Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

CHƯƠNG 2: KHÔNG GIAN


1 tháng


Hồ Văn Văn hoảng sợ quay đầu, thấy là Tần Hàn Thư liền mắng: “Tần Hàn Thư mày muốn chết à? Dám cướp đồ của tao!”

Cô ta nói xong liền nhào tới muốn đoạt lại chuỗi tràng hạt.

Tần Hàn Thư đã sớm phòng bị, né sang một bên, nhưng cơ thể cô yếu đuối, không linh hoạt cho lắm, bị Hồ Văn Văn túm được cổ tay bị thương.

Máu lập tức tràn ra khỏi miếng gạc, Tần Hàn Thư đau đớn nhíu mày.

Tuy nhiên Tần Hàn Thư cũng không hề hối hận vì đã cướp lại, bởi cô nhớ rõ chính là hôm nay, Hồ Văn Văn sẽ phát hiện ra không gian bí mật, cô không thể chờ thêm được nữa.

Hơn nữa chờ tới khi Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh về, cô sẽ không còn cơ hội trực tiếp đoạt lại nữa.

Hồ Văn Văn lớn lên vừa đen vừa gầy, cô ta sống ở nông thôn nên từ khi còn nhỏ đã quen với việc đồng áng, sức không hề yếu chút nào.

Trong lúc kéo giật cướp đoạt, cổ tay Tần Hàn Thư chảy ngày càng nhiều máu khiến băng gạc chuyển đỏ.

Không biết có phải ảo giác không, Tần Hàn Thư chợt cảm thấy chuỗi tràng hạt trong tay có chút nóng lên.

Dương Ái Trinh nghe thấy tiếng động liền xông vào, bà hoảng sợ.

“Hàn Thư! Con tranh cái gì với Văn Văn thế?!”

Hồ Văn Văn thấy Dương Ái Trinh, lập tức tố cáo: “Mẹ, Tần Hàn Thư cướp đồ của con! Mẹ mau bảo nó trả lại cho con đi!”

Dương Ái Trinh quay sang nhìn Tần Hàn Thư, nhíu mày quát: “Sao con lại không hiểu chuyện thế hả? Cướp của chị cái gì thì mau trả lại đi!”

Tần Hàn Thư cười lạnh mấy tiếng, giơ tràng hạt trong tay lên: “Bà nhìn cho kỹ, đây là đồ của cô ta sao?”

Đương nhiên Dương Ái Trinh cũng nhận ra đó là tràng hạt mà cha Tần xin cho Tần Hàn Thư, cũng biết Tần Hàn Thư quý trọng thứ này đến mức nào.

Hơn nữa Tần Hàn Thư vừa có ý định tự sát, Dương Ái Trinh sợ mình lại gặp rắc rối vì chuỗi hạt, liền an ủi Hồ Văn Văn: “Chỉ là một chuỗi tràng hạt thôi, cũng đâu phải vàng bạc gì, không đáng giá đâu con, lát nữa mẹ lấy vải may cho con một bộ quần áo mới nhé, chẳng phải nó đẹp hơn chuỗi hạt nhiều sao?”

Cũng chẳng phải Hồ Văn Văn thích gì chuỗi hạt này, chỉ là thấy Tần Hàn Thư quý trọng thứ này nên mới quyết định “mượn” chơi mấy ngày, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy chuỗi hạt đó gồ ghề xấu xí.

Nghe Dương Ái Trinh nói may quần áo mới cho mình, lửa giận trong lòng Hồ Văn Văn liền nguôi ngoai một nửa, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng, cô ta yêu cầu: “May quần áo mới thôi chưa đủ, mẹ phải đưa con ra tiệm ăn vịt quay nữa.”

Dương Ái Trinh cười yêu chiều: "Được, chờ tuần sau bà nội con tới, chúng ta sẽ đi ăn vịt quay......”

Nhân lúc Dương Ái Trinh dỗ Hồ Văn Văn, Tần Hàn Thư lặng lẽ rời khỏi nơi đây, quay về phòng mình.

Gian tiểu nhĩ phòng cô ở chỉ đặt đủ một giường, một bàn, một ghế và một tủ. Hồi còn nhỏ cô nghe cha nói, trong xã hội cũ, nhĩ phòng là dành cho hạ nhân ở.

Tần Hàn Thư chốt cửa, kéo rèm lại, mới ngồi bên mép giường liền xem xét chuỗi tràng hạt lần nữa.

Máu trên cổ tay cô dính vào tràng hạt, nơi nóng lên chính xác là chỗ dính máu.

Như có linh cảm gì đó, tim Tần Hàn Thư đập nhanh hơn.

Quả nhiên, máu như thể có sinh mệnh, từ từ lan ra, chảy thẳng đến đầu mắt nối ba chiều bằng sáp ong trên đỉnh.

Hình dạng không gian dần dần hiện ra trên đầu mắt nối ba chiều vàng trong.

Sau đó Tần Hàn Thư cảm giác có một cỗ lực hút cực lớn hút cô vào. Qua một hồi mất trọng lượng, cô tiến vào không gian.

Lối vào không gian là một câu cầu bạch ngọc, dưới cầu là con suối trong vắt sâu thẳm lượn lờ một vòng bên rìa không gian.

Băng qua cầu bạch ngọc là thấy một mảnh tùng bách tươi tốt được bao bọc bởi một lớp sương mỏng, hệt chốn bồng lai tiên cảnh. Ở giữa còn được điểm xuyết bởi những loài hoa bất diệt kỳ lạ mà đẹp đẽ, bươm bướm đầy màu sắc bay lượn nhẹ nhàng. Hạnh, mận, đào, anh đào cũng ra quả quanh năm.

Tần Hàn Thư rất quen thuộc với không gian này, chỉ là trước kia cô không có thực thể, nên dù có ở trong không gian này, cô cũng chỉ nhìn được, chứ không có cảm giác gì. Bây giờ, khi cô thực sự đặt chân lên nơi này, mới phát hiện không chỉ có cảnh đẹp mà cô còn ngửi thấy mùi thơm như hoa lan và xạ hương lan tỏa.

Tần Hàn Thư tiếp tục tiến về phía trước, một lúc sau, một đỉnh núi kỳ lạ lởm chởm những đá tảng xuất hiện trước mắt cô, trong rừng cây rậm rạp bên vách đá, cô mơ hồ nhìn thấy thọ lộc tiên hồ, nghe được cả tiếng chim hót líu lo.

Một dòng sơn tuyền chảy từ đỉnh núi xuống, tụ lại thành một khoảnh hồ dưới chân núi, từ khoảnh hồ đó phân ra hai bên, đó chính là con suối uốn lượn quanh không gian ban nãy.

Dòng suối nhỏ chảy một vòng quanh không gian, vòng đi vòng lại, không có điểm cuối, như một ranh giới bao quanh phạm vi không gian.

Tần Hàn Thư biết suối trong không gian, cả hoa quả trên cây nữa, không chỉ có tác dụng trị bệnh, kéo dài tuổi thọ, mà còn làm cho da con người trở nên trắng nõn, da thịt săn chắc mịn màng, xương cốt dẻo dai, mọi cơ chế của cơ thể đều ở trạng thái khỏe mạnh và đẹp đẽ nhất.

Đất trong không gian cũng rất thần kỳ, dù rải loại hạt giống nào lên đó thì không cần chăm sóc nó cũng có thể tự sinh trưởng, thậm chí còn phát triển tốt hơn thế giới bên ngoài.

Những loài thú quý hiếm như hồ ly, hươu, chim này kia cũng rất thông minh, có thể nghe lệnh giúp thu hoạch hoa trái.

Cuối cùng, Tần Hàn Thư nhìn lên bức tường trên vách núi dựng đứng, trên đó đề to bốn chữ “Động thiên phúc địa”.

Nhưng đúng lúc này, tràng hạt trong tay Tần Hàn Thư chợt hóa thành bạch quang rồi biến mất.

Lúc đầu Tần Hàn Thư có chút lo lắng, nhưng sau đó thấy không gian không hề biến mất mới yên lòng.

Điều kỳ lạ là kiếp trước, khi Hồ Văn Văn có được không gian, tràng hạt không hề biến mất, ngược lại mỗi lần tiến vào không gian đều phải sử dụng tràng hạt, cho nên Hồ Văn Văn thường xuyên đeo chuỗi tràng hạt trên người, không lúc nào rời thân, lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ.

Tần Hàn Thư suy nghĩ một lúc, thử ra vào không gian vài lần, phát hiện cô có thể tự do ra vào mà không cần tràng hạt.

Xem ra, không gian biết nhận chủ.

Tần Hàn Thư càng yên tâm hơn, sau này không sợ bị kẻ khác chiếm đoạt không gian nữa.

Tần Hàn Thư hái một quả đào trong không gian ăn, uống mấy ngụm nước suối, tuy dung mạo không thay đổi gì, nhưng cơ thể yếu ớt của cô lại đột nhiên khôi phục đôi chút.

Đời trước Hồ Văn Văn phải mất khoảng mười năm mới thay da đổi thịt.

Tuy Tần Hàn Thư không bất mãn gì với dung mạo của mình, nhưng mấy năm này cô lớn lên phải chịu đựng rất nhiều, cơ thể có cả tá bệnh vặt, hy vọng có thể dùng không gian bù đắp.

Tần Hàn Thư ăn thêm hai quả nữa mới ra khỏi không gian. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Bên ngoài tiếng người ồn ào, chắc tới giờ tan làm rồi.

Tần Hàn Thư mở cửa ra ngoài, đúng lúc thấy hai cha con Hồ Đại Dũng quay về.

Hồ Đại Dũng vốn là một gã mổ heo ở nông thôn, sau giải phóng, ông ta dựa vào tay nghề mổ heo nên được đưa vào xưởng chế biến thịt, có được hộ khẩu thành thị.

Hồ Binh Binh và Hồ Văn Văn là một đôi song sinh long phụng do ông ta và vợ đầu sinh ra, lúc sinh con, bà vợ kia không may qua đời, cặp song sinh cũng ở lại quê để ông bà chăm sóc.

Sau đó Hồ Đại Dũng kết hôn lần thứ hai với một cô gái lỡ thì có hộ khẩu thành thị, cô vợ thứ hai cực kỳ đanh đá, kiên quyết không cho Hồ Đại Dũng đưa con lên thành phố.

Nhưng sau đó cô vợ kia cũng chẳng sinh được con, Hồ Đại Dũng liền ly hôn.

Dương Ái Trinh chính là bà vợ thứ ba của Hồ Đại Dũng.

Để lấy lòng Hồ Đại Dũng, Dương Ái Trinh chủ động đón cặp song sinh lên thành phố, lúc này cả hai đã mười ba tuổi.

Vốn Hồ Đại Dũng không quan tâm quá nhiều tới cặp song sinh, nhưng cưới hai người vợ rồi mà vẫn không có con, thấy tuổi mình càng lúc càng cao, khả năng đời này chỉ có cặp song sinh này thôi, Hồ Đại Dũng mới yêu thương cặp song sinh long phụng này.

Đặc biệt là Hồ Binh Binh, tuy đầu óc không nhanh nhạy lắm nhưng cũng là huyết mạch của Hồ Đại Dũng.

Hai cha con lớn lên cũng giống nhau, bộ dáng thấp bé chắc nịch, do mổ heo quanh năm nên trong mắt anh ta ánh lên vẻ tàn ác.

Tần Hàn Thư đụng thẳng mặt anh ta, khi nhìn cô, ánh mắt Hồ Binh Binh lập tức toát ra ánh xanh, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng chảy chảy nước dãi.

Là chảy nước dãi thật.

Nhìn bề ngoài Hồ Binh Binh chẳng khác gì người bình thường, chỉ người ở chung lâu rồi mới biết, chỉ số thông minh của anh ta chỉ bằng đứa trẻ mười mấy tuổi, anh ta bộc lộ sự yêu thích và mong muốn một cách lõa lồ, không chút dè dặt với điều tốt, cũng chẳng chút che giấu những điều xấu.

Trong gia đình này, Hồ Binh Binh chỉ đối xử tốt với Hồ Đại Dũng và Hồ Văn Văn.

Mới đầu anh ta chỉ thỉnh thoảng ức hiếp Tần Hàn Thư, nhưng càng lớn, cơ thể dậy thì, ánh mắt anh ta nhìn Tần Hàn Thư ngày càng sai lệch.

Vài ngày trước khi Tần Hán Thư cắt cổ tay, nửa đêm anh ta chạy tới trước cửa phòng cô.

Anh ta đẩy mạnh đến nỗi chốt cửa lỏng ra, Tần Hàn Thư sợ hãi nằm trong chăn run rẩy.

Cuối cùng vẫn là Tần Hàn Thư hét lên, đánh thức hàng xóm trong viện, anh ta mới từ bỏ.

Đây có thể chính là yếu tố gián tiếp khiến tâm lý Tần Hàn Thư suy sụp và tự sát.

Lúc này đối mặt với ánh mắt đánh giá hạ lưu không chút giấu giếm của Hồ Binh Binh, Tần Hàn Thư suýt chút nữa nôn ra.

Cô lấy cớ cơ thể không thoải mái rồi quay về phòng. Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng chỉ mong cô mau chóng khỏe lại, tránh để người ta nói ra nói vào nên cũng để cô đi.

Dương Ái Trinh cũng đưa cho cô một cái bánh bao, một bát cháo và một quả trứng vịt muối.

Tối đến Tần Hàn Thư ngủ trong không gian, mặt đất phủ đầy cánh hoa, nằm trên đó như nằm trên mây vậy, thoải mái hơn chiếc giường nhỏ trong phòng cô nhiều, cô ngủ ngon lành, chỉ bốn tiếng ngắn ngủi đã tỉnh lại nhưng cơ thể cô lại tràn đầy năng lượng.

Hôm sau, chờ đến khi cha con Hồ thị đi làm, Dương Ái Trinh dẫn Hồ Văn Văn đi chọn vải may quần áo, Tần Hàn Thư liền đến xưởng dệt.

Chuyện cô về quê là chắc nịch rồi, thế nhưng Hồ Văn Văn cũng đừng mơ cướp việc của cô!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play