Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

CHƯƠNG 3: THƯ CỦA ANH HỌ


1 tháng


Trước kia do cha Tần cố gắng cứu tài sản của xưởng khỏi đám cháy nên mới không kịp chạy thoát và thiệt mạng.

Với sự cống hiến này, xưởng dệt quyết định ngoài bồi thường nhiều tiền hơn, xưởng còn hứa sẽ sắp xếp công việc cho Tần Hàn Thư khi cô trưởng thành.

Hơn mười ngày trước, dưới sự nửa ép nửa dỗ của Dương Ái Trinh, cơ hội làm việc này lại được nhường cho Hồ Văn Văn.

Hiện nay, phong trào về nông thôn đương lúc diễn ra sôi nổi nên rất khó tìm việc ở các xưởng, cơ quan trên thành phố

Xưởng dệt không thể từ chối giao việc cho Tần Hàn Thư do đã hứa trước đó, nhưng việc chuyển nhượng công việc cho người khác thế này, xưởng dệt cũng không hài lòng.

Chỉ là chuyển nhượng việc làm là hợp lý hợp pháp, xưởng dệt không có lý do chính đáng không cho Tần gia chuyển nhượng, chỉ có thể đối đáp qua loa lấy lệ trước, kêu Hồ Văn Văn về nhà đợi tin.

Thời gian chờ đợi kéo dài hơn mười ngày.

Xưởng trưởng thấy Tần Hàn Thư tới tìm, ông còn tưởng tới hỏi việc, liền giành trước tỏ vẻ buồn bã phàn nàn: “Không phải xưởng không muốn sắp xếp cho nhanh. Cô cũng thấy đấy, hiện giờ có bao nhiêu thanh niên muốn tìm việc, ngay cả xưởng chúng tôi cũng đủ nhân viên cả rồi!”

Tần Hàn Thư mỉm cười đáp: “Xưởng trưởng, tôi đến không phải để thúc giục ông xếp việc. Là tôi hối hận, muốn chuyển vị trí này cho người khác.”

“Cô không chuyển cho chị gái cùng cha khác mẹ nữa sao?” Xưởng trưởng kinh ngạc: "Vậy cô sẽ chuyển cho ai?”

Tần Hàn Thư nói: “Tôi vẫn chưa chọn được, ông có thể giúp tôi chuyển công việc này cho người khác không?”

Mắt xưởng trưởng sáng lên.

Hiện giờ có quy định tất cả thanh niên trong độ tuổi đi học của mỗi hộ gia đình không có việc làm đều phải về quê.

Không biết có bao nhiêu người đến xin ông cho làm việc, ông còn đang lo không thu xếp được.

Xưởng trưởng trầm ngâm một hồi, nói: “Tôi có thể giới thiệu cho cô những người tìm việc...”

Tần Hàn Thư cắt ngang: “Tôi không chờ nổi nữa, tôi muốn chuyển việc trực tiếp cho ông, còn ông muốn chuyển cho ai thì tùy ông. Ngoài ra, về điều kiện chuyển viêc... Tôi muốn bốn trăm nhân dân tệ và hai trăm phiếu công nghiệp.”

Hai trăm phiếu công nghiệp không phải là ít, một cặp vợ chồng mới cưới cũng chỉ bỏ ra một trăm phiếu để mua nhà thôi.

Nhưng Tần Hàn Thư không muốn nhiều tiền lắm, xét theo giá thị trường hiện tại, sang tay xưởng trưởng còn kiếm được thêm một khoản.

Tần Hàn Thư đã nói thẳng vậy rồi, ở đây cũng không có người khác, xưởng trưởng không làm bộ làm tịch nữa, sảng khoái quyết định.

Chỉ là trên người ông không có nhiều tiền thế, liền kêu mai Tần Hàn Thư đến xưởng lấy.

Tần Hàn Thư đồng ý, cô nhờ xưởng trưởng cách một khoảng thời gian hẵng thông báo cho Hồ Văn Văn công việc đã bị chuyển cho người khác.

Xưởng trưởng cũng vui vẻ đáp ứng.

Lòng Tần Thư Hàn nhẹ nhõm hơn một chút.

Nếu được, cô cũng muốn ở lại thành phố làm việc.

Nhưng Hồ Đại Dũng lợi dụng thân phận người giám hộ đăng ký cho cô, Văn phòng giáo dục thanh niên đã làm hồ sơ cả rồi, công việc ở xưởng dệt lại bị trì hoãn lâu ngày mãi không thực hiện, thời gian không đợi người mà.

May mắn thay, cô biết sau này sẽ có cơ hội quay lại thành phố, hơn nữa bây giờ cô còn có không gian, cô cũng không phải chịu quá nhiều đau khổ nữa.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tần Hàn Thư về đến nhà, trong nhà không có một ai, người đưa thư vừa vặn tới giao một bức thư cho cô.

Là thư Tần Phi Dương gửi.

Tần Phi Dương là anh họ của Tần Hàn Thư.

Cha Tần có hai anh em, Tần Hàn Thư còn có một người bác cả.

Bác cả Tần nhập ngũ từ rất sớm, mất ở Hoài Hải năm 1949, sau khi ông qua đời, vợ ông tái hôn, Tần Phi Dương liền được chú nuôi dưỡng.

Tần Phi Dương lớn hơn Tần Hàn Thư bảy tuổi, quan hệ của hai người cũng tốt, hệt như anh em ruột thịt.

Ba năm sau khi ba Tần qua đời, Tần Phi Dương kế thừa nối nghiệp cha đầu quân, tuy mấy năm nay không về nhiều nhưng vẫn thường xuyên trao đổi thư từ với Tần Hàn Thư.

Tính tình Tần Hàn Thư trước kia là có bất bình cũng chỉ giữ trong lòng, một vài phiền toái nhỏ trong cuộc sống thì sẽ tâm sự với Tần Phi Dương, chứ sẽ không kể những chuyện nghiêm trọng.

Chẳng hạn như cô chưa từng hó hé một lời nào về việc bị Hồ gia ức hiếp.

Mãi đến nửa năm sau khi cô qua đời, Tần Phi Dương không nhận được thư của cô mới hỏi Dương Ái Trinh, Dương Ái Trinh thấy không giấu nổi, mới kể anh nghe về việc cô tự sát.

Đến giờ Tần Hàn Thư vẫn nhớ rõ, Tần Phi Dương lúc ấy gấp gáp lao từ quân đội về, hai mắt đỏ hoe thiếu chút nữa đã bóp cổ Dương Ái Trinh đến chết.

Tính cách Tần Phi Dương luôn vui tươi tựa ánh mặt trời, cái chết của Tần Hàn Thư không chỉ khiến anh áy náy, mà còn tràn đầy hận thù với Hồ gia và Dương Ái Trinh. Tần Phi Dương từ bỏ quân đội, thay đổi sự nghiệp, coi việc báo thù cho em gái là mục tiêu quan trọng trong cuộc đời, bắt đầu đối nghịch với Hồ gia.

Chỉ là, vô số những kẻ phát cuồng vì Hồ Văn Văn đã khiến Tần Phi Dương thất bại thảm hại, vợ bị làm nhục, con trai bị bắt cóc, bản thân anh rơi vào kết cục thê thảm trở thành một kẻ vô gia cư rối loạn tâm thần.

Tần Hàn Thư siết chặt tay thành nắm đấm.

Một khi đã tính nợ, đời này cô sẽ không để Hồ gia sống yên ổn đâu!

Bức thư này của Tần Phi Dương chỉ là lời thăm hỏi thông thường như thường lệ mà thôi.

Tần Hàn Thư lập tức hồi âm, nói cho anh biết chuyện mình sắp phải xuống nông thôn, đồng thời đính kèm địa chỉ cụ thể nơi cô được đưa đi, để lần tới Tần Phi Dương gửi thư thì đổi thành địa chỉ kia.

Viết xong, cô ra ngoài gửi thư rồi quay về, Dương Ái Trinh và Hồ Văn Văn đang ở nhà, trên bàn chất đống những túi lớn túi nhỏ, xem ra hai người mua không ít đồ.

Hồ Văn Văn liếc nhìn Tần Hàn Thư, cố ý lớn tiếng nói: “Mẹ, chất vải xanh quân đội này tốt quá, con muốn may một bộ quân phục mới.”

Dương Ái Trinh cười đáp: “Được.”

Mặc quân phục hiện giờ rất phổ biến trong xã hội, Hồ Văn Văn có hai bộ rồi, nhưng Tần Hàn Thư lại không có bộ nào.

Trước kia Tần Hàn Thư từng thấy Hồ Văn Văn mặc quân phục rồi, cô không giấu nổi sự hâm mộ trong mắt, điều này khiến Hồ Văn Văn mỗi lần mặc đều cảm thấy cực kỳ đắc ý.

Nhưng lúc này, Tần Hàn Thư nghe cô ta nói mà mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, đi thẳng về phòng.

Hồ Văn Văn hết kinh ngạc rồi tức giận, cô ta dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tỏ vẻ thanh cao gì chứ...”

Lên thành phố lâu vậy rồi, nhưng khi đối mặt với Tần Hàn Thư, Hồ Văn Văn vẫn có cảm giác tự ti khó hiểu.

Hồi cô ta và Tần Hàn Thư còn nhỏ, hàng xóm luôn nói một đứa trông giống thiên kim tiểu thư, một đứa lại giống nha đầu nhóm lửa.

Không cần phải nói, Hồ Văn Văn chính là cô bé trông giống nha đầu nhóm lửa kia.

Hạt giống đua đòi, đối địch đã gieo vào trái tim của cô bé Hồ Văn Văn, sau này cô ta luôn cướp hết mọi thứ mà Tần Hàn Thư quan tâm, dù là cố ý hay vô ý.

Cho tới hôm nay, hầu hết những thứ của Tần Hàn Thư đều thuộc về cô ta, bao gồm cả người mẹ ruột sống nương tựa lẫn nhau với Tần Hàn Thư!

Nghĩ đến đây, Hồ Văn Văn mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, cô ta nũng nịu nói với Dương Ái Trinh: “Mẹ nhìn nó kìa, lúc nào cũng mang khuôn mặt như người chết, làm như ai thiếu tiền nó ý.”

Dương Ái Trinh nhíu mày, đáp: “Mẹ đi xem em con chút, nhỡ đâu cơ thể con bé vẫn còn khó chịu..”

Thấy Dương Ái Trinh rời đi, sắc mặt Hồ Văn Văn lập tức tối đi. Gọi mẹ nhiều năm vậy rồi ấy vậy mà cuối cùng vẫn không thể sánh với con ruột của người ta!

Dương Ái Trinh tiến vào phòng Tần Hàn Thư, cẩn thận nhìn xung quanh vài lần, cài chặt cửa, rồi mới lấy một sấp tiền giấy đưa cho Tần Hàn Thư.

“Con phải đi, mẹ không thể chuẩn bị quá nhiều thứ cho con trước mặt chú Hồ được, chỉ có thể cho con tiền thôi, khi nào con tới nơi, thiếu gì tự mua vậy.”

Số tiền Dương Ái Trinh đưa cho cô quả thực không ít, hai trăm nhân dân tệ, còn có phiếu lương thực quốc gia năm mươi cân và tám phiếu công nghiệp.

Nhưng chỗ tiền đó chỉ là hạt cát trong số tiền mà cha Tần Hàn Thư để lại cho cô mà thôi.

Ánh mắt Dương Ái Trinh ngập tràn trìu mến nói: “Sau này thiếu gì thì viết thư gửi về đây, mẹ gửi cho con. Hàn Thư, mẹ xin lỗi, mẹ khiến con chịu ủy khuất rồi.”

Nghe thấy câu “Khiến con chịu ủy khuất”, lỗ tai Tần Hàn Thư như ù đi, cô biết tiếp theo Dương Ái Trinh sẽ nói gì.

“Nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác...” Dương Ái Trinh bắt đầu rơi nước mắt: "Tuy cha con mất rồi, không ai nói về xuất thân của ông ấy, nhưng gia đình mẹ là địa chủ, lúc nhỏ khi còn ở quê nhà đã chịu quá nhiều khổ cực rồi, giờ không muốn phải chịu đau khổ tiếp nữa...”

“Chú Hồ của con là nông dân nghèo đời thứ tám trong nhà, nhưng ông ấy lợi hại lắm, có ông ấy bảo vệ, người bình thường không dám tìm tới nhà ta gây rối nữa, cho nên mẹ mới gả cho ông ta, ngoan ngoãn phục tùng dỗ dành ông ta...”

Tần Hàn Thư lẳng lặng nhìn Dương Ái Trinh, hỏi: “Đêm Hồ Binh Binh đập cửa phòng tôi, bà có tỉnh không?”

Tiếng động lớn như thế, sao có thể không tỉnh được?

Dương Ái Trinh nhất thời sửng sốt.

Tần Hàn Thư nhìn chằm chằm Dương Ái Trinh: "Sao bà không nói gì?”

Dương Ái Trinh hoảng loạn chuyển tầm mắt: "Mẹ, mẹ ngủ say quá, không hề tỉnh...”

Tần Hàn Thư cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Ngay cả bà Ngô cách vách còn tỉnh, bà là mẹ nhưng lại ngủ ngon giấc quá.”

Dương Ái Trinh sinh ra trong một gia đình địa chủ trước giải phóng, từ nhỏ đã được dạy tam tòng tứ đức, đàn ông trong lòng bà là ông trời, không có đàn ông, bà như không có người để dựa vào, sợ đông sợ tây, cảm giác ai cũng tới bắt nạt bà.

Sau khi cha Tần qua đời, bà hoang mang lo sợ, nhưng khi đó hẵng còn có Tần Phi Dương ở đây, tuy chỉ là một thằng nhóc choai choai thôi nhưng cũng miễn cưỡng có thể lèo lái gia đình.

Sau khi Tần Phi Dương tòng quân, bà lại bắt đầu ngủ không yên, hàng đêm đều khóc bên Tần Hàn Thư, tiếc nuối khi Tần Hàn Thư không phải đàn ông.

Sau này, khi phong trào nổ ra, xuất thân của bà lại nhạy cảm, bà liền tìm tới Hồ Đại Dũng.

Từ đây, Hồ Đại Dũng liền trở thành ông trời của bà.

Trước kia Tần Hàn Thư bị tẩy não, còn cảm thông cho Dương Ái Trinh, cảm thấy bà chỉ là bị hoàn cảnh ép buộc mà thôi.

Nhưng trải qua biết bao nhiêu chuyện, cô mới nhận ra tất cả chỉ là cái cớ, mẹ ruột vốn là một người ích kỷ.

Tần Hàn Thư không ngạc nhiên gì nếu đêm đó Hồ Binh Binh thật sự xông vào căn phòng này, chỉ cần Hồ Đại Dũng can ngăn, Dương Ái Trinh sẽ trơ mắt nhìn cô bị ức hiếp!

Tóm lại, sự gắn bó và ngưỡng mộ của Tần Hàn Thư đối với người được gọi là mẹ đã bị hận thù ngày qua ngày bào mòn hết.

Bị con gái vạch trần tại trận, mặt Dương Ái Trinh lúc xanh lúc đỏ: "Hàn Thư, con...”

Tần Hàn Thư nhắm mắt, chán ghét đáp: “Bà ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.”

Dương Ái Trinh rõ ràng cảm giác từ khi từ bệnh viện trở về, Tần Hàn Thư đã thay đổi, bà có chút xấu hổ, định an ủi vài câu, nhưng thấy thái độ lạnh lùng của Tần Hàn Thư, bà lại không thốt nên lời.

Thôi bỏ đi, con không hiểu chuyện, không hiểu được nỗi khổ tâm của bà, bà cần gì phải so đo? Chờ sau này trưởng thành, tự nhiên sẽ thông cảm cho bà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play