Sau khi ăn xong, Tần Hàn Thư tìm cơ hội vẫy tay với Mã Triều Dương. 

Nhìn thấy Tần Hàn Thư với nụ cười ôn hòa thân thiện trên mặt, Mã Triều Dương vui vẻ chạy tới: "Có chuyện gì vậy?" 

Tần Hàn Thư cười nói: "Cũng không có gì cả, tôi chỉ là muốn hỏi cậu về vấn đề chỗ ký túc xá của chúng ta, cậu biết đội mình có kế hoạch gì không?”

Mã Triều Dương gãi gãi đầu: "Chuyện này làm sao tôi biết được? Bí thư chi bộ không phải nói ngày mai họp rồi công bố sau sao?"

Tần Hàn Thư thở dài một hơi: "Hai gian nhà hầm của đội hiển nhiên không đủ để ở, chẳng nhẽ phải phân chúng ta về quê? Con người tôi trong cuộc sống có một số thói quen ngang ngược. ngộ nhỡ không hòa hợp được lại làm người khác khó chịu, tôi cũng khó sống qua ngày.”

"Haizzz, thực sự đáng lo lắng..." 

Mã Triều Dương nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Nếu không thì có thể làm như thế nào được? Dù sao cũng không thể..." Mã Triều Dương dừng lại, nhìn sang Tần Hàn Thư, không chắc chắn hỏi: "Liệu đội có xây dựng ký túc xá mới cho chúng ta không?" 

Tần Hàn Thư nói: "Nếu như xây dựng một ký túc xá mới, nhất định phải có mấy người cùng ở, so với ở trong thôn cũng không khác mấy." 

Mã Triều Dương lo lắng xoa cằm. “Cậu mà không nói tôi còn chưa từng nghĩ đến chuyện này. Tôi từ nhỏ đã sống một mình một phòng, nghĩ đến việc sống chung với người khác thời gian dài… Ngay cả Lâm Chí Hằng, tôi cũng không vui vẻ gì lắm, quá là mất tự do!” 

Ở thời đại này mà từ nhỏ đã có thể ở một mình một phòng, điều kiện gia đình của Mã Triều Dương quả thực rất tốt

Tần Hàn Thư biết Lâm Chí Hằng có xuất thân không tồi, nhưng ở cái giai đoạn này, vì bố mẹ của anh ta đều học trường cán bộ nên anh ta mới phải tham gia vào đội. 

Ban đầu cô vốn không quen biết Mã Triều Dương, nhưng qua những cuộc trò chuyện trước đó, cô biết được rằng anh ta và Lâm Chí Hằng sống trong cùng một khu quân sự. 

Tần Hán Thư tiếp tục nói: "Mã Triều Dương, chúng ta nộp đơn xin lên đại đội, trả thêm tiền riêng của chúng ta để có một cái nhà hầm ở riêng, cậu thấy thế nào?" 

Mã Triều Dương hai mắt sáng lên, lại do dự nói: "Được thì được, nhưng mà đại đội liệu có đồng ý không?”

Tần Hàn Thư suy nghĩ một chút rồi nói: Chắc là đồng ý thôi, chúng ta không làm ảnh hưởng đến người khác, còn tiết kiệm tiền cho đội.”

“Được!” Mã Triều Dương vui vẻ đồng ý: "Ngày mai chúng ta đi tìm bí thư Chu." *** 

Sáng hôm sau, toàn bộ thanh niên trí thức tập trung tại sân trụ sở đội. Quả nhiên, bí thư Chu đã nói về việc xây dựng ký túc xá. 

"...Cả đại đội sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn việc xây dựng ký túc xá, không khiến các bạn làm gì cả, nhưng các bạn phải cử hai nữ đồng chí đi nấu ăn cho những người xây dựng nhà hầm." 

“Yên tâm, lương thực cũng là do đội cung cấp cho.”

Nói xong, bí thư Chu liền nhìn một nam thanh niên trí thức và nói: "Thanh niên trí thức Tiết, việc sắp xếp nấu nướng giao cho cậu nhé." 

Mặc dù Tiết Tân Duệ chỉ mới đến đây vào năm ngoái, nhưng anh ta sống ở trụ sở chính của đội, trong đội có việc gì đều do anh ta truyền đạt lại cho đội thanh niên trí thức. Sau vài lần, đội đã trực tiếp phong cho anh ta danh hiệu đội trưởng của đội thanh niên trí thức. 

Tiết Tân Duệ lập tức trả lời: "Rõ, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa." 

Đợi đến lúc cuộc họp kết thúc, Mã Triều Dương nháy mắt với Tần Hàn Thư. 

Hai người đã ngầm thỏa thuận đến văn phòng của trụ sở đội. 

Bí thư Chu một mình ở trong nhà hầm đang viết cái gì đó, nhìn thấy hai người liền ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?” 

Tần Hàn Thư và Mã Triều Dương nhìn nhau, nói ra mục đích của mình. 

Bí thư Chu nghe thấy vậy liền cau mày, nhưng không nói gì. 

Tần Hàn Thư nói: “Bí thư, ngài không cần lo lắng về những chi phí liên quan, chúng tôi sẽ tự mình chi trả, chỉ cần phiền các thợ trong đội giúp xây dựng nhà hầm là được. Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ chi trả chi phí ăn uống của thợ.”

Bí thư Chu lắc đầu nói: "Tôi là lo lắng những thanh niên trí thức khác sẽ có ý kiến nếu để cho hai người sống chung trong một nhà hầm riêng." 

Thấy Tần Hàn Thư muốn nói, bí thư Chu giơ tay lên nói: "Cho dù hai người tự mình chi trả, cũng khó tránh khỏi bị người khác ghen ghét, tôi sợ rằng sau này hai người cũng khó sống với những người khác." 

Tần Hàn Thư nói: "Làm sao có thể hòa hợp với tất cả mọi người trên thế giới này được? Hơn nữa, một người có thể ghen tị với người khác chứng tỏ cậu ta là một người nhỏ mọn, không chừng là vì chuyện gì đó chọc vào lòng đố kỵ của cậu ta, không lẽ vì kiêng nể người khác mà tôi đến sống cũng không sống được sao?”

Mã Triều Dương nhìn nhìn Tần Hàn Thư, sau đó vội vàng gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy!" 

Tần Hàn Thư lại nói: "Bí thư, cảm ơn ông đã xem xét cho chúng tôi. Nhưng mà sự việc có chừng mực, đối với tôi mà nói, sống một mình quan trọng hơn bất cứ điều gì khác." 

Mã Triều Dương lại gật đầu: "Tôi cũng vậy!" 

Bí thư Chu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thôi được rồi, cứ theo hai người đi." 

Thái độ của đại đội đối với thanh niên trí thức luôn rất thoải mái, sẽ không can thiệp quá nhiều, chỉ cần không đem lại phiền phức cho đội.

Chu Trường An đã chỉ ra những điểm hậu quả không tốt có thể xảy ra khi sống một mình, nên đã coi là có lòng rồi

Sau khi Tần Hàn Thư trở về, Triệu Như đi tới trước mặt cô, nói: "Hàn Thư, chờ ký túc xá sửa xong, chúng ta cùng ở chung một nhà hầm nhé, được không?"

Triệu Như muốn sống cùng Tần Hàn Thư, không chỉ vì cô ta có quen biết một chút với Tần Hàn Thư, mà quan trọng hơn là cô ta thấy Tần Hàn Thư nhìn vẻ ngoài có vẻ mong manh, nhưng trên thực tế lại mạnh mẽ hơn cô ta rất nhiều. 

Trong cuộc sống chắc chắn sẽ có một số công việc nặng nhọc, làm sao cô ta có thể tự mình đương đầu được? Còn Trương Kháng Mỹ vừa nhìn là biết là người khó hòa hợp.

Trương Dao trông có vẻ cũng có năng lực, chính là cảm thấy điều kiện không tốt lắm, có thể cô ta sẽ bị lợi dụng nếu họ sống cùng nhau. 

Sau khi tính lại, chỉ có Tần Hàn Thư là người thích hợp nhất. 

Không ngờ, Tần Hàn Thư lại nói: “Tôi đã nói chuyện xong với bí thư rồi, tự bỏ tiền riêng để làm một nhà hầm riêng để ở một mình.”

Lời nói của Tần Hàn Thư khiến cho Trương Kháng Mỹ và Trương Dao dừng việc đang làm và nhìn sang. 

Tần Hàn Thư nói: “Không chỉ có tôi, còn có Mã Triều Dương.” 

Trương Kháng Mỹ cau mày nói: “Để các cậu về quê là để giúp đỡ xây dựng nông thôn, chứ không phải đến hưởng phúc, các cậu thì tốt rồi, còn chơi trội.”

Tần Hàn Thư coi như không nghe thấy

Trương Dao trầm ngâm không nói gì. 

Triệu Như là thất vọng nhất: "Aaaa... vậy tôi phải làm sao đây? Cậu cứ thế bỏ rơi tôi như thế này à?"

Trên đường đi, Tần Hàn Thư cũng có hiểu biết cơ bản về Triệu Như, chính là người cảm thấy bản thân là người yếu đuối, là người muốn dựa dẫm vào người khác. 

Mong muốn được sống cùng với Tần Hàn Thư của cô ta đã hiện rõ mồn một trên khuôn mặt rồi. 

Tần Hàn Thư cau mày nói: "Cái gì mà bỏ rơi cô? Tôi không phải là mẹ của cô." 

Trương Kháng Mỹ cũng nghiêm túc trả lời lại: "Đúng vậy, cô ấy không phải là mẹ của cô, cô dùng sai từ rồi!" 

Triệu Như nhịn không nổi mím chặt môi, có điều rất nhanh liền quay lưng bỏ đi. 

Triệu Như vừa dừng lại, vẻ mặt đáng thương trong nháy mắt đã biến sang vẻ mặt khác. 

Ý muốn gần gũi với Tần Hàn Thư trong lòng cô ta lập tức biến mất.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. ( truyện trên app T Y T )

Nhà hầm có rất nhiều loại, xét về phương pháp xây dựng thì có ba loại, một là đào hố trực tiếp trên vách núi, hai là xây trên nền đất bằng gạch nung, hoặc có thể đào dưới lòng đất. 

Những ngôi nhà hầm được xây dựng cho thanh niên trí thức phải là phương pháp đào hố từ vách núi với chi phí thấp nhất, hay còn gọi là nhà hầm đất. 

Gần một nửa số hộ gia đình ở thôn Hảo Loan này đều sống trong nhà hầm đất. 

Mặc dù những ngôi nhà hầm đất này ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè, nhưng những nhược điểm của chúng cũng bộc lộ rất rõ ​​ràng, chẳng hạn như thiếu thông gió, ánh sáng kém, độ ẩm cao vào mùa hè, dễ sinh sản bọ chét và các côn trùng nhỏ khác. 

Điều quan trọng hơn là, nhà hầm đất có nguy cơ bị sập, từ trước đến nay không phải là không có việc sập nhà hầm đất gây chết người.

Điều kiện gia đình nào chỉ cần tốt hơn chút, đều sẽ chọn làm nhà hầm đất ở nơi đất bằng phẳng. 

Nhà nào điều kiện tốt hơn nữa thì được xây bằng gạch ngói. 

Ví dụ, nhà bí thư Chu sống trong một ngôi nhà gạch năm gian phòng rộng rãi và sáng sủa. 

Tuy nhiên, gần 200 hộ gia đình trong đại đội thôn Hảo Loan, những gia đình có đủ khả năng sống trong những ngôi nhà gạch chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Tần Hàn Thư và Mã Triều Dương đã thảo luận và đưa quyết định vẫn là không cần quá chỉn chu, xây dựng tương tự như ký túc xá thanh niên trí thức là được. 

Khi ký túc xá đang được xây dựng, những thanh niên trí thức mới đến cũng không thể chỉ ngồi không chờ đợi, rất nhanh đều đã đi tham gia vào việc lao động trong thôn

Tuy nhiên, đây sẽ là khoảng thời gian tạm lắng trước khi thu hoạch vụ mùa thu, công việc đồng áng tương đối ít, mỗi ngày làm việc năm sáu giờ là đủ, công việc được giao cho thanh niên trí thức mới sẽ là công việc nhẹ nhàng mà mọi người đều có thể làm được. 

Nhưng tại nông trại Quang Minh, cách đại đội thôn Hảo Loan 60 dặm, những thanh niên trí thức của binh đoàn mới đến có cuộc sống không hề dễ dàng như vậy.

So với thanh niên trí thức của đội sản xuất thì mặc dù thanh niên trí thức của binh đoàn nhận được mức lương hàng tháng là 31 nhân dân tệ và cũng không phải lo lắng về việc phân công công việc, nhưng cường độ lao động thì lại vượt xa so với thanh niên trí thức của đội sản xuất nhiều.

Binh đoàn có sự quản lý chặt chẽ, không có chuyện lười biếng, trốn tránh công việc. 

Ngày hôm kia, một nhóm thanh niên trí thức mới từ thủ đô đến, mới chỉ sau hai ngày lao động, ba người trong số họ đã ngã gục vì say nắng. 

Một trong số họ là Hồ Văn Văn. 

Trong phòng y tế, Hồ Văn Văn cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi nằm nửa tiếng. 

Cô nhìn quanh với vẻ kinh hãi và bối rối. 

Sau đó, trông có vẻ vui hẳn lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play