Cao nguyên Lương Mậu Xuyên tạo thành địa hình của cao nguyên hoàng thổ.
Sau khi chiếc máy kéo do Ngưu Nhị Đản điều khiển chạy trên đường hoàng thổ khoảng hơn mười phút, địa hình càng trở nên cao thấp không bằng phẳng.
Nhiều khi con dốc quá dốc, mã lực không đủ để lên, vẫn phải có hai đồng chí nam xuống giúp phụ đẩy.
Càng đi lên, càng đến gần những khe núi mà bọn họ đã thấy khi mới rời huyện, tâm trạng của bọn họ càng trở nên chán nản.
Có vẻ như việc đi lại trong tương lai sẽ rất bất tiện. Tần Hàn Thư có hai chiếc xe đạp trong không gian của mình, một chiếc thuộc về Hồ Đại Dũng và chiếc còn lại thuộc về Dương Ái Trinh.
Chiếc xe nữ của Dương Ái Trinh có thể tìm cơ hội lấy ra dùng. Xe của Hồ Đại Dũng trực tiếp bán đi cho xong chuyện, dù sao để nó ở đây cũng là chiếm chỗ.
Lại nửa giờ nữa trôi qua, một dòng sông hiện ra trong tầm mắt. Đồng bằng giữa hai ngọn núi gọi là “Xuyên”, dòng sông chảy từ “Xuyên”.
Ngưu Nhị Đản quay lại, chỉ vào khúc sông và hét lớn: "Đó là thôn Hảo Loan, đó là thôn của chúng tôi."
Thôn Hảo Loan bây giờ được gọi là đại đội thôn Hảo Loan, được xây dựng trên Xuyên, gần nguồn nước và có diện tích đồng bằng rộng lớn, có nhiều ruộng lúa, là một thôn có vị trí địa lý đẹp nhất toàn xã và còn được gọi là “Thôn Mễ Lương”.
Sau khi nghe Ngưu Nhị Đản nói, tất cả thanh niên trí thức đều quay đầu lại nhìn.
Các đồng bằng trong thung lũng xanh mướt, in bóng xuống dòng sông khiến mặt nước tĩnh lặng trông như một mảng xanh.
Bờ đông của con sông có một vùng đất nông nghiệp rộng lớn, kê mùa này đang trổ bông, là loại có màu xanh vàng rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Ngoài vùng đất nông nghiệp là những ngôi làng có con người sinh sống.
Rời khỏi vùng đồng bằng giữa Lương Mậu, có hàng trăm hộ gia đình nằm rải rác xung quanh, chằng chịt mà vững chãi, nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy những mảng tường bùn màu vàng. Đột nhiên, trong tầm mắt mọi người hiện lên một đường trắng uốn lượn, chuyển động, sau khi nhìn kỹ hơn, họ nhận ra đó là một đàn cừu.
Toàn bộ bức tranh bỗng trở nên sinh động và sống động hơn. Trên cao nguyên hoàng thổ xuất hiện một khung cảnh tuyệt đẹp có thể so sánh với vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam, khiến cho tinh thần của những thanh niên trí thức phấn chấn hẳn lên.
Lại nghĩ đến nơi đây chính là nơi mà bọn họ sẽ sống trong tháng ngày tiếp theo càng khiến họ hưng phấn hơn.
Mã Triều Dương đứng trên vai Lâm Chí Hằng, hét lớn đầy hăng hái: "Thế giới rộng lớn còn rất nhiều việc phải làm! Thôn Hảo Loan, tôi tới đây -"
Vừa hét xong, máy kéo rung chuyển mạnh đến mức khiến anh ta suýt ngã lên người Lâm Chí Hằng, anh ta bị Lâm Chí Hằng chê bai đẩy ra, khiến người khác phải bật cười.
Ngôi làng nhìn có vẻ cách họ không xa nhưng thực tế họ phải mất gần một giờ mới đến được đó.
Đồng chí tên Cao Minh dường như bị say xe kéo, vừa xuống khỏi xe kéo, anh ta mặt tái nhợt nằm bò xuống bên đường nôn mửa.
Trương Kháng Mỹ liếc sang một bên, khinh thường nói: "Với thể chất như vậy, sau này làm sao có thể làm công việc đồng áng? Đừng kéo thanh niên trí thức chúng ta phải bỏ cuộc."
Kim Ba nhanh chóng giải thích: "Anh ấy là một thành viên tích cực hoạt động lao động ở trường, công việc đều giành làm của người khác, hơn nữa làm còn vừa nhanh vừa tốt, chỉ là bị mắc chứng say tàu xe, đã nôn mửa nhiều lần trên tàu. "
Trương Kháng Mỹ lẩm bẩm một tiếng rồi trợn mắt bỏ đi. Cái bộ dạng trông không thân thiện với bất cứ ai này khiến Triệu Như rất lo lắng mà nói với Tần Hàn Thư: "Cô ta có vẻ không dễ hòa đồng chút nào, nhất định đừng phân vào cùng ký túc xá với cô ta."
Tần Hàn Thư thản nhiên nói: "Phân vào cùng thì cũng chả sao, đừng để ý đến cô ta là được."
Triệu Như ưu sầu gật đầu, thở dài nói: "Nếu như có thể ở cùng cậu thì tốt quá."
Tần Hàn Thư cũng không nói gì, cô ấy thì muốn ở một mình.
Nhưng họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi, vốn là không có cái ký túc xá nào để chia cả.
Họ là nhóm thanh niên trí thức thứ ba của thôn Hảo Loan, nhóm đầu tiên có năm người, đã rời khỏi đây từ hai năm trước rồi, cũng là đến từ thủ đô. Nhóm thứ hai gồm hai người đến từ Ích Châu, mới đến vào năm ngoái. Nhóm năm người đầu tiên được sắp xếp đến sống tại nhà dân thôn cho đến hôm nay. Mâu thuẫn giữa thanh niên trí thức sống trong nhà dân làng và cư dân nơi đây đã lộ rõ từ lâu, không ai chịu để thanh niên trí thức sống trong nhà mình nữa. Vì vậy, đội đã giải phóng hai trong số ba gian của nhà hầm ở trụ sở đội, bố trí thành nhóm thanh niên trí thức thứ hai.
Vấn đề ở kí túc xá của nhóm người Tần Hàn Thư, lãnh đạo của đội vẫn chưa đưa ra được phương án giải quyết. ( truyện trên app T Y T )
Ban đầu họ định đến thôn Ngưu Vương trên cao nguyên, kết quả ban đầu thôn Ngưu Vương rất vui vẻ đồng ý, nhưng sau đó lại nói mùa màng trong thôn của họ năm nay hạn hán, mùa màng thất bát. nên không thể tiếp được thanh niên trí thức nữa.
Công xã tạm thời sắp xếp Tần Hàn Thư và bảy người khác đến thôn Hảo Loan.
Lúc này bí thư và kế toán đại đội còn đang bàn bạc cách sắp xếp chỗ ở trong nhà hầm cho bọn họ.
Một số thanh niên trí thức đang chờ đợi trong sân dưới ánh mặt trời nóng gắt.
Trương Kháng Mỹ dường như không còn kiên nhẫn nữa, lo lắng đi đi đi lại hai vòng liền chống tay vào eo, hét về phía văn phòng trong nhà hầm nói: "Đáng lẽ trước khi chúng tôi đến nên thu xếp ổn thỏa vấn đề chỗ ở! Đến giờ nước đến chân rồi mới nhảy! Hơn nữa đã bàn bạc lâu như vậy rồi vẫn chưa có kết quả! Đội ngũ lãnh đạo vốn không có chút hiệu quả nào, bình thường dẫn dắt mọi người sản xuất nông nghiệp kiểu gì?!" Những người khác nhìn nhau và ngưỡng mộ sự dũng cảm của Trương Kháng Mỹ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Sau này dù cho họ đi thăm họ hàng hay là về thành phố hay thậm chí là đi huyện thành một chuyến, đều phải nộp đơn xin phép bên đội.
Không quá lời khi nói rằng số phận của bọn họ là do đại đội kiểm soát. Vào một ngày nắng nóng như vậy, mọi người không có sự oán trách nào trong lòng sao? Chỉ là không có ai nói ra điều đó.
Quả nhiên, lời “chỉ trích” lớn tiếng của Trương Kháng Mỹ đã khiến bí thư và kế toán phải ra mặt.
Bí thư thôn Hảo Loan tên là Chu Trường An, khoảng năm mươi tuổi, dáng người rất cao, dáng vẻ khá đứng đắn lịch sự, nghe nói là người có học thức cao nhất trong thôn - ông đã học trường tư được ba năm.
Người kế toán họ Ngưu, là anh trai của Ngưu Nhị Đản, trông rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi.
Trang phục của Bí thư không có gì đặc biệt, mặc áo choàng trắng có hai vạt, mặc một chiếc quần rộng thùng thình mà mọi người trong thôn đều mặc, chân đi giày vải đế dày.
Anh kế toán ăn mặc tươm tất hơn nhiều, chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, còn có hai cây bút trong túi áo sơ mi, cặp kính gọng đen trên mũi và trên môi nở nụ cười lịch sự.Trông khá giống với hiệu trưởng trường.
Kế toán Ngưu vừa bước ra, anh ta liếc nhìn thẳng vào Trương Kháng Mỹ và bình tĩnh nói: "Có phải người vừa nói là cô không?" Trương Kháng Mỹ ưỡn ngực và dũng cảm nói: "Là tôi!" Kế toán Ngưu mở miệng muốn dạy dỗ cho cô ta một bài học thì bị bí thư chặn lại.
Bí thư Chu lại rất hòa nhã nói: “Là đại đội của chúng tôi đã làm không tốt nhiệm vụ của mình, mong các bạn rộng lượng tha thứ. Như này, tối nay, trước tiên các bạn phải hội ý với hai thanh niên trí thức ở trụ sở đội, sau đó ngày mai tôi sẽ tập hợp tất cả những thanh niên trí thức lại để họp."
Nói xong, Bí thư Chu yêu cầu Kế toán Ngưu ra chỗ bãi đất và gọi hai thanh niên trí thức sẽ sống trong trụ sở đội lại.
Nửa giờ sau, có hai thanh niên trí thức trở lại, là một nam một nữ. Khi cộng tổng số người lại, ở đây có bốn đồng chí nữ, dồn vào ở cùng nhau một đêm cũng không có vấn đề gì. Về phía các đồng chí nam thì có năm người, dáng người lại to, không thể nhét vừa một chiếc giường đất.
Cũng may bây giờ thời tiết nóng nên nằm nền đất cũng được.
Đồng chí nữ đến từ Ích Châu này tên là Trương Dao, cô ấy có khuôn mặt tròn, làn da trắng, dáng người không quá cao và tính tình rất thẳng thắn. Cô nhanh nhảu mở cửa, chào đón Tần Hàn Thư và những người khác vào nhà hầm. Vừa bước vào, một luồng không khí mát lạnh phả vào mặt, khiến con người ta cảm thấy rất sảng khoái.
Tần Hàn Thư đột nhiên bị một luồng khí lạnh ập vào khiến cánh tay cô có vài chỗ nổi da gà.
Cô xoa xoa cánh tay, thở dài: “Nghe nói trong nhà hầm ấm áp vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè, nhưng không ngờ lại mát lạnh đến thế.”
Trương Dao cười nói: “Đúng vậy, tôi ban ngày ngủ trưa cũng phải đắp chăn mới chịu được.”
Vừa nói chuyện, Trương Dao vừa giúp người khác xách hành lý.
Căn nhà hầm nhỏ bỗng nhiên đông đúc đến mức gần như không còn chỗ để đặt chân xuống. Triệu Như lẩm bẩm: "Sau này đội sẽ không để bốn người chúng ta ở cùng nhau đó chứ."
Trương Dao cũng có vẻ lo lắng, cô ở một mình trong một nhà hầm còn phù hợp, rất không muốn chen chúc cùng với người khác.
Tần Hàn Thư cũng không quá lo lắng. Bí thư có thể một mình giải quyết vấn đề nhà ở, hôm nay còn gọi kế toán Ngưu đến để thương lượng.
Kế toán viên là làm gì? Anh ấy phụ trách tiền bạc mà xây dựng một ký túc xá thì phải cần tiền.
Đội trên chắc hẳn là đang có kế hoạch xây dựng một nhà hầm mới để họ sử dụng làm ký túc xá. Vừa hay chớp cơ hội có thể tự mình chi tiền xây dựng một nhà hầm.