Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Trần Hàn Thư mới trở về phòng của mình. Sau khi ngủ một giấc dậy cô tiếp tục thu dọn đồ đạc trong phòng. 

Những thứ này sau khi cô về quê đều có thể tận dụng được. 

Khi trời vừa hửng sáng, Trần Hàn Thư cầm theo hành lí ra cửa. 

Lúc này ở sân trong rất náo nhiệt, người thì đang giặt giũ quần áo, người thì lại đang ngồi xổm ở trước cửa ăn sáng. 

Nhìn thấy Trần Hàn Thư bước tới, những người hàng xóm liền tiến lại xung quanh cô. 

"Hàn Thư, cháu muốn đi đến vùng nông thôn sao?" 

"Mẹ cháu vẫn chưa về à? Không đưa cháu đến bến tàu sao?"

"Không tiễn cháu thì cũng thôi đi, tại sao lại không chuẩn bị gì cho cháu thế?"

Hàng xóm xung quanh đối xử với Tần Hàn Thư rất tốt, nhưng đối với người nhà họ Hồ và Dương Ái Trinh thì lại thấy không vừa mắt, nhưng vì sợ hãi Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh, nên chỉ dám ở sau lưng khinh thường họ. Tần Hàn Thư tạm dừng bước, trả lời các câu hỏi từ hàng xóm. Một trong đó là bà lão tóc bạc trắng, họ Ngô, từ trước đến nay mỗi khi Tần Hàn Thư bị đau, như buổi tối hôm đó khi Hồ Binh Binh đẩy ngã Tần Hàn Thư, bà Ngô là người đầu tiên rời giường đứng ra ngăn chặn.

Lúc đó, đôi mắt bà đỏ ửng nắm tay Tần Hàn Thư, thở dài hết lần này đến lần khác: "Đứa trẻ mệnh khổ..."

Nghe bà lão nói vậy, Tần Hàn Thư cảm thấy toàn thân một trận chua xót, những người khác cũng đều lắc đầu thở dài.

Bà Ngô nói: "Đứa nhỏ ngốc, sau khi đến nông thôn rồi nếu có việc gì cần giúp thì viết một lá thư gửi về cho bà." 

Tần Hàn Thư không ngừng gật đầu.

"Con đợi một chút!" Bà Ngô quay trở vào trong nhà. Một lúc sau bà quay lại với một gói đồ ăn nhẹ trong tay. "Bà cho con, cầm đi ăn trên đường đi."

Những người khác thấy vậy cũng lần lượt nối tiếp nhau học theo bà Ngô, trong nhà có đồ gì liền đem một ít ra, họ còn chu đáo dùng một cái túi lưới gói lại toàn bộ, thuận tiện để cho Tần Hàn Thư mang theo.

Tần Hàn Thư không thể từ chối, cuối cùng chỉ có thể đồng ý nhận. Nghĩ một hồi, cô đề xuất ý muốn dùng tiền để đổi lấy một số phiếu công nghiệp.

Những người hàng xóm đều tội nghiệp cô, trong số họ không có ai là không đồng ý cả.

Trước sau viện có khoảng hơn chục hộ gia đình, bà Ngô lại nhiệt tình đến viện khác để đổi giúp cô, cuối cùng tổng cộng đổi được hơn ba mươi tờ. Điều này đã là rất tốt rồi.

Tần Hàn Thư cúi đầu biết ơn tất cả mọi người. 

Khi bước qua bức tường, cô không nhịn được qua đầu nhìn lại. Trong ánh nắng buổi sáng, người trong tứ hợp viện đứng một cách trang trọng, sự ồn ào của đám đông lại tăng thêm rất nhiều khói lửa. 

Cứ để nhà họ Hồ sống ở đây thêm vài năm nữa đi, căn phòng này, cô nhất định sẽ đòi trở về.

...

Sau khi Tần Hàn Thư rời khỏi nhà, trước tiên cô đi đến văn phòng đường phố, ném một lá thư ẩn danh vào đó. Bức thư ẩn danh là để báo cáo việc Hồ Văn Văn trốn tránh việc phải xuống nông thôn. 

Trước đây khi trường học huy động, Hồ Văn Văn liền dùng cách tìm một đơn vị công tác như một cái cớ để lẩn tránh. Bây giờ công việc đã mất rồi, đương nhiên là nên đi xuống vùng nông thôn.

Ngay cả khi Tần Hàn Thư không báo cáo, chỉ cần thấy Hồ Văn Văn vẫn còn nhàn nhã lắc lư, văn phòng sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy cô ta. 

Báo cáo chỉ để tăng nhanh tốc độ và không cho Hồ Văn Văn có thời gian tìm được việc làm khác. 

Tiếp đó, Tần Hàn Thư còn bỏ thêm một lá thư ẩn danh cho nhà máy sản xuất thịt.

Báo cáo việc Hồ Binh Binh giở trò lưu manh với công nhân nữ. 

Mặc dù Hồ Binh Binh là ngu ngốc nhưng cơ thể anh ta phát triển hoàn toàn bình thường, đến một độ tuổi nhất định tự nhiên sẽ có nhu cầu. Người bình thường sẽ kiểm soát nhu cầu này, nhưng Hồ Binh Binh thì sẽ không. 

Lúc đầu, anh ta có ý đồ lên người Tần Hàn Thư, nhưng lại thất bại, sau đó thuận tiện nhìn trúng một nữ công nhân trong nhà máy sản xuất thịt, đối với người ta động tay động chân.

Bản thân nữ công nhân cũng muốn phản ánh với nhà máy, nhưng người trong nhà lại sợ ảnh hưởng không tốt, sống chết bắt cô buông tay. Dẫn đến Hồ Binh Binh trở nên càng ngày càng lớn mật hơn, cuối cùng còn khiến nữ công nhân đó mang thai. 

Sau khi mang thai, nữ công nhân bị ép buộc phải kết hôn với Hồ Binh Binh. Hồ Binh Binh là một kẻ ngốc hắn không thể kiểm soát ham muốn nguyên thuỷ của bản thân. Tất nhiên, những ngày tháng sau đó của công nhân nữ thật sự rất khủng khiếp, động một chút liền bị đánh. Chỉ có đứa trẻ đầu tiên được sinh ra, sau đó lại bị sảy thai thêm máy lần. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chịu đựng mười năm, cô ấy không thể chịu đựng thêm được nữa nên đã chạy trốn về phía nam.

Sau đó, nữ công nhân ở phía nam kinh doanh phát đạt, không ngờ lại ​​gặp nhà họ Hồ trên lĩnh vực kinh doanh, bị Hồ Văn Văn ôm hận trả thù rất thảm.

Tần Hàn Thư nhớ rằng nữ công nhân cuối cùng đã rơi vào cát bụi, Hồ Văn Văn còn đứng ở trên đỉnh cao đạo đức, mắng người khác ném chồng bỏ con, xứng đáng phải sống như thế này.

Những điều này đã xảy ra sau khi Tần Hàn Thư qua đời. 

Tại thời điểm này, Hồ Binh Binh chắc vẫn đang ở trong giai đoạn quấy rối nữ công nhân. Tần Hàn Thư đã viết một lá thư tố giác, các nhà lãnh đạo nhà máy chắc chắn sẽ hỏi đến. Cô hy vọng rằng nữ công nhân có thể dũng cảm nói sự thật và tránh khỏi những bi kịch trong tương lai.

Đương nhiên, Tần Hàn Thư cũng hy vọng rằng Hồ Binh Binh sẽ bị trừng phạt, ngay cả khi anh ta chỉ mất việc cũng là rất tốt rồi.

Sau khi làm xong hai việc này, cô đến ngân hàng rút 3.000 nhân dân tệ. Tiếp đó liền bắt đầu đi đến hợp tác xã, tiếp tục mua sắm đồ dùng.

Kem đánh răng, xà phòng, xà bông thơm, bột giặt, giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, găng tay nilon, giày mưa, áo mưa, hương muỗi, diêm, đèn pin, pin, bình đựng nước nóng, dầu gội đầu... 

Tất cả đồ này là đồ dùng cá nhân, đều là dùng phiếu công nghiệp để mua, số lượng đủ để cho cô sử dụng trong ba năm.

Ngoài ra còn có đồ ăn. 

Dầu mè, mì sợi, dầu ăn, đường, cùng đủ các loại gia vị khác nhau và các sản phẩm phụ trợ khác. 

Những đồ vật này số lượng ít hơn một chút, đặc biệt là dầu, ước tính chỉ đủ dùng trong vòng nửa năm. Nhưng đó cũng không phải vấn đề gì lớn, đến nơi có thể lại nghĩ cách khác. 

Tần Hàn Thư gật đầu cầm vé trên tay, lại mua thêm một chiếc đồng hồ và một chất bán dẫn.

Phiếu công nghiệp gần như đã dùng sắp hết. 

Đồ vật được lưu trữ trong không gian sẽ không bị hỏng, vì vậy nên cô cũng cũng mua thêm một số thực phẩm chín.

Một số loại điểm tâm như bánh sen, bánh đậu xốp, bánh hạt dẻ, bánh đậu xanh, bánh táo đỏ, đây là đều là những loại bánh mà cô thích ăn, mỗi loại đều mua 2,5 kg. 

Ngoài ra còn có năm mươi cái bánh bao nhân thịt, hai mươi cái bánh màn thầu, hai mươi cái bánh mì mè loại lớn, hai mươi cái bánh mì đường loại lớn và hai mươi ổ bánh mì thịt. 

Những loại bánh ngọt và thực phẩm khô này theo thời gian đều rất cần thiết. Ăn hết rồi sau này còn có thể bổ sung thêm. À đúng rồi, rất lâu rồi cô không được ăn vịt nướng. Tần Hàn Thư mua năm con vịt bảo ông chủ giúp cô nướng.

Tần Hàn Thư không mua lương thực, cô cảm thấy thứ đó không quá cần thiết. Hai trăm cân ngũ cốc lấy từ trong nhà có thể dùng được trong một khoảng thời gian, lại nói trong không gian cũng có thể trồng ngũ cốc.

Hơn nữa Lý An Quốc đã cho cô phiếu lương thực ba trăm cân, còn là phiếu dùng được trên toàn quốc. Nồi niêu bát đũa, có thể mua tại địa phương, nhu cầu cuộc sống về cơ bản đều được chuẩn bị. 

Khi mua sắm, người bán hàng vẫn như thường lệ hỏi Tần Hàn Thư mua nhiều đồ như vậy để làm gì, Tần Hàn Thư vẫn sử dụng lý do là mình mua đồ cho tập thể. Cuối cùng, Tần Hàn Thư lấy ra một vài vé thuốc và rượu, đây là Hồ Đại Dũng tích trữ, có kỳ hạn, Tần Hàn Thư thẳng thừng tiêu toàn bộ. Cô không hút thuốc hay uống rượu, nhưng vé thuốc và rượu rất khan hiếm. Những thứ này có thể được sử dụng như một loại tiền tệ cứng ở nông thôn. 

Dù sao thì, vé có thể dùng được cô đều đổi thành vật tư rồi. 

Tần Hàn Thư gần như đem hết đồ đặt vào trong không gian. Chăn đệm và chậu rửa mặt những đồ này đều có thể sử dụng tại chỗ, vì vậy cô không cho vào, nếu không khi muốn lấy ra rất khó.

Lại thêm một cái thùng lớn, hành lý của cô rất nhiều, nhưng hộp lớn chỉ được sử dụng để che chắn, không có nhiều đồ vật được cho vào trong hộp nên không tính là quá nặng.

Xe lửa khởi hành vào lúc 1 giờ chiều, lúc Tần Hàn Thư đến là 12 giờ đêm. 

Chuyến tàu cô ngồi là chuyến tàu đặc biệt dành cho thanh niên tri thức, bên bến tàu người đông như nước, rất nhiều người lớn đến chia tay đều đang lau nước mắt. Tần Hàn Thư chỉ có một mình cô độc, nhìn có vẻ gì đó đặc biệt. 

Chẳng qua là cô đơn trong mắt người khác, nhìn vào những cảnh buồn thương chia li trước mắt, cô không chút cảm động. 

Sau khi lên xe lửa, tiếng ồn nhỏ dần. Những người tri thức đi đến cùng một huyện ngồi trong cùng một khoang. Mọi người đều quen biết lẫn nhau, hỏi thăm về điểm đến cuối cùng của đối phương. Sau khi trao đổi, về cơ bản họ đều ở cùng một xã.

Xe lửa vẫn chưa chạy, vẫn còn một dòng người nữa tiếp tục bước đến. Một cô gái gầy với mái tóc ngang vai, dùng lực giữ chặt hành lý của chính mình, tiến đến ngồi bên cạnh Tần Hàn Thư. Cô gái nhìn vào đôi mắt của Tần Hàn Thư, sau đó hét lên vì ngạc nhiên: "Tần Hàn Thư." 

Tần Hàn Thư sững sỡ một lúc, sau đó mới nhớ ra tên cô gái. "Triệu Như." 

Triệu Như mới chuyển đến lớp của Tần Hàn Thư vào nửa năm trước, hai người ngồi cùng bàn một học kỳ. 

Thời gian trôi qua quá lâu, Tần Hàn Thư đã không còn nhớ rõ cô ấy nữa, cô chỉ có ấn tượng mơ hồ rằng cô ấy là một cô gái trầm tính, sống hướng nội. 

Triệu Như mong chờ hỏi: "Cậu bị xếp đến xã nào vậy?"

Tần Hàn Thư đáp: "Xã Trần Quan"

Triệu Như bất ngờ nói : "Tớ cũng vậy!"

Tần Hàn Thư cười cười, nhìn có vẻ không hề vui khi có bạn đồng hành.

Ngược lại thì Triệu Như, sắp phải đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ và vô danh, trong lòng cô gái không khỏi sợ hãi. Mặc dù cô và bạn cùng bàn Tần Hàn Thư có mối quan hệ khá mờ nhạt, nhưng chung quy vẫn là người quen. 

Trong vô thức, Triệu Như đã thân cận với Tần Hàn Thư hơn rất nhiều. 

"Này, đừng có để hành lý trên đường đi chứ." Một nữ đồng chí đá hành lý của Triệu Như. Triệu Như nhanh chóng nói xin lỗi, nhưng sức lực của cô ấy quá yếu không thể với được giá hành lý ở trên cao. Nhưng chẳng mấy chốc, một nam trí thức nhiệt tình đã giúp cô đặt hành lý lên trên.

"Tôi vừa nghe thấy hai cô cũng đến xã Trần Quan? Tôi cũng vậy. Tên tôi là Mã Triều Dương."

Mã Triều Dương vui vẻ hào phóng, nụ cười rất có sức hút, sau khi nói xong liền ngồi xuống đối diện hai cô gái.

Khuôn mặt Triệu Như ửng đỏ: "Xin chào, tôi là Triệu Như." Dừng một chút sau đó tiếp tục bổ sung : "Cô ấy là Tần Hàn Thư, chúng tôi là bạn cùng lớp." 

Mã Triều Dương nhe hàm răng trắng nõn nói: “Sau này còn cần phải làm phiền mọi người quan tâm tôi nhiều một chút.”

Triệu Như mím môi, nhỏ giọng đáp : "Quan tâm lẫn nhau."

Mã Triều Dương rất khéo ăn nói, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, anh ta đã làm thân với mọi người: "... đi cùng với tôi còn một người nữa, tên là Lâm Chi Hằng... à, cậu ta tới rồi. " 

Mã Triều Dương đứng thẳng dậy, giơ tay lên vẫy đối phương: "Ở bên này nè."

Người đàn ông gầy gò đẹp trai chen lấn từ trong đám đông đi tới.

Hành lý của anh ta rất nhỏ, chỉ là một chiếc túi. 

Sau khi ngồi xuống, Mã Triều Xuân đã giới thiệu Tần Hàn Thư và Triệu Như với anh ta, anh ta chỉ khẽ gật đầu.

Lầm lì ít nói, lạnh lùng xa cách, trong khoang xe ồn ào và ngột ngạt, giống như một dòng nước thanh mát, có thể khiến không khí trở nên lạnh lẽo. 

Giống như ấn tượng trước đây của Tần Hàn Thư về anh ta vậy. 

Đây là trước đây sau khi cô chết được gắn với không gian. Hồ Văn Văn gần như là người gặp người yêu. Người đàn ông duy nhất cô ta gặp khó khăn là Lâm Chi Hằng. Lâm Chi Hằng là người đàn ông mà Hồ Văn Văn cầu mà không được, đến tận nhiều năm sau khi kết hôn cô ta vẫn còn nhớ nhung người đàn ông đặc biệt này. 

Chỉ có trời mới biết Tần Hàn Thư khi thấy được Hồ Văn Văn gặp thất bại ở chỗ Lâm Chi Hằng đã thống khoái như thế nào.

Điều đó vô tình khiến cho Tần Hàn Như nhìn Lâm Chi Hằng thấy khá thuận mắt.

Triệu Như sau khi nhìn thấy Lâm Chi Hằng đã phải choáng váng một lúc, sau đó lại đỏ mặt, vùi đầu xuống sâu hơn. 

Triều Dương nói rất nhiều, Tần Hàn Thư lại thấy quá ồn ào nên đành nhắm mắt giả vờ ngủ thiếp đi.

Khi chuyến tàu đặc biệt chở thanh niên tri thức cùng Tần Hàn Thư đang chạy nhanh trên đường, nhà họ Hồ và Dương Ái Trinh cũng đã dẫn bà Hồ trở lại thành phố. ( truyện trên app T Y T )
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play