Những ngày mùa hè thật sự nóng không chịu nổi.
Nông dân trong đại đội sản xuất sẽ không ra ngoài làm việc vào giữa trưa, họ chỉ ra ngoài từ sáng sớm, trưa về nghỉ ngơi, đợi đến bốn, năm giờ chiều mới quay lại làm việc cho đến khi trời tối.
Những thanh niên trí thức đến thì chỉ làm việc vào buổi sáng và buổi chiều.
Nhưng mà, ánh nắng buổi sáng cũng rất gắt, khiến da ai nấy đều bị bong tróc.
Mã Triều Dương ngồi xổm ở cửa hang động, nhìn vào gương, sờ lên mặt rên rỉ: "Đều bị phá hủy tàn tạ rồi..."
Trương Kháng Mỹ đang cầm chổi quét sân nghe thấy liền quay lại nhìn anh với vẻ khó tin, "Sao một đồng chí nam như cậu lại quan tâm đến khuôn mặt thế cơ chứ? Muốn làm trai bao hay gì?" Nhìn vào chiếc gương trong tay Mã Triều Dương, cô ta cảm thấy hoài nghi nhân sinh: "Cậu còn mang theo cả gương nữa!"
Không thể mang quá nhiều đồ đạc bên người, những thanh niên trí thức đều sẽ không mang theo những thứ không cần thiết.
Đến cả các đồng chí nữ còn bỏ cả gương không mang theo.
Mã Triều Dương liếc nhìn Trương Kháng Mỹ, "Mọi người đều yêu thích cái đẹp, cô nhìn gương mặt rám rắng của bản thân không thấy khó chịu à?"
“Không khó chịu!” Trương Kháng Mỹ nâng cằm, “Đây là dấu ấn vinh quang của nhân dân lao động!”
Mã Triều Dương: "..."
Phải nói rằng Trương Kháng Mỹ có một quan điểm cứng rắn như thép của tầng lớp vô sản nhưng mà ý thức của cô ta thật sự quá kém.
Mã Triều Dương quyết định sau này sẽ tránh xa Trương Kháng Mỹ và tiếp xúc với các đồng đội khác nhiều hơn.
Mã Triều Dương ngay lập tức đi tìm Tần Hàn Thư.
Anh cảm thấy trong số rất nhiều thanh niên trí thức, chỉ có mình Tần Hàn Thư và anh ta là tự dùng tiền xây nhà hầm để ở, vậy chắc chắn là cùng một loại người như anh ta - không thể chịu khổ.
Chưa biết kết luận này có đúng không, nhưng sau vụ sự cố kia, Mã Triều Dương quả thực cảm thấy Tần Hàn Thư thân thiết hơn những người khác, chuyện gì cũng nhờ cô giúp đỡ.
Tìm thấy Tần Hàn Thư trong phòng bếp, Mã Triều Dương trực tiếp nói ra ý định của mình: "Hàn Thư, cho tôi mượn kem dưỡng da của cô bôi một chút nha."
Tần Hàn Thư đang tập thổi lửa: "..."
Trương Dao đang dạy Tần Hàn Thư cách thổi lửa: “…”
Mã Triều Dương giải thích: “Mặt tôi bị cháy nắng nên tôi muốn bôi một chút kem dưỡng da để dưỡng ẩm.”
Sau đó, anh ta nói với Tần Hàn Thư: "Cô cho tôi mượn một chút đi. Khi nào vào thị trấn tôi sẽ mua trả cô cái mới."
Lúc này Triệu Như tới: “Cho cậu dùng của tôi nè, cũng không cần cậu trả cái mới đâu.”
Nói xong, Triệu Như tính quay lại hang động để lấy nhưng bị Mã Triều Dương ngăn lại.
Anh mỉm cười nói: “Không cần làm phiền cô, tôi dùng của Hàn Thư là được rồi.”
Thật ra Mã Triều Dương cũng không có ý gì khác, anh ta chỉ cảm thấy mình thân với Tần Hàn Thư hơn, nên không muốn làm phiền Triệu Như.
Triệu Như xấu hổ, cảm giác như khuôn mặt đang nóng của mình bị áp vào cái mông lạnh lẽo. Cô ta giả vờ mỉm cười như không có gì sau đó quay lưng lại cắn môi xấu hổ.
Tần Hàn Thư đứng dậy nói: “Tôi lấy cho cậu.”
Mã Triều Dương cười nói: "Cám ơn!"
Không khí mùa hè ẩm ướt nên Tần Hàn Thư không bôi gì lên mặt, kem tuyết và mật ong hạnh nhân cô chuẩn bị đều dùng cho mùa đông.
"Cậu muốn kem tuyết hay mật ong hạnh nhân?"
Mã Triều Dương suy nghĩ một chút, nói: "Hạnh nhân mật ong đi, thơm hơn."
Tần Hàn Thư nói mình có nhiều hành lý nên phải tìm, bảo Mã Triều Dương về trước, cô sẽ đưa cho anh ta sau.
Mã Triều Dương lại cảm ơn cô thêm một lần.
Sau đó, Tần Hàn Thư mở cửa hang, tiến vào không gian.
Mấy ngày nay cô ăn ngủ chung với những người khác, không có lấy một cơ hội tiến vào không gian.
Sau khi vào, cô dùng nước suối rửa mặt rồi hái mấy quả mận ăn.
Lúc đầu trong không gian chỉ có đào, mận, mơ và anh đào, sau đó khi ăn dưa hấu cô đã giấu một hạt dưa ở góc hang, rồi mang nó rãi trong không gian.
Một lúc sau, Tần Hàn Thư cầm một bình mật ong hạnh nhân từ trong không gian đi ra, mất khoảng bảy tám phút.
“Dùng bình này đi.” Tần Hàn Thư đưa mật ong hạnh nhân cho Mã Triều Dương.
Mã Triều Dương nhận lấy, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Đợi khi vào thị trấn tôi sẽ mua lọ khác trả lại cho cô.”
Tần Hàn Thư nói: “Nói đến vào thị trấn, tôi nghĩ chúng ta phải đi trước khi thu hoạch mùa thu. Khi nhà hầm mới hoàn thành, nhất định sẽ cần mua rất nhiều thứ.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Đúng vậy, cô nói không sai!” Mã Triều Dương cười hắc hắc, “Chúng ta đi cùng nhau nha!”
"Hừ." Một tiếng cười lạnh vang lên, Lâm Chí Hằng xuất hiện từ phía sau Mã Triều Dương đi tới, "Nếu cô ấy không nói, cậu chắc chắn không nghĩ tới chứ gì?"
Sau đó, Lâm Chí Hằng lại thản nhiên nói: “Tránh đường.”
Tần Hàn Thư và Mã Triều Dương bấy giờ đang chặn cửa động nói chuyện, liền nhanh chóng bước sang một bên.
Mã Triều Dương vừa muốn phản bác những gì Lâm Chí Hằng vừa nói thì đối phương đã đi xa rồi.
Mã Triều Dương không cam tâm lẩm bẩm: "Tôi cũng nghĩ tới rồi, chỉ là chưa phát hiện ra bản thân nghỉ tới mà thôi..."
Tần Hàn Thư trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục chủ đề.
“Hôm nay tôi đã hỏi ông chủ nhà hầm, ông ấy nói ngày mốt sẽ quét vôi”
Sau khi quét vôi, nhà hầm đã cơ bản hoàn thành.
Mã Triều Dương nói: “Vậy ngày mai hay ngày mốt chúng ta vào thị trấn đi?”
Tần Hàn Thư suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mốt đi, ngày mai tôi xin phép bí thư đã."
Mã Triều Dương gật đầu: "Được!"
Thật trùng hợp, họ còn chưa kịp xin nghỉ phép, ngày hôm sau sau giờ làm việc, Chu Trường An lại thông báo một số thanh niên mới gia nhập sẽ được nghỉ một ngày để đi thăm thị trấn.
Chu Trường An: "... Rời quê lên một nơi xa như vậy, nhất định phải mua vài thứ, làm một ngôi nhà tươm tất... Ngày mai tôi sẽ bảo Nhị Đản lái máy kéo đưa mọi người đến đó."
Những thanh niên trí thức đều ngạc nghiên.
Sau khi Chu Trường An rời đi, mọi người không khỏi khen ngợi: "Chu bí thư quả là một người tốt, ông ấy đã chuẩn bị tốt mọi mặt cho chúng ta."
Tần Hàn Thư hỏi Trương Dao: “Cậu đi không?”
Quân đoàn thật ra không quan tâm đến hoạt động của các thanh niên trí thức, muốn vào thị trấn thì cứ đi.
Trương Dao lắc đầu, "Không có tiền, cái gì cũng không mua được, đi làm gì chứ..."
Tần Hàn Thư gật đầu.
Sau đó, cô chạy đến nhà hầm mới để xem.
Nhà hầm mới cách trụ sở của đội không xa, chỉ mất hai phút đi bộ.
Trong hầm có tám khoang, trong đó hai cái là của Tần Hàn Thư và Mã Triều Dương. Sáu cái còn lại là ký túc xá tập thể, một khoang có thể ở khoảng hai đến ba người.
Các khoang trong hầm đều có diện tích như nhau, gần ba mươi mét vuông.
Hầm này có vẻ khá rộng lớn nhưng mọi người vẫn sống cuộc sống hàng ngày trong hang động này, bao gồm cả việc nấu ăn.
Bởi vì trong hang nhất định phải đốt lò dưới giường, nếu không thì mùa đông không thể chịu nổi, để tiết kiệm củi nên không có lò bếp, mỗi hang động đều chỉ có một lò duy nhất. Có thể nhân lúc lò dưới giường đang đốt để nấu chín cơm.
Lò nung của Tần Hàn Thư đã sớm được phân cho cô, cả hầm có tám lỗ thông khói, lỗ phía đông là của cô. Của Mã Triều Dương ở phía tây.
Bên cạnh cửa hang là cửa sổ, dưới cửa sổ là giường, bên cạnh là bếp lò, có lỗ thông hơi ra bên ngoài.
Tần Hàn Thư từ lâu đã phát hiện ra trong hang của cô và Mã Triều Dương nhìn thì có vẻ kích thước bằng với những người khác, nhưng thực tế còn có một cái lỗ thừa ở phía sau.
Cái lỗ không lớn, nhiệt độ cũng thấp hơn trong hầm, là một không gian tốt để chứa đồ.
Tần Hàn Thư đoán đây chắc là phần quà khi họ tự bỏ tiền ra.
Trong hang động lúc này khắp nơi đều là bụi bẩn, Tần Hàn Thư đại khái tính toán mình còn thiếu những gì, sau đó đi ra.
Nội thất nhất định phải mua.
Đồ đạc trong hang động nơi Trương Dao ở hiện tại đều do cô tự mang vào, một chiếc bàn, một chiếc giường và một chiếc ghế đều được làm từ những cánh cửa cũ mà những người trong nhóm không muốn sử dụng hoặc những thứ gỗ cũ khác.
Phải mất vài tháng mới hoàn thành.
Ở thời đại này, dù ở thành thị hay nông thôn, đồ nội thất là những thứ không hề dễ làm.
Mặc dù ở làng Hảo Loan có cây cối, nhưng mà cũng không thể tùy ý hạ cây.
Có rất nhiều đồ nội thất trong không gian, nhưng làm sao cô có thể lấy nó ra dùng được đây?