Sau khi đón bà Hồ vào thành phố, Dương Ái Trinh đã thực hiện lời hứa đưa cả gia đình đến nhà hàng ăn vịt quay.
Khi nhóm người trở về nhà với miệng đầy dầu mỡ, dùng chìa khóa để mở cửa thì tất cả đều bàng hoàng.
Đồ đạc trong nhà đâu hết rồi? Tại sao ngay cả đồ dùng hàng ngày cũng không thấy đâu nữa? Có phải là bị trộm ghé qua rồi hay không???
Dương Ái Trinh là người đầu tiên hành động, bà sắc mặt xám xịt chạy về phía phòng Hồ Văn Văn, khi hướng mắt nhìn về phía đông bắc, liền có thể thấy dấu vết rõ ràng của việc gạch lát sàn bị cạy.
Hai chân bà mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Hồ Văn Văn cũng đi theo tới, hai mắt choáng váng.
Đồ đạc của cô, tất cả đều không thấy đâu cả!
Nhiều quần áo đẹp như vậy!!!
Bà Hồ từ lâu đã muốn lên ở nhà con trai trên thành phố để hưởng phúc, hôm nay cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện của mình, vốn dĩ bà rất vui mừng, nhưng không ngờ lại xảy ra loại cảnh tượng này.
Nghĩ đến ngôi nhà tràn đầy đồ đạc ban đầu, bà đau khổ đến mức kêu khóc “òa” ra tiếng.
"Tên trộm chết tiệt, vậy mà dám trộm đồ trên đầu nhà họ Hồ chúng ta!"
Đúng vậy, nhà trống không đến như vậy, nếu không phải là bị trộm thì còn là cái gì nữa?
"Ai? Ai? Ai đã làm chuyện này?" Hồ Binh Binh hai mắt đỏ ngầu, lao ra sân hét lớn lên: "Dám trộm đồ nhà tao, lão tử sẽ giết hết!”
Hàng xóm xung quanh nghe tiếng động liền xúm lại, há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tên trộm này ăn trộm cũng quá sạch sẽ rồi!
Không có bất kỳ ai nghĩ đến Tần Hàn Thư, bởi vì thời điểm Tần Hàn Thư rời đi, bọn họ chính mắt nhìn thấy, cô chỉ cầm theo một kiện hành lý, một bộ chăn gối, một cái chiếu, một chậu rửa mặt gì đó.
Hồ Đại Dũng dùng ánh mắt hung ác quét qua những người hàng xóm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai đã làm chuyện này? Đứng ra đây cho tao!"
"Ôi ya!" Người phụ nữ trung niên đeo kính kỳ lạ hét lên: "Hồ Đại Dũng, ông nói thế là có ý gì? Đồ nhà ông tự biến mất còn trách chúng tôi à?"
Hồ Đại Dũng cười lạnh nói: “Sân trước sân sau của chúng ta có hơn chục hộ gia đình, tên trộm nào có bản lĩnh thần không biết quỷ không hay di chuyển toàn bộ đồ đạc trong nhà của tôi đi? Trừ khi… là do các người làm!"
"Tôi sớm đã biết các người nhìn tôi không vừa mắt, nhân lúc nhà tôi không có người liền trộm sạch đồ!"
Câu nói này đã đắc tội tất cả mọi người.
Mọi người bắt đầu sôi nổi hợp lực tấn công Hồ Đại Dũng.
"Ông nói chuyện cần phải có bằng chứng. Đừng có ăn nói linh tinh hắt nước bẩn lên người người khác."
"Chúng ta đều là gia đình có văn hoá, hơn nữa nhà chúng tôi cũng không thiếu những đồ vật đó!"
“Lại nói, ông mở miệng một câu hai câu đều là đồ đạc của nhà ông, nhà này là của nhà họ Tần, có liên quan gì đến nhà họ Hồ các ông?”
“Nói không chừng là cha của Hàn Thư nhìn không nổi cách ông đối xử với con gái của ông ấy nên đã quay lại để đòi công lý cho con gái mình!”
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường đều rơi vào im lặng.
Một mặt cảm thấy đây là những lời mê tín phong kiến, nói ra sợ rằng sẽ chuốc hoạ vào thân.
Mặt khác lại cảm thấy không chừng những lời này là sự thật, nếu không thì tại sao tất cả đồ vật trong nhà này đều không cánh mà bay?
Buổi sáng khi tiểu nha đầu Hàn Thư rời đi không có gì bất thường xảy ra cả, trong nửa ngày sau đó, mặc dù không phải là thời thời khắc khắc đều có người ở trong viện, nhưng có thể di chuyển nhiều đồ đạc như vậy cũng không thể chỉ có một hai người, trong một hai giờ có thể làm được.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy là cha của Hàn Thư đã hiển linh, chỉ là lại không nói ra miệng nữa, ngầm trao đổi với nhau qua mấy cái liếc mắt.
Gia đình họ Hồ vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng Dương Ái Trinh lại tái mặt vì sợ hãi.
Ngoại trừ bà và cha của Hàn Thư, không ai biết về căn hầm bí mật đó.
Vậy nên... thực sự là ông ấy...
Dương Ái Trinh trợn mắt ngất đi.
Bà Hồ ra lệnh cho Hồ Văn Văn nhanh chóng nhéo vào nhân trung Dương Ái Trinh, sau một lúc cấp cứu, cuối cùng bà ta cũng tỉnh dậy.
Chỉ là người đó dù mở mắt nhưng trông vẫn như thể hồn đã lìa khỏi xác, bất động không nói lời nào.
Bà Hồ và Hồ Văn Văn trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Chỉ có Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh là toàn thân sát khí, không sợ bất cứ thứ gì.
“Tôi sẽ đi báo cảnh sát, truy ra tên trộm này!” Hồ Đại Dũng hung hăng nói với một nhóm hàng xóm: “Nếu tôi biết ai làm chuyện đó, tôi sẽ không tha cho hắn!”
Hồ Binh Binh cũng theo đó nói: "Không tha cho hắn!"
Bà Hồ nhìn thấy con trai và cháu trai như vậy cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Đợi khi Hồ Đại Dũng đi đến đồn cảnh sát, bà bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Dù thế nào đi nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, may mắn thay bà đã chuyển hết đồ đạc từ quê lên đây, nếu không thì đêm nay sợ là không thể có chỗ nghỉ chân rồi.
Hồ Văn Văn nhìn thấy những mảnh vải vụn bà mang từ quê lên, không vui nói: "Những thứ đó đừng dùng nữa, nhân lúc hợp tác xã còn chưa đóng cửa chúng ta hãy mua vài cái mới đi." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Bà Hồ trợn mắt: "Con nhóc chết tiệt, chỉ cần có thể sống qua ngày là được? Cái gì cũng đều nghĩ mua mới. Con cho rằng tiền của bố con là từ trên trời rơi xuống đó à?"
Hồ Văn Văn nghẹn họng, bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Nếu không phải toàn bộ ngôi nhà đều bị vơ vét sạch sẽ rồi, Dương Ái Trinh lại mang bộ dạng hồn bay phách lạc, cô cũng không thèm mở miệng nói chuyện với bà Hồ.
Hồ Văn Văn không vui, lại nghĩ đến toàn bộ quần áo đẹp đẽ của mình đã không còn nữa liền càng không vui hơn.
Chỉ là cô ta còn không biết rằng, điều khiến cô ta bất ngờ nhất vẫn chưa đến.
Cả nhà cùng nhau trải qua một đêm, ngày hôm sau Hồ Đại Dũng vẫn đang suy nghĩ mua một ít đồ đạc, tối thiểu là đồ đạc cơ bản cần phải có.
Ông chìa tay về phía Dương Ái Trinh, nói: "Trước tiên đưa cho tôi ba trăm đồng, tôi sẽ đi tìm Cát lão tam để làm một bộ nội thất."
Dương Ái Trinh hôm nay đã cảm thấy tốt hơn, chỉ là vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng.
Nửa ngày sau bà ta mới phản ứng lại, khẽ lắc đầu: "Tôi làm gì còn tiền?"
Tiền bồi thường của cha Hàn Thư đã tiêu gần hết rồi, vốn bà muốn tìm cơ hội lấy sổ tiết kiệm từ trong hầm ra, nhưng...
Dương Ái Trinh rùng mình.
Không thể nghĩ tới chuyện đó, vừa nghĩ đến bà đã cảm thấy u ám!
Hồ Đại Dũng nheo mắt lại.
Mặc dù ông không biết chính xác Dương Ái Trinh đang giấu mình điều gì, nhưng xét theo thái độ thường ngày của Dương Ái Trinh đối với tiền bạc, ông chắc chắn rằng người phụ nữ này sau lưng vẫn còn có của riêng.
Nhưng lúc này Dương Ái Trinh nhìn có vẻ không hề nói dối.
Chẳng lẽ của riêng của bà ta cũng bị kẻ trộm lấy trộm đi rồi?
Hồ Đại Dũng nghi ngờ quan sát Dương Ái Trinh một lúc, tạm thời bỏ qua cho bà, chuyển sang xin tiền bà Hồ.
Bà Hồ dù có bất đắc dĩ nhưng cũng không dám không nghe lời con trai. Sau khi đưa tiền, bà cảm thấy da thịt mình đau nhức, chỉ đành phải trừng mắt nhìn Dương Ái Trinh.
Cái thứ này kén chọn quá, cần phải dạy dỗ lại!
Hồ Văn Văn dừng lại một chút, nũng nịu nói với Hồ Đại Dũng: “Ba, quần áo của con mất hết rồi, cần có hai bộ để dùng nữa.”
Hồ Đại Dũng cau mày, chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã vang lên một giọng nói.
"Hồ Văn Văn có ở nhà không?"
Người đến là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên tay đeo một chiếc băng tay màu đỏ của Văn phòng đường phố.
Vẻ mặt của người phụ nữ hòa nhã, nhưng những gì bà ta nói ra lại khiến Hồ Văn Văn cảm thấy như rơi vào hầm băng.
"...Những thanh niên trí thức khác đều đến vùng nông thôn rộng lớn để thể hiện tài năng của mình rồi. Nhận thức của Hồ Văn Văn cần phải được cải thiện. Lại nói, dáng vẻ cô vô công rồi nghề trong thành phố như thế này cũng chẳng hay ho gì...Nhanh lên, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê đi thôi...