nào mà có không?” 

Cẩu Nhi bắt chước nàng hạ giọng: “Cha nương hắn bịa đặt ra?” 

“Không phải vậy sao! Vài năm trước, trước lúc hắn vào quân sở, nương hắn cùng ta và các thẩm có nói qua: Thiên Sát Cô Tinh, chính là từ trong miệng nương hắn truyền ra, ta sống lâu như vậy, chưa thấy qua loại nương như này, lại nguyền rủa chính nhi tử của mình khổ cực sinh được chết đi, trên đời này thật sự loại người nào cũng có."

Miêu Thu Liên nói xong, căn dặn hai người bọn họ: “Hai người các con nhớ kỹ, không được nói bậy ra bên ngoài, ít lui tới cùng mấy tiểu bối Bùi gia, kẻo chọc phải một thân phiền toái, Bùi Yếm cũng bớt đi nhìn, đừng có lảng vảng trước mặt người ta." 

"Con biết rồi, người cho con đi cũng sẽ không đi.” Cố Lan Du nói xong, cong ngón tay ấn lên trán Trúc ca nhi, hù dọa hắn nói: “Lời nương đã dặn đệ phải thành thật nhớ kỹ. Nếu vạn nhất chọc đến Bùi Yếm, đừng nói cánh tay cẳng chân nhỏ bé của đệ, cho dù ca ca của đệ có đến cũng gọi không được người nhà, ở đó bị người ta đánh một trận no đòn." 

"Bỏ đi." Miêu Thu Liên cười nhạo hắn, tên hỗn tiểu tử này, chỉ biết hù dọa đệ đệ.

Trúc ca nhi xoa cái trán, nghe tin cả hai đều sắp bị đánh, như gà con mổ thóc giống nhau gật đầu lia lịa nói hắn sẽ nhớ kỹ, ngay lúc này Cố Lan Thời ở phòng bếp gọi hắn đi qua canh lửa, hắn nhặt mua đất ở trong bát lên rồi bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play