Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

CHƯƠNG 6: ĐỂ XEM LẦN NÀY BỌN HỌ CÒN GIÀU CÓ ĐƯỢC NỮA KHÔNG?


1 tháng


Đầu tiên Tần Hàn Thư vác xẻng đến phòng cũ của mình, hiện tại đã bị Hồ Văn Văn chiếm giữ làm nơi ở.

Cô dịch chuyển một cái tủ ở góc phía đông bắc, đi về phía nam đếm tới khe gạch thứ ba, dùng cán xẻng gõ vài lần để nới lỏng gạch lát sàn.

Sau đó cô lại dùng xẻng cạy mở các viên gạch lên, để lộ ra một lớp ván gỗ.

Cô tiếp tục cạy gạch ra, diện tích của tấm ván gỗ càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi tấm ván gỗ cuối cùng được lấy ra hoàn toàn.

Dưới tấm ván gỗ, có một cái hố vuông dài ba mét.

Trong hố đặt ba cái hộp gỗ làm bằng gỗ cẩm lai, một hộp hình chữ nhật, hai hộp hình vuông.

Tần Hàn Thư cẩn thận di chuyển những chiếc hộp ra ngoài.

Đa số những thứ trong chiếc hộp hình chữ nhật đều là sách, trong đó có nhiều những cuốn sách cổ. Còn có ba cuộn thư pháp và hội họa, tất cả đều là tác phẩm của những danh nhân nổi tiếng.

Tranh thư pháp và sách đều được dùng giấy dầu bọc mấy lớp rồi mới bỏ vào trong hộp, nếu ngửi kỹ còn thấy trên đó có một chút mùi vị của thuốc đông y, đó hẳn là thuốc chống côn trùng.

Những bức thư pháp, tranh vẽ và sách này là những thứ quý giá nhất của cha Tần Hán Thư trong suốt cuộc đời của ông ấy.

Hai chiếc hộp còn lại thì đựng di vật của bà nội Tần Hàn Thư, nghe nói phần lớn là bảo bối được mang ra từ vương phủ năm đó, về sau làm của hồi môn gả tới nhà họ Tần.

Khi bà nội qua đời đã chia hồi môn làm hai phần, hai đứa con trai mỗi người một phần. Đồ vật mà bác Tần được chia đã biến mất không còn tung tích khi ông ấy hy sinh trên chiến trường.

Ngay khi cái rương vừa mở ra, bên trong xuất hiện đầy những châu báu và bảo vật, bắt mắt nhất chính là một viên hồng ngọc màu đỏ máu chim bồ câu cực lớn, cầm lên trên tay còn cảm thấy trĩu nặng, ngoài ra còn có những loại đá quý khác như ngọc bích, ngọc lục bảo và kim cương cũng có vài mảnh, nhưng chúng đều có kích thước nhỏ hơn hồng ngọc.

Có bốn chiếc vòng tay, chiếc tốt nhất làm bằng ngọc Phỉ Thúy Lục Bảo có nước ngọc chất lượng cao trong veo.

Ngoài ra còn có một số đồ trang sức phỉ thúy khác là sợi dây chuyền phỉ thúy có hai mươi tám hạt, chủng loại, nước ngọc và màu sắc đều là cực phẩm lại đồng nhất, hẳn là được chế tạo từ cùng một khối nguyên thạch.

Có một đôi vòng tay mười tám hạt, một cái là phỉ thúy, một cái là Hồng Mã Não, đây cũng là món đồ mà bà nội Tần khi còn sống thường xuyên mang bên người.

Ngoài ra còn có một số món trang sức nhỏ như hoa tai, cây trâm và vài món trang sức nhỏ linh tinh khác.

Cuối cùng là đủ loại trân châu lớn nhỏ, ước chừng có hai ba mươi viên, phủ đầy những khe hở trong chiếc hộp và phát ra ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ.

Trong chiếc hộp này toàn là đồ trang sức.

Một chiếc hộp hình vuông khác thì chứa một món đồ cổ tương đối lớn, một tượng Phật Vĩnh Lạc ngồi mạ vàng, một viên ngọc như ý tiền triều đã được Hoàng đế nào đó dùng qua, còn có một vật trang trí bằng Hồng San Hô, trước kia đều là những đồ vật ở trong cung.

Khi Tần Hàn Thư còn rất nhỏ, ba đã cho cô xem qua những thứ này, nhưng về sau thì không thấy chúng ở đâu nữa, Tần Hàn Thư cũng không biết bọn chúng đã đi đâu.

Mãi cho đến nhiều năm sau khi cô qua đời, Dương Ái Trinh mới lấy hết đồ từ dưới mặt đất lên, lúc đó cô mới biết được trong nhà còn có một cái hầm để giấu đồ như thế.

Có lẽ là vì cô quá nhỏ, ba sợ cô sẽ nói lộ ra ngoài, cho nên mới không nói cho cô biết.

Những vật này cũng đều bị Dương Ái Trinh mang đi để dỗ dành Hồ Văn Văn.

Viên hồng ngọc kia bị Hồ Văn Văn dùng để khảm sợi dây chuyền, đến khi kết hôn còn đeo trên cổ, làm chấn động người nhà chồng và những người khác vốn xem thường cô ta phải phục tùng.

Những món đồ như thế này tồn tại ở trên thế giới với số lượng cực ít, không phải cứ có tiền là có thể mua được.

Trong hộp ngoại trừ bảo vật, còn có một cuốn sổ tiết kiệm.

Thời đại này, các doanh nghiệp liên doanh đều áp dụng chính sách "tứ mã phân phúc", cái gọi là "tứ mã" chính là thuế thu nhập quốc gia, quỹ dự phòng tiết kiệm của doanh nghiệp, chi phí phúc lợi của người lao động và tiền thưởng của nhà tuyển dụng.

Sau khi xưởng dệt của cha Tần được liên doanh, ông ấy trở thành giám đốc của một nhà máy quốc doanh, thuộc về tầng lớp quản lý người lao động, hàng năm mỗi công nhân có thể được hưởng 20% lợi nhuận của phân xưởng dệt may.

Hai năm sau, chính sách đã được thay đổi thành lãi suất cố định 5% mỗi năm, nghĩa là cổ tức hàng năm là 5% lợi nhuận, kéo dài mười năm, đến năm sáu mươi sáu mới kết thúc.

Nói cách khác, trong mười hai năm, nhà họ Tần đều nhận được lãi suất hoa hồng của nhà máy dệt.

Số tiền bên trong sổ tiết kiệm chưa từng bị động vào, chỉ có tiền vào và không có tiền ra, số dư còn lại tổng cộng là hơn bảy trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ở thời đại này, không thể nghi ngờ nó là một khoản tiền lớn như tiên. Nhưng hiện tại lại là thời đại của tem phiếu, chỉ có nhiều tiền thôi cũng chẳng ích gì.

Không biết năm đó cha Tần đã nghĩ gì mà tài khoản chia hoa hồng lại mở trên danh nghĩa của Tần Hàn Thư. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tần Hàn Thư biết mình có tiền, cho nên hôm qua mới dùng đến số tiền này mà không kiêng nể gì hết.

Trước đây, bởi vì Tần Hàn Thư còn nhỏ, sau khi cha Tần mất, sổ tiết kiệm vẫn luôn do Dương Ái Trinh cất giữ, hóa ra nó đã bị bà ta giấu vào trong căn hầm bí mật này.

Trước mắt người nhà họ Hồ vẫn không biết về căn hầm bí mật này.

Có thể là Dương Ái Trinh sợ bị người khác phát hiện ra những đồ cổ trong căn hầm bí mật này, cũng có thể là bà ta còn đang đề phòng người nhà họ Hồ.

Nhưng mà sau khi cha Tần qua đời, nhà máy đã trợ cấp cho ông ấy ba ngàn nhân dân tệ, cộng với tiền lương ba năm của ông ấy, số tiền này đã bị Dương Ái Trinh dùng để chi tiêu hàng ngày hết sạch.

Hơn phân nửa tiền lương của Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh đều được giao cho bà Hồ, số tiền kia đã bị Dương Ái Trinh tiêu hết, chẳng bao lâu nữa bà ta sẽ động đến số tiền bên trong sổ tiết kiệm.

Tần Hàn Thư căm hận thu hết tất cả sổ tiết kiệm và ba cái hộp vào trong không gian!

Sau đó cô đi xuống phòng bếp.

Ba ngày trước, Dương Ái Trinh mới dùng phiếu lương thực và thực phẩm để đi mua sắm lương thực và dầu, muối, tương, dấm, than tổ ong cho tháng sau.

Tần Hàn Thư cũng không thèm lựa chọn kỹ càng, dứt khoát thu hết tất cả bồn bát nồi chảo gầu chậu trong phòng bếp vào không gian.

Những thứ như nồi bát xô thùng này, Tần Hàn Thư không dùng vì ngại bẩn, nhưng cô cũng không muốn cho nhà họ Hồ dùng.

Phòng bếp trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Bên trong nhà kho đều là phế phẩm, cô không cần.

Trước kia trong nhà họ Tần đều dùng đồ nội thất làm bằng gỗ cẩm lai, về sau họ cảm thấy quá phô trương, nên đã cất những đồ dùng bằng gỗ cẩm lai trong nhà lên trên, đổi sang dùng gỗ cánh gà, tuy nhiên tất cả đều được chế tác rất tinh tế và đó cũng là những đồ nội thất rất tốt.

Trước kia Hồ Văn Văn thường dẫn bạn học về, khoe khoang tất cả mọi thứ trong nhà, kể cả những bí mật.

Tần Hàn Thư thu hết đồ dùng của mấy phòng trong nhà vào không gian.

Vẫn là câu nói đó, cô không quá là muốn lấy nhưng cũng không muốn cho người nhà họ Hồ dùng.

Đương nhiên, đồ đạc trong tủ và trong hộp đó cũng phải lấy đi.

Khi có cơ hội, cô sẽ ném tất cả đồ vật bên trong đi, cô không muốn để đồ vật mà người nhà họ Hồ đã từng dùng làm ô nhiễm không gian của cô!

Toàn bộ căn nhà đều trống rỗng.

Ngoại trừ phế phẩm trong nhà kho, chỉ còn lại phòng của Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng ở phía nam là cô không có cách nào thu được.

Nếu muốn trang bị đầy đủ đồ dùng trong nhà này một lần nữa, ít nhất phải tiêu hết năm năm tiền lương của Hồ Đại Dũng.

Dương Ái Trinh kia cũng không còn tiền nữa, để xem lần này bọn họ còn có thể sống cuộc sống giàu có như trước kia nữa hay không!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play