Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

CHƯƠNG 4: CÔ MUỐN DỌN HẾT ĐỒ TRONG NHÀ ĐI


1 tháng


Buổi tối về đến nhà, sau khi cơm nước xong xuôi, Hồ Đại Dũng bỗng nhiên nói với Dương Ái Trinh: "Thật ra anh cũng thương Hàn Thư lắm, thế nhưng trong hai năm này chính sách rất nghiêm khắc, nhà mình có tận hai học sinh cấp ba, bắt buộc phải cho một người đi."

Mặc dù những lời này nghe chẳng hợp lý chỗ nào nhưng Hồ Đại Dũng vẫn lên tiếng an ủi khiến Dương Ái Trinh vừa mừng lại vừa lo.

Bà ta vội nói: "Hàn Thư được nuông chiều từ nhỏ, cho xuống nông thôn rèn luyện cũng là chuyện tốt, Văn Văn thì lớn lên ở nông thôn, không cần thiết phải quay về chỗ đó chịu khổ."

Hồ Đại Dũng cũng hài lòng gật đầu, cởi bít tất ra, nhúng chân vào chậu nước vợ mình bưng tới.

Dương Ái Trinh ngồi xổm rửa chân cho ông ta, Hồ Đại Dũng từ trên cao nhìn xuống, trong lòng vừa cảm thấy thỏa mãn vừa cảm thấy tự hào.

Nghĩ tới việc ông ta chỉ là một gã làm nghề mổ lợn xuất thân từ nông thôn, kết hôn đến lần thứ ba vẫn cưới được một tiểu thư nhà địa chủ như Dương Ái Trinh, bà ta lại còn răm rắp vâng lời mình, ngoan ngoãn hầu hạ phục vụ mình tận tình.

Khi một người sống tới tuổi này rồi, điều duy nhất mà ông ta vẫn còn đang lo lắng chỉ còn lại hôn sự của con trai mình.

Với điều kiện hoàn cảnh của Hồ Binh Binh, muốn cưới được vợ ở nông thôn cũng khó chứ đừng nói là thành phố, muốn tìm một người không có khiếm khuyết lại càng khó như lên trời.

Thật ra trong lòng Hồ Đại Dũng đã có một ý định mà ông ta đã cân nhắc từ lâu...

Ông ta ho khan một cái, giọng nói ôn nhu hỏi: "Con nhóc Hàn Thư kia tính tình vẫn còn cáu gắt à?"

Mấy ngày nay, Tần Hàn Thư tự nhốt mình trong phòng, đến giờ cơm cũng không chịu ra ăn. Có thể thấy, con nhóc này và Dương Ái Trinh là hai kiểu người khác nhau, nếu bị ép quá sẽ dễ nổi điên.

Dương Ái Trinh lo lắng nhìn Hồ Đại Dũng, nói đỡ cho con gái: "Không có, cơ thể con bé còn yếu, nó không muốn cử động. Em đã nói chuyện với con, con bé đã nghĩ thông suốt rồi, nói bằng lòng xuống nông thôn."

Hồ Đại Dũng gật đầu: "Vậy thì tốt, em nói với nó, xuống nông thôn chỉ là tạm thời thôi, sau một năm rưỡi, cho dù công anh nuôi nó bấy lâu nay là công cốc đi nữa thì anh cũng sẽ kiếm cho nó một cái cớ bị bệnh để về thành phố."

Dương Ái Trinh mừng rỡ: "Thật sao?"

Hồ Đại Dũng cười khinh, cợt nhả lau cái chân ướt lên người vợ mình: "Có khi nào anh lừa em chưa?"

Dương Ái Trinh ngượng ngùng cúi đầu.

Hồ Đại Dũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, lập tức kéo bà ta lên đè xuống giường.

Sau một trận lăn qua lăn lại, ông ta thỏa mãn ôm ấp Dương Ái Trinh, nói: "Sau một thời gian nữa, anh sẽ chuyển hộ khẩu của Binh Binh về xưởng sản xuất thịt."

Dương Ái Trinh ngạc nhiên: "Vì sao?"

Hồ Đại Dũng than thở: "Tuy bọn chúng không phải anh em ruột nhưng nếu chung một hộ khẩu thì không thể đăng ký kết hôn được."

Dương Ái Trinh sửng sốt, sau đó ngồi bật dậy, nhìn chồng mình đầy kinh hãi.

Hồ Đại Dũng duỗi tay kéo bà ta lại, nói tiếp: "Tuy đầu óc của Binh Binh không tốt nhưng tính tình lương thiện, lại có sức lực, hiện tại cũng có chút kỹ thuật, làm gì cũng có thể nuôi sống vợ con, Hàn Thư gả cho nó sẽ không chịu thiệt."

Dương Ái Trinh muốn phản bác nhưng bàn tay của Hồ Đại Dũng lại đè bả vai của bà ta xuống. Bà ta đau đớn, lập tức tỉnh táo lại, lúng ta lúng túng không nói lên lời.

Hồ Đại Dũng nhắm mắt: "Ngủ đi."

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tần Hàn Thư cảm thấy ánh mắt của Dương Ái Trinh khi nhìn mình có phần thương xót và đau lòng hơn một chút, chắc không phải vì thấy có lỗi với cô về chuyện xuống nông thôn đâu nhỉ?

Có lẽ nào đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, liệu có phải Dương Ái Trinh lại bán cô không?

Hai ngày nay Tần Hàn Thư đang cẩn thận nghiên cứu không gian.

Trước đây Hồ Văn Văn chỉ có thể sử dụng đồ vật trong không gian cho riêng mình, thậm chí muốn dùng nước linh tuyền để chữa bệnh ngu xuẩn cho Hồ Binh Binh cũng không thể, ngoài ra cô ta còn coi không gian như một cái nhà kho.

Tuy nhiên sau khi nghiên cứu lại, Tần Hàn Thư phát hiện không gian còn có rất nhiều công năng khác.

Ví dụ như nó có thể di chuyển theo suy nghĩ của chủ nhân, Tần Hàn Thư đứng trong không gian có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra bên ngoài nhưng người ngoài lại không phát hiện ra cô. Có điều nó chỉ có thể di chuyển trong một khoảng cách có hạn mà thôi, từ phòng cô đến đầu ngõ là nhiều nhất, hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần.

Ngoài ra, cô có thể đặt cố định không gian ở tại một nơi nào đó rồi đi đâu cũng được, không gian sẽ ghi chép lại tất cả những chuyện xảy ra xung quanh, giống hệt như camera vậy. Trong trường hợp không có vật cản, phạm vi theo dõi của nó sẽ lên tới năm mươi mét vuông, xuyên suốt không góc chết.

Hơn nữa chỉ cần điểm cố định này không bị nhấc lên, cô còn có thể rời khỏi không gian tại điểm đó, tương tự với việc có thể qua lại ở hai nơi khác nhau trong nháy mắt.

Đương nhiên công năng này cũng có hạn chế, đó là vị trí đậu cố định phải có liên quan với cô, một là cô đã từng tới nơi này, hai là chủ nhân của nơi này từng có quan hệ với cô, không gian công cộng thì có thể thiết lập theo ý muốn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tần Hàn Thư muốn làm rõ Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng đang tính toán âm mưu chuyện gì nên đã đặt điểm neo đậu trong phòng hai người kia, tổng cộng chỉ tốn mấy giây.

Chẳng lâu sau, cô đã biết đáp án, có điều không phải thông qua cuộc trò chuyện của Hồ Đại Dũng và Dương Ái Trình mà là giữa hai cha con ông ta.

Buổi tối ngày hôm đó, lúc Dương Ái Trinh đang làm cơm tối bên ngoài, Hồ Binh Binh đã mò vào phòng Hồ Đại Dũng.

Khi Hồ Binh Binh bước vào anh ta đã lớn tiếng nói: "Hàn Thư không được xuống nông thôn."

Hồ Đại Dũng nhìn con trai, nói: "Con đừng xía vào."

Hồ Binh Binh cuống lên: "Bố nói, cô ấy là vợ con."

"Câm miệng!" Hồ Đại Dũng quát: "Chuyện chưa xác định đã rêu rao khắp nơi, không sợ thất bại hả? Còn chuyện đêm qua mày đi đập cửa phòng con nhóc kia nữa, tao còn chưa mắng mày đấy con ạ!"

Hồ Binh Binh rụt cổ, nhưng vẫn cố chấp: "Dù sao thì không được để cô ấy đi, con muốn ôm vợ ngủ, con muốn sinh con trai!"

Hồ Đại Dũng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là bố cũng muốn bế cháu trai nhưng bố tính cả rồi... Dù thế nào cũng phải khiến nó cam tâm tình nguyện chứ?"

"Lần này nó làm ầm ĩ đến mức tự sát, chứng tỏ con nhóc kia nhìn thì yếu đuối nhưng tính tình lại cứng rắn, chúng ta không thể ép nó quá được."

"Để cho nó xuống nông thôn chịu khổ hai năm, tới lúc đó nó sẽ lại cầu xin để được quay về thành phố thôi."

"Con gái cái nhà ở sân sau đấy? Người xinh đẹp thanh cao như thế, mới xuống nông thôn nửa năm đã bò lên giường chủ tịch ủy ban địa phương để được về thành phố... Con nghĩ xem, để Hàn Thư chịu đủ cay đắng ở dưới nông thôn, tới khi nó về đây còn không phải tùy bố con mình đặt đâu ngồi đấy à?"

"Cách này là bố bàn bạc với mẹ con đấy, con nghe lời đi."

Thấy Hồ Binh Binh nửa hiểu nửa không, Hồ Đại Dũng đành hứa hẹn: "Tối đa là một năm, bố sẽ cho con với nó sinh con trai."

Câu này thì Hồ Binh Binh nghe hiểu, nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy không vui lắm, Hồ Đại Dũng phải dỗ dành cả nửa ngày trời mới chịu nguôi ngoai.

Tần Hàn Thư không nghe nổi những câu sau đó, trong đầu toàn là câu "cách này là bố bàn bạc với mẹ con" của Hồ Đại Dũng.

"Mẹ con" chính là Dương Ái Trinh.

Tần Hàn Thư cho rằng mình đã bị chính mẹ ruột làm tổn thương sâu sắc, nhưng không ngờ đây mới là một đòn trí mạng.

Nhưng điều này đã được dự đoán trước đó, cho nên cô cũng không quá sốc.

Được rồi, chút công ơn sinh dưỡng cuối cùng xem như chấm dứt ở nơi này vậy.

***

Quê quán nhà họ Hồ nằm ở thôn Đại Hưng, năm ngoái cha của Hồ Đại Dũng mất, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình mẹ già, ông ta định đón bà cụ vào thành phố dưỡng lão luôn.

Bà cụ Hồ luyến tiếc đống đồ cũ rách trong nhà, nằng nặc đòi mang theo cho bằng được, Hồ Đại Dũng và Dương Ái Trinh đành dẫn Hồ Binh Binh và Hồ Văn Văn về quê dọn nhà giúp bà cụ.

Nếu đi vào buổi chiều thì ít nhất cũng phải đến buổi chiều hôm sau mới về lại thành phố.

Có điều sáng sớm hôm sau là Tần Hàn Thư phải xuống nông thôn rồi.

Dương Ái Trinh lắp bắp hồi lâu mới nói: "Mẹ không thể tiễn con được..."

Tần Hàn Thư: "Không sao."

Cô thờ ơ như không có chuyện gì khiến Dương Ái Trinh càng cảm thấy khó chịu hơn.

Bà ta cảm thấy con gái mình ngày càng xa cách mình.

Vì sao con gái không thể thông cảm cho nỗi khó xử của bà ta chứ? Rõ ràng trước đây con gái rất hiểu chuyện!

Dương Ái Trình quay đầu nhìn lại ba lần, sau đó mới rời khỏi phòng Tần Hàn Thư.

Bà ta không biết rằng, Tần Hàn Thư không hề lạnh nhạt một chút nào, ngược lại cô còn đang thấy phấn khởi vì sẽ không có ai ở nhà, như vậy sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho những hành động tiếp theo của cô.

Đúng vậy, Tần Hàn Thư muốn dọn hết đồ trong nhà đi, không chừa lại một cọng lông nào cho người nhà họ Hồ này!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play