Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

CHƯƠNG 13: HỒ VĂN VĂN THỰC SỰ TRỌNG SINH RỒI


1 tháng

trướctiếp

Không gian thỉnh thoảng lại rung động, đã sớm làm cho Hồ Văn Văn có dự cảm không lành.

Nếu không phải cần suối và trái cây trong không gian để duy trì vẻ đẹp của mình, thì cô ta sẽ không bước vào không gian nữa.

Cô ta run sợ, mỗi lần đều cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể.

Ai biết mà được, cuối cùng lại bị vụ nổ không gian làm liên lụy.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, Hồ Văn Văn vừa không muốn vừa không nỡ.

Cô ta không muốn chết ở tuổi năm mươi và cũng không nỡ từ bỏ những thứ mình đã có.

Một người chồng yêu thương mình, những đứa con dễ thương và thân hình hoàn hảo không một khuyết điểm mà cô ta đã cẩn thận dùng không gian để nuôi dưỡng suốt ba mươi năm.

Kiếp sau, vẫn có được cuộc sống tốt đẹp như vậy sao?

Nhưng lúc này, Hồ Văn Văn hưng phấn đến mức muốn ôm ông trời hôn mấy cái.

Cô ta thực sự đã quay trở lại ba mươi năm trước, khi mới mười bảy tuổi!

Có điều, không gian dù tốt đến mấy cũng không thể khiến con người trường sinh bất lão hay trẻ mãi không già.

Ở tuổi bốn mươi bảy, cô trông giống như một cô gái ngoài hai mươi tuổi, nhưng cơ thể mình ra sao cô ta là người hiểu rõ nhất, dù thể lực hay khả năng chuyển hóa của cơ thể, cô ta đều không thể so sánh với lúc còn trẻ.

Chưa kể khí chất, sức sống mà một cô gái trẻ nên toát ra từ bên trong, không gian đều không thể bảo dưỡng được.

Sự hưng phấn của Hồ Văn Văn không kéo dài được bao lâu, thì khóe miệng cô ta đã trễ xuống.

Ký ức của cơ thể này vậy mà khác với kiếp trước.

Hồ Văn Văn nhớ lại một điều, từ lúc Tần Hàn Thư sống sót và cướp đi tràng hạt cho đến hàng loạt biến cố sau đó của Hồ gia, tất cả đều giải thích cho một chuyện.

Cũng có nghĩa Tần Hàn Thư đã khác với đời trước, có lẽ cô ta cũng chịu chung số phận với cô, sau khi chết mới quay trở lại.

Khoan quan tâm đến những thứ khác, điều Hồ Văn Văn lo lắng nhất lúc này là chuỗi tràng hạt.

Cô nhìn trái nhìn phải, và phát hiện tấm kính trên cửa sổ có thể phản chiếu rõ ràng hình người.

Hồ Văn Văn bị người trong kính dọa giật mình.

Nói một cách khách quan, ban đầu dung mạo của Hồ Văn Văn không hề xấu, nhìn kỹ các đường nét trên khuôn mặt của cô ta thậm chí có thể gọi là tinh tế, sau khi thay đổi không gian, cô ta vậy mà lại nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của mình. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nhưng khi các đường nét này kết hơp lại thì ngũ quan của cô ta chỉ bình thường không có gì đặc biệt.

Khuôn mặt cô ta không hề mịn màng mềm mại, đôi mắt u ám, vô thần.

Khi còn nhỏ, cô ta phải làm đủ mọi công việc ở quê, ăn uống lại không đầy đủ, làn da bị hủy hoại quá mức, thô ráp, đen kịt khiến ngoại hình của cô ta xấu đi rất nhiều.

Nhìn một lần, Hồ Văn Văn liền không muốn nhìn thêm nữa.

Đã quen với một ngoại hình thu hút mọi sự chú ý, cô ta khó có thể chấp nhận bản thân tầm thường này của mình.

Hồ Văn Văn không chút do dự, hạ quyết tâm nhất định phải giành lấy chuỗi tràng hạt.

Kiếp trước là cô ta vô tình đánh cắp không gian của Tần Hàn Thư, kiếp này đã biết chuỗi hạt đó chính là bảo bối, cô ta đương nhiên sẽ dùng cách khác để bồi thường cho Tần Hàn Thư.

Nhưng mà có một điều rất khó khăn.

Có thể thấy từ sau khi Trần Hàn Thư trọng sinh trở về, cô ta không còn là người sẽ chấp nhận khó khăn, đau khổ như trước nữa.

Hơn nữa, rất nhiều đồ vật trong nhà đều biến mất một cách bí ẩn, nhất định là do Tần Hàn Thư làm - cô ta đã phát hiện ra bí mật của không gian!

Muốn dùng phương pháp này để giật lại chuỗi hạt? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chắc chắn sẽ rất khó để bắt được cô ta.

Vậy chỉ có thể đi đường vòng, đánh lừa cô ta, dần dần trở nên thân thiết với Tần Hàn Thư hơn.

Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh dự định ép buộc Tần Hàn Thư, nhưng trong trí nhớ của Hồ Văn Văn, cô ta không có nhiều mâu thuẫn với Tần Hàn Thư, nhiều nhất chỉ có lúc còn nhỏ cô ta rất tự phụ còn thích so sánh với Tần Hàn Thư.

Nhưng sau khi cô ta giàu có, thậm chí còn trả tiền mua cho Tần Hàn Thư một chỗ trong nghĩa trang sang trọng.

Lúc đó, Dương Ái Trân cũng đã quên mất Tần Hàn Thư rồi, Hồ Văn Văn là người duy nhất còn biết ơn vì cô ta đã nhận được sự ưu ái từ không gian của Tần Hàn Thư và muốn báo đáp Tần Hàn Thư.

Hồ Văn Văn đang nghĩ cách làm sao để tìm thấy Tần Hàn Thư thì có một người đẩy cửa bước vào.

Người tới là một cô gái mặc quân phục, nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Đồng tử của Hồ Văn Văn co lại.

Đây không phải là Bạch Huệ Lan lúc trẻ sao? Thứ rác rưởi đã bám lấy chồng cô suốt mấy chục năm qua!

Mặc dù chồng cô không hề chung thủy nhưng cũng không ngăn được Hồ Văn Văn coi Bạch Huệ Lan là cái gai trong mắt.

Bạch Huệ Lan vừa bước vào liền không khách khí nói: “Đại đội trưởng bảo tôi đến xem cô đã khỏe hơn chưa. Đã tỉnh lại rồi thì tự về kí túc xá đi. Hơn nữa, đại đội trưởng cũng nói cô rồi, nhiều nhất là để cô nghỉ ngơi một buổi chiều, sáng mai nhất định phải làm việc."

Nói xong, Bạch Huệ Lan lắc bím tóc rời đi.

Hồ Văn Văn còn muốn hỏi mấy câu, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đối phương thì không muốn hỏi nữa mà còn không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Phải mất một lúc sau cô mới phản ứng được.

Công việc?

Hồ Văn Văn nhìn tình hình hiện tại của mình, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Quân đoàn Thanh niên trí thức.

Kiếp trước, cô gặp một nữ thanh niên trí thức đã ở trong Quân đoàn mười năm, nghe được điều này cô cảm thấy rất bi thương.

Quân đoàn Thanh niên trí thức có một giai điệu phổ biến.

Đóa hoa vinh quang của người lính trong quân đội, bông hoa vui vẻ của người công xưởng, bông hoa hướng dương xếp hàng ở làng quê và bông súp lơ đắng của Quân đoàn Thanh niên trí thức.

Mặc dù điều kiện vật chất của Quân đoàn khá hơn, nhưng với 31 nhân dân tệ một tháng, việc quản lý rất nghiêm ngặt và cường độ lao động cao không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Nghĩ đến nữ thanh niên trí thức mà cô gặp trước đó, cô mắc nhiều bệnh tật do làm việc quá sức, khuôn mặt cũng bị tra tấn đến mức trông già hơn hai chục tuổi so với tuổi thật.

Hồ Văn Văn giật mình.

Không được, cô ta nhất định phải đi gặp Tần Hàn Thư càng sớm càng tốt!

Chỉ cần có không gian, cô ta sẽ không sợ gì nữa!

Chỉ là quản lý của Quân đoàn nghiêm ngặt hơn cô tưởng.

Đơn xin đi ra ngoài của cô với Đại đội trưởng hoàn toàn không được chấp thuận.

Nghe nói kể cả khi rời trang trại để lên xã cũng phải có ít nhất ba người cùng đi cùng về, nếu một người không về đúng giờ quy định thì hai người còn lại phải chịu trách nhiệm.

Hồ Văn Văn bước ra khỏi văn phòng Đại đội trưởng với tâm trạng vô cùng tuyệt vọng.

Đêm đó, cô thậm chí còn không có tâm trạng để ăn cơm mặc dù dạ dày đã rất đói rồi.

Ngày thứ 2 bình minh còn chưa lên, tiếng báo thức đã vang rồi.

Cô thấy mọi người đã nhanh chóng mặc quần áo tắm rửa rồi chạy ra ngoài tập hợp, mọi việc còn không đến mười phút.

Sau khi tập hợp xong, tiểu đội trưởng bắt đầu phân công nhiệm vụ và phân phát dụng cụ.

Nông trại cần đào mương để dẫn nước, Hồ Văn Văn được giao cho một chiếc cuốc, có thể nói là được đội dẫn đến tận công trường.

Lúc này, mặt trời đỏ xuyên qua mây mù từ phía đông, ánh sáng vàng trải rộng khắp nơi.

Hôm nay lại là một ngày nắng nữa.

Mọi người đều làm việc hăng say dưới cái nóng oi bức.

Chỉ có Hồ Văn Văn, nói cô ta bị tra tấn cũng không sai.

Nếu người giám sát không nhìn chằm chằm vào cô ta thì cô ta đã nằm trên mặt đất từ ​​lâu rồi.

Hồ Văn Văn, người đã sống xa hoa hơn ba mươi năm, không chỉ cảm thấy mệt mỏi về thể xác mà còn cảm thấy khó chịu về tinh thần.

Bây giờ chỉ mới năm 1970, đôi mắt cô ta trở nên đen kịt khi nghĩ rằng còn phải trải qua những ngày như thế này bảy năm nữa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp