Hồ Văn Văn khi này mới biết rằng công việc trong nhà máy dệt đã được Tần Hàn Thư chuyển giao cho người khác rồi.

...con tiện nhân này!

Hồ Văn Văn ở nhà lại vừa khóc vừa náo muốn Hồ Đại Dũng tìm công việc mới cho cô.

Nhưng Hồ Đại Dũng làm gì có bản lĩnh như vậy, có thể trong thời gian ngắn giải quyết vấn đề việc làm của Hồ Văn Văn?

Lại nói trong nhà vừa mới bị trộm, tài sản đã bị mất rất nhiều, Hồ Đại Dũng tâm trạng đang rất khó chịu, Hồ Văn Văn lại ồn ào như vậy càng khiến ông ta tức giận hơn.

"Không phải chỉ là về quê thôi sao? Cũng không phải là con chưa từng về quê!"

Hồ Đại Dũng vốn không có quá nhiều tình cảm với cặp song sinh từ nhỏ đã không ở bên cạnh mình, chỉ là hiện tại ông có quan tâm nhiều hơn đến Hồ Binh Binh, đứa con trai sẽ thừa kế hương hoả mà thôi.

Nhưng Hồ Binh Binh đầu óc không quá tốt, sau này chắc chắn sẽ cần thêm sự giúp đỡ từ chị gái Hồ Văn Văn, vì vậy Hồ Đại Dũng mới nhân tiện đối xử tốt với Hồ Văn Văn một chút.

Vào thời điểm quan trọng, Hồ Đại Dũng làm gì rảnh mà quan tâm đến cảm xúc của Hồ Văn Văn nữa.

Về quê thì về quê thôi, bây giờ nhà không có tiền, công việc của Hồ Văn Văn cũng không còn nữa, nếu còn ở nhà ông làm sao mà nuôi được?

Về quê cũng có thể giảm bớt phần nào gánh nặng cho gia đình.

Tuy nhiên, chuyện Hồ Văn Văn về quê cũng không quá quan trọng, tiếp theo lại xảy ra một sự việc khác khiến nhà họ Hồ như sụp đổ.

Hồ Binh Binh giở trò lưu manh với nữ công nhân trong xưởng thịt, bị đưa ra chỉ trích.

Lúc này, danh tiếng và tương lai của Hồ Binh Binh đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Mặc dù vì tình tiết tương đối nhẹ, lại thêm Hồ Binh Binh đầu óc có vấn đề nên không phải ngồi tù, nhưng công việc của hắn ở nhà máy thịt không thể cứu vãn được và các đơn vị khác cũng sẽ không nhận hắn.

Sau này toàn bộ đều phải dựa vào Hồ Đại Dũng nuôi trắng rồi.

Hồ Đại Dũng dẫn bà Hồ đến nhà máy để gây náo loạn nhưng cũng vô ích, chính nữ công nhân đã đích thân xác định danh tính của Hồ Binh Binh.

Nữ công nhân nào lại nói dối như vậy bất kể danh tiếng của cô ấy chứ? Nhà máy không hề nghi ngờ lời nói của nữ công nhân.

Nhà máy sản xuất thịt đã nói rõ rằng nếu Hồ Đại Dũng tiếp tục gây rắc rối, ông ta sẽ không thể giữ được công việc của mình.

Hồ Đại Dũng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận hiện thực.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ gia đình đã bị đảo lộn.

Chuyện làm việc ở xưởng dệt đoán chừng là chuyện do Tần Hàn Thư gây ra, nhưng hiện tại cô đã cao chạy xa bay rồi, Hồ Đại Dũng cũng không có cách nào liên hệ đến cô.

Nhưng hàng loạt biến cố khác lại quá ly kỳ rồi.

Hồ Đại Dũng mới biết được việc Hồ Binh Binh trêu chọc nữ công nhân cách đây không lâu, ông ta đã phải bỏ ra một số tiền để giải quyết sự việc với người nhà nữ công nhân đó, theo logic mà nói, nữ công nhân sẽ không vạch trần.

Còn thêm việc trong nhà còn xảy ra một vụ trộm, cảnh sát không tìm được gì cả, sau khi nghe Hồ Đại Dũng kể lại, cảnh sát bắt đầu nghi ngờ liệu Hồ Đại Dũng có phải cố ý trêu đùa bọn họ hay không.

Làm thế nào mà mọi thứ trong nhà có thể biến mất nhanh như vậy được?

Càng quan trọng hơn là, Dương Ái Trinh đã gặp ác mộng trong hai đêm liên tiếp...

Dù là Hồ Đại Dũng cả đời hùng hổ thì vẫn có chút sợ hãi, chẳng lẽ thực sự là người chồng trước của Dương Ái Trinh hiển linh?

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tàu hỏa đi đi dừng dừng, phải mất ba ngày ba đêm mới đến được tỉnh thành mà nhóm thanh niên được sắp xếp.

Từ tỉnh thành đổi tàu, lại ngồi tàu thêm nửa ngày nữa mới đến được ga xe lửa của quận.

Tất cả đều là ghế cứng, ngồi lâu đến mức lưng người rất khó có thể ngồi thẳng được.

Tất cả những thanh niên tri thức trên khoang xe dường như đều trở nên ủ rũ vào ngày thứ hai, nhưng bây giờ họ gần như đã được sống lại, lao xuống với hành lý của mình.

Thấy Tần Hàn Thư và Triệu Như mang theo rất nhiều hành lý, Mã Triều Dương nhiệt tình giúp đỡ, thậm chí còn sai cả Lâm Chí Hằng giúp cùng.

Triệu Như bẽn lẽn nói lời cảm ơn .

Tần Hà Thư từ chối lòng tốt của Mã Triều Dương, một mình kéo hành lý xuống.

Dùng không gian nuôi dưỡng vài ngày, không những vết cắt trên cổ tay cô mờ đi mà cô còn cảm thấy cơ thể mình không còn yếu đuối nữa, vẫn có thể kéo được lượng hành lý nhỏ này.

Lâm Chi Hằng cũng xuống tàu với vẻ mặt lạnh lùng, không giúp Triệu Như mang hành lý.

Mã Triều Dương phải một mình gánh hành lý của hai người, chật vật chen ra khỏi tàu. Triệu Như hai tay trống rỗng, đương nhiên đi theo sau anh.

Sau khi xuống tàu, mọi người hít thở không khí trong lành.

Báo cáo tại Văn phòng thanh niên tri thức huyện xong, liền có người ở công xã đến đưa thanh niên tru thức đi.

Người đến đón người của công xã Trần Quan là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trên đầu đội một chiếc mũ hình bụng cừu màu trắng, nửa thân trên chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng, da thịt lộ ra cũng giống như khuôn mặt anh ta đen bóng phát sáng.

Là một màu da thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng gay gắt.

"Ừm, tôi tên Ngưu Nhị Đản, đại đội bảo tôi đến đón các cậu."

Mã Triều Dương đặt hành lý trên tay xuống, thay mặt cho thanh niên tri thức bắt tay đồng chí Ngưu Nhị Đản một cách nồng nhiệt.

Ngưu Nhị Đản dáng vẻ không quá quen, có vẻ ngượng ngùng, lòng bàn tay cọ lau vào quần, sau đó nắm lấy tay Mã Triều Dương.

Nhưng mà anh ấy rất nhiệt tình, vừa giúp xách hành lý, vừa kiên nhẫn giải đáp các câu hỏi của đám thanh niên.

"... Các bạn thanh niên tri thức, trực tiếp gia nhập đội ngũ của tôi đi. Từ nay về sau các bạn sẽ là một phần của đội ngũ chúng ta... đến trước các bạn đã có hai làn sóng thanh niên tri thức khác, chú Chu kỳ thật cũng không mấy nguyện ý. Nhưng không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể tuân theo sự phân phó của công xã.”

Chưa đến nơi đã bị nói như vậy, nhóm thanh niên tri thức nhìn nhau đầy bối rối.

Ngưu Nhị Đản hoàn toàn không xem xét kỹ đến cảm xúc của những thanh niên kia, vẫn đang tự mình giải thích: "Chú Chu là bí thư đảng ủy của chúng ta, chú ấy đang đợi các cậu ở trong đội." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chiếc xe kéo do Ngưu Nhi Đản điều khiển đang chở theo bảy người, cùng hành lý của họ, xe máy kéo có chút loạng choạng.

Khi Tần Hàn Thư đang nghi ngờ liệu nó có chạy được hay không thì tiếng "xình xịch" vang lên, cảnh vật bắt đầu chậm rãi lùi lại phía sau.

Trong bảy người trên xe kéo, ngoài bốn người Tần Hàn Thư, còn có hai nam và một nữ nữa.

Sau khi ngồi vững vàng, Mã Triều Dương là người đầu tiên mở miệng nói chuyện với ba người.

Một trong ba người đó, người đàn ông mặt tròn đeo kính, dẫn đầu trả lời Mã Triều Dương: "Tôi tên là Kim Ba, hy vọng sau này có thể sống hòa thuận với mọi người."

Người đồng chí gầy gò khác thì ngượng ngùng hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi tên là Cao Minh.”

Thấy nữ đồng chí im lặng, Mã Triều Dương chủ động hỏi: "Đồng chí, đồng chí tên gọi là gì?"

Người đồng chí nữ có mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt long lanh hữu thần, giọng nói vang vọng.

"Trương Kháng Mỹ, Kháng Mỹ trong Kháng Mỹ viện Triều !"

Mã Triều Dương cười nói: “Lúc nhỏ tôi suýt chút nữa đã được đặt tên là Viện Triều, nhưng mẹ tôi đã đổi lại vì nói cái tên này bị trùng quá nhiều.”

Trương Kháng Mỹ cong môi nói: "Người tên Triều Dương cũng không ít đâu. Tôi biết ít nhất ba người tên như vậy."

Mã Triều Dương nghẹn lại, sau đó cười nói: "Cô nói cũng đúng."

Đi tàu mệt, máy kéo xóc, đầu máy ồn ào, mọi người đều không còn tinh thần để tiếp tục nói chuyện.

Sau khi làm quen nhau mọi người liền yên tĩnh lại.

Chiếc xe máy kéo rời thị trấn, lao vào con đường đất vàng, bụi bay bất ngờ khiến các thanh niên tri thức không kịp chuẩn bị.

Tần Hàn Thư lấy ra một chiếc khăn tay che miệng và mũi, nhưng ánh mắt lại tò mò nhìn xung quanh.

Vào mùa này, cũng có thể nhìn thấy một chút màu xanh lá cây, xa tầm mắt hơn, phần lớn vẫn là đất vàng với hàng ngàn khe núi, cằn cỗi và hoang tàn, giống như khuôn mặt của người nông dân đã làm việc hàng nghìn năm vậy.

Khe núi không đáy là những nếp nhăn khắc trên khuôn mặt, không chỉ ghi lại sự thịnh vượng vĩnh cửu của văn hóa Chu Nguyên mà còn ca ngợi khát vọng kiên cường của hàng ngàn sinh vật.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play