Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

CHƯƠNG 5: ĐỔI TEM PHIẾU


1 tháng


Khi nhà họ Hồ rời đi, Tần Hàn Thư cũng ra ngoài đi tới hẻm Quan Kiều.

Trước khi rời đi, cô tìm được tổng cộng hơn ba trăm tệ trong phòng Dương Ái Trinh, cộng thêm sáu trăm tệ của mình, về cơ bản cũng gần được một ngàn tệ.

Hẻm Quan Kiều khác với nơi cô ở, có rất nhiều người sinh sống ở nơi này. Trong sân, trên đường phố, những nơi có thể xây dựng nhà cửa đều được tận dụng triệt để, những nơi không thể xây dựng cũng chất đầy gạch vụn, điển hình của một Đại tạp viện.

Tần Hàn Thư bước vào một trong những Đại tạp viện rồi gõ cửa một căn phòng nơi đang truyền ra âm thanh của một bài hát opera nổi tiếng.

Rất nhanh, bản “Hồng Đăng Ký” trong radio đã ngừng lại, cửa phòng mở ra, một người thanh niên mặc quân trang màu xanh lục xuất hiện trước mặt Tần Hàn Thư, anh ta nhìn cô một chút, rồi hỏi: "Cô tìm ai?"

Tần Hàn Thư nói: "Tôi tìm anh, Lý An Quốc."

Ánh mắt Lý An Quốc lóe lên, giống như đang suy nghĩ gì đó rồi nói: "Ồ... Cô là...."

Tần Hàn Thư cười nói: "Bạn học của em họ anh, Trần Hồng."

Nghe thấy tên Trần Hồng, Lý An Quốc thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với Tần Hàn Thư một cái: "Cô đến đây để lấy sách giáo khoa đúng không? Vào đi."

Tần Hàn Thư lách mình đi vào, Lý An Quốc cũng không đóng cửa mà để cửa mở rộng.

Mãi cho đến khi một bà thím ở bên ngoài không còn chăm chú nhìn bọn họ nữa mà đi ngang qua sân nhà, Lý An Quốc mới nhỏ giọng nhanh chóng hỏi: "Cô muốn cái gì?"

Tần Hàn Thư đúng là bạn học của Trần Hồng, Trần Hồng cũng đúng là em gái họ của Lý An Quốc.

Lý An Quốc là nhân viên của một nhà máy in nhuộm trong khu phố, nhưng anh ta lại đang bí mật dùng việc bán phiếu để trục lợi cá nhân.

Chỉ có người quen biết giới thiệu, mới có thể tìm được nơi ở này của anh ta.

Tần Hàn Thư không phải được Trần Hồng giới thiệu, sau khi cô chết, cô đứng ở trong không gian đã nghe được Lý An Quốc khoe khoang về quãng thời gian mua bán "huy hoàng" của mình trong thời kỳ này.

Vào thời điểm đó, Lý An Quốc đã là một thương nhân thành đạt và có một số giao dịch kinh doanh với Hồ Văn Văn.

Tần Hàn Thư cũng thấp giọng nói: "Tôi muốn tất cả các loại phiếu, đặc biệt là trái phiếu công nghiệp, anh có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu."

Lý An Quốc nhìn cô một cái: "Phiếu công nghiệp rất khó kiếm."

Ý anh ta là nó rất đắt tiền.

Phiếu công nghiệp được sử dụng rất rộng rãi, lại ít phát hành, cho nên việc chúng quý hiếm là đương nhiên.

Tần Hàn Thư nói: "Tôi cần gấp, trong hôm nay nhất định phải đưa cho tôi, vẫn là câu nói kia, anh có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu."

"Trong hôm nay?" Lý An Quốc trầm tư suy nghĩ: "Thời gian quá gấp gáp, tôi có thể cung cấp cho cô tối đa hai đến ba trăm phiếu công nghiệp, một đô một tờ." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Quá đắt.

Nhưng mà trước kia Dương Ái Trinh cũng đã mua nó ở chợ đen cũng là cái giá này, Lý An Quốc thật sự không lừa cô.

Tần Hàn Thư gật đầu nói: "Bao lâu nữa thì tôi có thể lấy? Chúng ta hẹn gặp ở đâu?"

Lý An Quốc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước tiên cô cứ tìm một nơi khác để đi dạo đi, hai giờ sau cô đến văn phòng nhà máy in đường phố tìm tôi."

Anh ta dám làm mấy việc mua bán chợ đen ở đơn vị làm việc....

Tần Hàn Thư gật đầu.

Lúc cô rời đi, Lý An Quốc thật sự đưa cho cô một quyển sách giáo khoa, để cô cầm ở trong tay.

Ngay khi cô bước ra khỏi cửa, bản “Hồng Đăng Ký” ở trong phòng lại vang lên.

Cách hẻm Quan Kiều không xa có một tiệm sách Tân Hoa, Tần Hàn Thư đi vào dạo quanh hai giờ, cô mua mười mấy quyển tiểu thuyết, suy nghĩ về việc chuẩn bị một số cho cuộc sống giải trí của mình sau khi xuống nông thôn.

Nghĩ đến chuyện về sau sẽ tiếp tục kỳ thi đại học, cô lại mua một số sách hướng dẫn học tập, cũng như vở và bút.

Lý An Quốc rất có bản lĩnh, gom được một đống lớn các loại tem phiếu.

Anh ta giao danh sách đã liệt kê xong cho Tần Hàn Thư.

Phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu thực phẩm phụ, phiếu dầu vừng, phiếu vải, phiếu bánh kẹo, phiếu bánh ngọt, phiếu xà phòng... Ngay cả phiếu bóng đèn cũng có.

Bao gồm hầu hết tất cả các khía cạnh của cuộc sống.

Lý An Quốc nói: "Cô không cần cái nào thì cứ để riêng qua một bên là được."

Tần Hàn Thư: "Không, tôi muốn tất. Anh tính toán xem bao nhiêu tiền đi."

Lý An Quốc sửng sốt một lát: "Cô không kiểm tra lại số lượng à?"

Một nắm phiếu lớn như thế này, cô phải kiểm tra đến bao giờ mới xong? Tần Hàn Thư lắc đầu: "Tôi tin anh."

Lý An Quốc cười toe toét, giơ ngón tay cái lên với Tần Hàn Thư: "Sảng khoái!"

Lại thêm ba trăm năm mươi phiếu công nghiệp nữa, tổng cộng là bốn trăm năm mươi nhân dân tệ.

Tần Hàn Thư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ phải đi xa một chuyến, nếu sau này cần thì có thể viết thư cho anh không?"

"Nhưng những tem phiếu này về cơ bản đều được sử dụng ở bản địa, đến nơi khác không dùng được đâu." Lý An Quốc nói.

Chỉ có phiếu thực phẩm và một số phiếu đặc biệt mới thông dụng trong cả nước thôi.

Tần Hàn Thư nói: "Cũng không nhất định là tem phiếu, tôi thiếu cái gì thì anh trực tiếp gửi cho tôi cái đó, có được không?"

Chuyện làm ăn này vừa phiền phức, mà còn không kiếm được bao nhiêu.

Lý An Quốc vốn không muốn làm cho lắm, nhưng anh ta cảm thấy cô gái trước mắt này là người không tệ, là người có thể kết giao, vì thế bèn gật đầu.

"Được! Coi như tôi kết giao thêm người bạn này."

Tần Hàn Thư cười nói: "Cảm ơn anh, tôi là Tần Hàn Thư."

Lý An Quốc duỗi tay ra bắt tay với Tần Hàn Thư, rồi đích thân tiễn cô ra ngoài.

Tần Hàn Thư cũng đột nhiên có ý tưởng như vậy, muốn thiết lập mối liên hệ với Lý An Quốc, thỉnh thoảng gửi một kiện hàng, cũng có thể tìm một nơi cung cấp phong phú cho đời sống vật chất sau này của mình. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Sau khi đổi xong tem phiếu, thấy trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, Tần Hàn Thư định mua một ít đồ dùng gần đó trước.

Tình cờ có một cửa hàng vải cách cô không xa.

Thứ cô mua nhiều nhất là vải cotton và vải bông, có thể làm năm hoặc sáu bộ quần áo dài tay, còn mua chút vải cotton mịn, chủ yếu dùng để làm ga giường, vỏ chăn và đồ lót.

Mặc dù sợi tổng hợp không dễ nhăn, nhưng khi mặc vào lại không quá dễ chịu, cô cũng không thích chất liệu này lắm nên mua ít hơn.

Phiếu len của cô tương đối ít, chỉ đủ làm một bộ quần áo.

Người bán hàng thấy cô mua nhiều như vậy, ánh mắt nhìn cô có chút kỳ quái.

Tần Hàn Thư vội vàng giải thích, cô là đại diện cho các bạn học sắp về nông thôn đi mua sắm cho tập thể.

Người bán hàng nửa tin nửa ngờ, nhưng không chú ý đến cô nữa.

Một người bán hàng khác lại tới chủ động chào hàng với cô.

"Chất liệu vải này lông dê thuần nhung, mùa đông làm quần áo mặc là hoàn hảo, vừa giữ ấm tốt vừa đẹp mắt!"

Loại len mà Tần Hàn Thư mua trước đó là sợi hóa học, có giá tương đương với lông dê thuần nhung.

Nguyên nhân chính là do ngành công nghiệp hiện nay kém phát triển, cho nên chất liệu sợi hóa học rất đắt tiền.

Chỉ có một số ít người đi mua những chất liệu đắt tiền này, mà ở đây những người này lại để giá cả ngang nhau, còn sẵn lòng mua sợi len hóa học với cùng một mức giá, cảm thấy như thế mới là phong cách tây thời thượng.

Mảnh vải thuần dê trong tay người bán hàng này có vẻ như đã cất được hơn nửa năm vẫn chưa bán đi được, nhưng sợi len hoá học lại bán được mấy cuộn với giá vài nhân dân tệ rồi.

Chất liệu có cảm giác mềm mại như sáp, rất dễ chịu, nhưng màu sắc vẫn là xanh quân đội, không dễ tận dụng cho lắm.

Nhưng mà Tần Hàn Thư vẫn mua nó.

Trong tay có quá nhiều đồ, Tần Hàn Thư lợi dụng lúc hoàng hôn xuống, tìm một chỗ khuất rồi cất một nửa số đồ đã mua vào trong không gian, sau đó đổi đến cửa hàng mua len và bông.

Cô đã dùng hết phiếu vải, cũng đã tiêu hết tiền, vấn đề quần áo cơ bản đã được giải quyết, dựa theo tần suất thay mới quần áo lúc này, tối thiểu năm năm nữa cô vẫn có đồ mới để thay.

Sau khi về nhà, cô tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó nằm lên giường.

Đợi đến đêm khuya, hàng xóm đều đã lên giường nghỉ ngơi, Tần Hàn Thư lại đứng dậy.

Cô muốn bắt đầu "dọn dẹp" mọi thứ trong nhà.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play