Có lẽ thứ đáng sợ nhất không phải là chia ly mà chính là thời gian vô tận.
Bởi nó cất chứa vô vàn những ký ức đẹp đẽ của con người, dần dần hóa thành những nỗi sợ mang tên lưu luyến.
Vạn vật sẽ thay đổi, con người sẽ biến mất duy chỉ ký ức sẽ đeo bám chúng ta mãi mãi. Nhất là với những hồi ức cố gượng ép bản thân phải quên đi, cuối cùng nó trở thành thứ giày vò trong phần đời còn lại của chính mình.
Lãnh Thần Cung trầm mặc đứng ở phòng khách. Ông đảo một vòng mắt quan sát, trong lòng dâng lên một nỗi mất mát không tên.
Thấy bố thở dài, Lãnh Kỳ cũng chỉ biết cười trừ, cô nhẹ nhàng tiến lên dìu ông đến sofa nghỉ ngơi.
Trà nóng được tự tay cô rót đưa, Lãnh Thần Cung mỉm cười, chậm chạp nhấp môi “Ta đã đi quá lâu rồi!”
Cô ngồi xuống, xoa bóp cánh tay gầy gò của ông, giọng cô trong trẻo cố làm loãng đi suy tư của Lãnh Thần Cung “Chắc bố đã đói rồi, con đặc biệt dặn dì Mãn chuẩn bị bữa trưa, bố nhân lúc còn nóng ăn cùng con đi!”
Nhìn ra lòng hiếu thảo của cô, ánh mắt ông thể hiện ý cười, ông nhẹ gật đầu “Được.”
Lãnh gia đang yên ắng, bất ngờ từ ngoài sân vọng vào một giọng nói trầm ổn của đàn ông, mang theo tiếng cười cố ý phá vỡ bầu không khí ngột ngạt của ngôi nhà “Ông bạn già, đã lâu không gặp! Cũng may tôi còn kịp đến chào hỏi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT