Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH


1 tháng


“Về quê có gì xấu chứ? Sao con lại tự đi tìm cái chết như thế.”

“Con cắt cổ tay không chỉ tự hại chính con mà còn khiến mẹ và chú Hồ của con bị người ta chỉ trích sau lưng đấy!”

“Để người ngoài chê cười nhà ta như vậy, con nói xem con có ngốc không?!”

Tần Hàn Thư vừa tỉnh lại đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần oán trách.

Chất giọng này quá đỗi thân thuộc, không ai khác chính là mẹ cô, người cả đời dựa dẫm vào đàn ông, thậm chí vì lấy lòng ông ta mà mặc kệ sống chết của con gái ruột —— Dương Ái Trinh.

Nhưng có gì đó hơi sai, giọng nói này trẻ hơn rất nhiều.

Tần Hàn Thư cố mở mắt, dáng vẻ Dương Ái Trinh dần hiện rõ trước mắt cô.

Bà mặc áo sơ mi ngắn tay vải tổng hợp tê-ri-len, ngoài chiếc đồng hồ bên tay trái, bà không đeo bất kỳ trang sức nào cả. Đây chính là lão thái thái luôn ăn vận xinh đẹp đó sao?

Nhìn lên trên, khuôn mặt bà cũng trơn bóng mịn màng, chỉ có đuôi mắt là có chút nếp nhăn.

Như nhận ra điều gì đó, Tần Hàn Thư chậm rãi giơ tay lên, trong mắt hiện ra vẻ khó tin.

Dương Ái Trinh thấy mấy lời lải nhải của mình thực sự đánh thức được Tần Hàn Thư, bà nở nụ cười chân thành.

“Con tỉnh rồi sao? Mẹ gọi bác sĩ nhé!”

Nói xong, Dương Ái Trinh vui sướng ra khỏi phòng bệnh.

Tần Hàn Thư cũng nhận ra mình không còn là linh hồn nữa, mà cô đã trọng sinh vào năm cô qua đời.

Cô sinh vào những năm 1950, tốt nghiệp cấp ba đúng thời đại thúc đẩy việc di dời về nông thôn.

Vốn cô có thể có việc làm, nhưng lại buộc phải nhường cơ hội công việc cho chị gái được cha dượng đưa về, cha dượng còn dùng thân phận người giám hộ giúp cô đăng ký về quê mà không để ai biết.

Mãi đến khi khu phố công bố danh sách, chuyện đã thành thì cô mới biết.

Kể từ khi Dương Ái Trinh tái hôn gả cho cha dượng, Dương Ái Trinh luôn dạy cô phải nhường nhịn chị kế và anh kế, bởi hai người là cô nhi góa phụ phải nương tựa vào cha dượng mới không bị người khác gây khó dễ.

Tần Hàn Thư mất cha ruột khi mới lên chín, do nghe lời Dương Ái Trinh nên cô phải chịu không ít ủy khuất.

Mãi đến khi chuyện về quê xảy ra, cô mới bày tỏ sự bất mãn với Dương Ái Trinh, thế nhưng Dương Ái Trinh không những không an ủi cô mà còn trách cô không hiểu chuyện, mọi ủy khuất trong cô lập tức bộc phát ngay chính vào khoảnh khắc này.

Tần Hàn Thư lúc này mới mười bảy tuổi, sợ phải về quê, oán giận mẹ ruột và cha dượng bất công, nhất thời nghĩ quẩn, cắt cổ tay tự sát.

Sau khi chết, linh hồn cô bám vào chuỗi tràng hạt mà người chị kế cướp từ cô.

Lúc này cô mới biết, chuỗi tràng hạt vốn thuộc về cô là báu vật, bên trong chứa đựng một không gian độc lập với thế giới bên ngoài.

Không gian bên trong được bao quanh bởi suối tiên, hoa trái nở rộ, thú quý hội tụ, Tần Hàn Thư chính mắt nhìn chị kế sau khi uống suối tiên, ăn quả tiên, liền dần thay đổi từ người bình thường thành mỹ nhân.

Đối với chị kế, không gian không chỉ là công cụ thẩm mỹ mà còn là công cụ làm giàu.

Nói tóm lại, Tần Hàn Thư ở bên chị kế cả đời, chính mắt chứng kiến chị kế từ một người có ngoại hình bình thường, dáng người bình thường, thành tích học tập cũng bình thường lớn lên thành một người phụ nữ giàu có cực kỳ quyến rũ thu hút, được đông đảo những người tài sắc vẹn toàn theo đuổi, cuối cùng lấy con trai của một cán bộ cấp cao làm chồng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Những người bên cạnh chị kế cũng thăng chức rất nhanh.

Chẳng hạn như cha dượng vốn là người mổ heo, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nhưng sau này lại trở thành phó giám đốc một nhà máy quốc doanh. Còn có anh kế trời sinh ngu ngốc, hư đốn không biết xấu hổ, gây ra biết bao chuyện ghê tởm lại có một cuộc sống thoải mái dưới sự che chở của chị kế.

Đương nhiên Dương Ái Trinh cũng nhận được vinh hoa phú quý mà bà khao khát nhất từ người chị kế của cô.

Mấy năm đầu sau khi Tần Hàn Thư qua đời, thỉnh thoảng Dương Ái Trinh còn nhớ tới cô và thở dài.

Sau đó, Tần Hàn Thư như hoàn toàn biến mất khỏi gia đình này, hệt như chưa từng tồn tại.

Linh hồn Tần Hàn Thư bám vào tràng hạt, cùng lắm chỉ ở trong không gian, không làm gì được, thế nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cả nhà cha dượng tiêu dao sung sướng.

Không biết có phải do oán hận tích tụ không, không gian trong tràng hạt bắt đầu xuất hiện chuyện lạ, thỉnh thoảng sẽ có chấn động, sau đó chấn động xuất hiện thường xuyên hơn, khoảnh khắc trước khi Tần Hàn Thư trọng sinh, không gian đã phát nổ.

Trải qua một trận hỗn loạn tăm tối, Tần Hàn Thư vừa mở mắt liền thấy Dương Ái Trinh trẻ hơn ba mươi tuổi.

“Bác sĩ, anh xem cho con gái tôi với, có vấn đề gì không, lúc nào thì được xuất viện?” Dương Ái Trinh dẫn bác sĩ vào phòng bệnh, vẻ mặt lo lắng.

Ai không biết còn tưởng bà lo lắng cho con gái thật đấy.

Nhưng Tần Hàn Thư biết, Dương Ái Trinh chỉ sợ nếu cô chết, Hồ Đại Dũng sẽ trách mắng bà thôi.

Đời trước không cứu được Tần Hàn Thư, Hồ Đại Dũng đã bị buộc tội ngược đãi con gái riêng, bị hàng xóm nói ra nói vào suốt mấy năm, điều này cũng liên quan tới việc cuộc sống của Dương Ái Trinh mấy năm đó ở nhà cũng chẳng yên ổn gì.

Bác sĩ kiểm tra cho Tần Hàn Thư một lượt, nói: “Không có gì đáng ngại. Nhưng sức khỏe bệnh nhân vốn đã yếu, lần này mất nhiều máu như vậy, về nhà phải bồi bổ đầy đủ.”

Bác sĩ giải thích một lượt cho Dương Ái Trinh.

“Ngày mai xuất viện luôn đi.” ( truyện trên app T Y T )

Không chờ đến ngày mai, Dương Ái Trinh đã làm thủ tục xuất viện cho Tần Hàn Thư.

Bà nói: “Dù sao con cũng không sao, ở bệnh viện làm gì? Vì ở lại bệnh viện hầu hạ con, mẹ đã ngó lơ việc nhà hai ngày rồi, không biết chú Hồ và anh chị con ăn uống thế nào, chúng ta vẫn nên về sớm chút......”

Tần Hàn Thư cười lạnh trong lòng, không đáp lời.

Đúng lúc cô nóng lòng muốn quay về nhà, phải cướp lại thứ thuộc về mình chứ.

-

Cha Tần Hàn Thư xuất thân từ một đại gia tộc trong xã hội cũ, sau khi du học về, ông lập một xưởng dệt, nói muốn dùng công thương nghiệp phát triển đất nước.

Sau khi công tư hợp doanh, tuy xưởng dệt không thuộc về Tần gia, nhưng cha Tần vẫn là giám đốc xưởng dệt, quản lý mọi việc lớn nhỏ.

Năm 1962, cha Tần không may mất mạng trong một vụ hỏa hoạn, năm ấy Tần Hàn Thư mới chín tuổi. Bốn năm sau, Dương Ái Trinh tái hôn với Hồ Đại Dũng.

Sau khi tái hôn, Hồ Đại Dũng dẫn theo cặp song sinh của mình vào Tần gia ở.

Ở xã hội cũ, cha Tần có rất nhiều cửa hàng bất động sản, nhưng sau này đều phá sản hết, khi Tần Hàn Thư ra đời, trong nhà chẳng còn gì cả, ngay cả hai tòa tứ hợp viện cũng có tới mười mấy hộ gia đình sinh sống.

Tần Hàn Thư và Dương Ái Trinh quay lại tứ hợp viện, giờ vẫn chưa phải giờ tan tầm nên trong viện cũng chẳng có ai.

Hồ Đại Dũng là một thợ mổ heo trong xưởng chế biến thịt, con ông ta Hồ Binh Binh tuy trời sinh đầu óc ngu dại, nhưng nhìn chung vẫn là người bình thường, sức lớn, Hồ Đại Dũng liền dẫn anh ta đi theo học việc, cũng coi như sắp xếp công việc cho anh ta.

Hai cha con vẫn chưa quay về, chỉ có chị kế Hồ Văn Văn ở nhà.

Tần gia ở bắc phòng tính từ đoạn vừa tiến vào viện, ba gian chính phòng, hai gian nhĩ phòng, ở niên đại này thế là rộng lắm rồi. —— Đây cũng coi như phần thưởng cho cha Tần vì chủ động giao nộp cho chính quyền.

Một trong ba gian chính thuộc về Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng, Hồ Binh Binh và Hồ Văn Văn mỗi người một gian, Tần Hàn Thư ở gian tiểu nhĩ phòng, gian tiểu nhĩ phòng còn lại chứa toàn những thứ lặt vặt.

Xuống khỏi xe đạp của Dương Ái Trinh, Tần Hàn Thư đi thẳng tới gian phòng cô ở khi còn nhỏ, sau này nhường lại cho Hồ Văn Văn.

Trong phòng, Hồ Văn Văn ngồi ở bàn làm việc, ngắm nghía chuỗi tràng hạt lần trước “mượn” của cô trong tay.

Tràng hạt bồ đề hộ thể gồm một trăm linh tám viên là thứ trong lần đi Tây Tạng công tác cha Tần đặc biệt xin cho Tần Hàn Thư bởi từ khi mới sinh ra cô đã dễ đổ bệnh.

Trong lòng Tần Hàn Thư, đây là thứ quan trọng nhất cha Tần để lại cho cô.

Tần Hàn Thư nhẹ nhàng bước tới.

Không biết có phải do Hồ Văn Văn ngắm quá nhập tâm không mà không hề phát hiện ra Tần Hàn Thư đã đứng ngay gần.

Nhân lúc cô ta không chú ý, Tần Hàn Thư nhanh chóng duỗi tay giật tràng hạt lại!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play