Vừa đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động truyền đến. Là Ngưu Nhị Đản chở lương thực đến đây. 

Những thanh niên trí thức của đội sản xuất sẽ dựa vào chấm điểm công để ăn cơm, những người mới đến tạm thời không có chấm công, nên đành phải tạm ứng lương thực của đội trước rồi trừ đi sau khi có chấm công. 

Mỗi nam thanh niên trí thức có 20kg gạo, 15kg bột ngô, 2,5 kg bột lúa miến và 2,5 kg khoai tây. 

Mỗi nữ thanh niên trí thức có 15kg gạo, 10kg bột ngô và 5kg khoai tây. 

Những lương thực này phải được ăn trong ít nhất một tháng. 

Về số lượng, đây là nguồn cung cấp hơn một tháng cho một người thành niên ở thành phố, nhưng 70% nguồn cung trong thành phố đều là bột mì và gạo.

Mã Triều Dương than thở: “Một chút bột mì và gạo cũng không có sao?!” 

Những thanh niên trí thức khác không ai lên tiếng nói gì, nhưng về phía cảm xúc của bọn họ thì hiển nhiên rất giống với Mã Triều Dương. 

Triệu Như nhỏ giọng nói: "Khoai tây không phải là thức ăn sao? Chúng cũng có thể dùng làm lương thực?" 

"Ý cô là khoai tây à?" Trương Dao giải thích: "Ở đây trồng rất nhiều khoai tây, và một số người nghèo phải dựa vào chúng để no bụng." 

Triệu Như hỏi "Tôi thấy thôn Hảo Loan trồng một diện tích lớn hạt kê, vẫn cần dựa vào khoai tây để trừ bữa à?" 

Trương Dao cười nói: "Thôn Hạo Loan là thôn Mễ Lương', không sai, nhưng hầu hết bột mì và gạo đều được dùng để giao cho nhà nước, một người lao động khỏe mạnh cũng chỉ có thể làm được 50kg gạo mỗi năm, vẫn còn nguyên vỏ, hơn nữa không ai lỡ lòng ăn gạo cả gạo. Tất cả đều được dùng để đổi lấy bột ngô. " 

Trương Dao dừng lại rồi nói: "Có điều tổng quan mà nói, mức sống trung bình ở thôn Hảo Loan thuộc hàng cao nhất toàn xã. Thực phẩm chủ yếu là bột ngô, có thể ăn no, chỉ có một số rất ít người cực kỳ nghèo mới không đủ tiền để mua bột ngô mà phải dựa vào bột lúa miến và khoai tây để lót bụng, 

Trương Kháng Mỹ đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Thật đáng xấu hổ khi tham lam hưởng thụ vui vẻ, nhưng thật vinh dự nếu được chăm chỉ làm việc! Làm việc chăm chỉ là bản chất chính trị thực sự của chúng ta! Khoai tây rất ngon, tôi thích ăn khoai tây. "

Mã Triều Dương gật đầu và nói: "Tôi cũng thích ăn khoai tây, khoai tây sợi chua cay, khoai tây xào, khoai tây chiên, khoai tây dẻo, tôi đều thích." Vừa nói ra tên các món ăn liền khiến ai cũng cảm thấy đói bụng. 

Nhìn nhìn bầu trời, Trương Dao nói: "Tôi đi nấu ăn, các cậu nghỉ ngơi đi nhé." Thanh niên trí thức tên Tiết Tân Duệ đi cùng Trương Dao nói: "Trong nhà hầm của tôi có để một quả dưa hấu, tôi sẽ bổ nó cho các cậu ăn." 

Dưa hấu được trồng ở thôn bên cạnh, dưa hấu ở đây rẻ hơn và ngon hơn nhiều so với ở thủ đô. 

Bỏ dưa hấu vào trong nhà hầm, còn lạnh hơn nhúng qua nước trong giếng, khi cắt dưa ra sẽ có khí mát phả ra. 

Mặc dù mặt trời đã ở rất xa về phía tây rồi, nhưng nhiệt độ cao bao trùm cả một ngày vẫn không chịu bỏ cuộc, cố gắng hết sức để tạo ra sự bùng phát cuối cùng khiến không khí càng ngột ngạt và nóng nực. 

Sau khi cắn một miếng dưa hấu ngọt mát, mọi người đều thở một hơi dài hài lòng. 

Tần Hàn Thư lấy một miếng dưa hấu mang đi cho Trương Dao đang nấu ăn. 

Trương Dao mỉm cười ngạc nhiên và cảm ơn Tần Hàn Thư. Sau khi ăn dưa hấu xong lại tiếp tục nấu nướng, Tần Hàn Thư bắt đầu giúp đỡ cô, vừa làm việc vừa trò chuyện, hiểu biết thêm được rất nhiều điều về tình hình địa phương. Bao gồm phong tục địa phương, phong tục dân gian như thế nào, tính cách của bí thư, kế toán như thế nào, thái độ đối với thanh niên trí thức như thế nào, thậm chí cả sản lượng lương thực, và chuyện sản xuất của đại đội dùng những phương pháp nào để tăng thu hoạch. 

Tóm lại, những điều mà Trương Dao biết đều kể cho cô ấy nghe tất cả. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Khi Ngưu Nhị Đản mang lương thực đến, anh ấy cũng mang theo một miếng thịt bò tươi, nặng khoảng nửa cân. Nói rằng một con bò bị ngã chết ở thôn Ngưu Vương, bí thư Chu đích thân đi trao đổi thịt với người ta là để chào đón các thanh niên trí thức mới đến. Mỗi nhóm thanh niên trí thức chuyển đến đây đều được đối đãi như vậy. Không nhất thiết phải là thịt, nhưng luôn tặng thứ gì đó ngon. 

Thịt thì ít còn người thì nhiều, việc nấu nướng không hề dễ dàng. 

Sau khi Trương Dao cùng Tần Hàn Thư bàn bạc xong, bèn quyết định hầm một nồi lớn đồ ăn. 

Thịt bò có lẽ là thịt bụng, có khá nhiều dầu nhưng khi xào vẫn không ra được bao nhiêu dầu cả. 

Trương Dao nhìn miếng thịt đã chín vàng, tiếc nuối từ bỏ dầu chiên, ném những lát tỏi và gừng rừng đã cắt nhỏ xuống. 

Một tiếng xèo xèo vang lên, dầu chiên nóng hổi tỏa ra mùi thơm của tỏi rừng và những lát gừng, quyện với mùi thịt kích thích bụng của con người ta cồn cào. 

Cho cà chua thái nhỏ nát vào nồi, xào cùng thịt bò một lúc rồi thêm nước và đậy nắp lại. 

Bò già, nên cần phải hầm lâu hơn nữa. 

Nhân lúc rảnh rỗi, Trương Dao hấp bánh bao, trong khi Tần Hàn Thư nhặt đậu đũa và đậu lăng, gọt vỏ khoai tây rồi cắt thành từng miếng. Khi bánh hấp sắp chín thì cho đậu đũa, đậu lăng, khoai tây vào nồi thịt bò. 

Hương thơm đã lan đi ra xa. 

Những người khác đã chảy nước dãi dài mà nhìn vào cánh cửa mong đợi. 

Có một đĩa thịt bò lớn, nhưng phần lớn đều là khoai tây, thịt gần như nhìn không thấy được. 

Nhưng mùi thơm vẫn rất nồng, dù cho gia vị chỉ có tỏi và gừng. 

Người quá đông nên Trương Dao đã chia đồ ăn trước, mỗi người một bát, vừa đủ cho bánh bao. 

Trương Dao và Tiết Tân Duệ mặc dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân nhưng khi nhìn thấy thịt, họ vẫn không thể kiềm chế được đôi mắt phát ra ánh sáng. 

Kim Ba hỏi Tiết Tân Duệ: “Các cậu có phải không được ăn thịt mấy không?” 

Miếng thịt nóng làm Trương Dao phải sịt soạt mấy hơi mới trả lời được: “Không phải không được ăn thịt mấy, mà vốn là không có thịt để mà ăn. Tôi và Trương Dao đã đến được một năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thịt.”

Trương Dao nói: “Về xã mua thịt phải tốn tiền, chúng tôi kiếm được ít, điểm công đến ăn cơm còn khó khăn, chứ chưa nói đến phiếu thịt." 

Tần Hàn Thư hỏi: "Trong đội không nuôi lợn, cừu và các loại súc vật khác à? Cuối năm kiểu gì cũng phải được chia cho một ít chứ”.

Trương Dao lắc đầu yếu ớt: "Vậy cũng phải lấy điểm công đổi lấy. Ngoài lương thực tính trên đầu người, trẻ sơ sinh có thể được chia vô điều kiện, còn lại tất cả sản phẩm đều phải dùng điểm công để đổi lấy”.

Tiết Tân Duệ nói: "Những thanh niên trí thức sống ở nhà người dân địa phương thì dễ sống hơn, đặc biệt là những người sống trong nhà có điều kiện tốt, đi theo người ta, luôn có thể được hưởng một ít thịt." 

Thanh niên trí thức kiếm điểm công nói chung là không đủ, những người có sự giúp đỡ của gia đình thì tạm ổn, nhưng phần lớn những người của đội sản xuất đều là những gia đình bình thường trong thành phố. 

Sau khi nghe xong lời Tiết Tân Duệ nói, Trương Dao nhanh chóng gật đầu và nói: "Liêu Vũ Khiết, người sống trong nhà bí thư Chu, có cuộc sống tốt hơn, ở với nhà bí thư Chu ăn béo luôn rồi!" 

Sau khi nghe những lời mà Trương Dao và Tiết Tân Duệ nói, sắc mặt của những thanh niên trí thức mới đến hôm nay đều có biểu cảm khác hẳn.

Có những người không quan tâm, giống như những người đang để tang bố mẹ hoặc những người đang có vẻ mặt trầm tư. 

Tần Hàn Thư yên lặng quan sát vẻ mặt của mọi người, trong lòng đưa ra những phán đoán. 

Triệu Như và Kim Ba đang than khóc, hiển nhiên là cảm thấy sau này bản thân sẽ phải sống như thế này, quanh năm suốt tháng cũng không được ăn thịt một lần. 

Mã Triều Dương, Cao Minh và Trương Kháng Mỹ đều thấy không thành vấn đề, người trước trông giống như một thiếu gia,chắc là phải có gia đình làm chỗ dựa, còn hai người sau thì có vẻ tràn đầy tự tin về việc kiếm điểm công. 

Lâm Chí Hằng sắc mặt lạnh lùng, nên không cần phân tích nữa.

Tần Hàn Thư đoán về hoàn cảnh gia đình của mọi người, lấy tác phong làm việc để phán đoán, hy vọng tìm được đồng minh cho mình. 

Việc cô ấy bỏ tiền xây dựng nhà hầm có lẽ là không có vấn đề gì, nhưng dù sao cô ấy cũng là người mới đến đây, mới đến đã kiêu ngạo, thu hút sự chú ý của người khác luôn là điều không tốt. 

Có gần một ngàn người sống trong thôn Hảo Loan, ai có thể đảm bảo rằng không có người xấu? Kéo ai đó đi cùng cô ấy, một khi ánh mắt bị phân tâm, thì sẽ không bị chú ý như vậy nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play