Lâm Giai Tịnh đang háo hức chờ đợi kết quả casting của mình bỗng lại bị dập tắt bởi sự xuất hiện đường đột của người kia.

Đứng từ phía cô chắc chắn không nghe ra được lời nào nhưng thông qua biểu cảm của ban đạo diễn thì cô khá dễ dàng thấy được những cái nhíu mày khó tả.

Nét mặt của đạo diễn Vưu là trông khó coi nhất. Đầu chân mày ông chau chặt, biểu lộ rõ sự không hài lòng.

Cô đơn độc đứng trên sân khấu, lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi lo lắng, Lâm Giai Tịnh liên tục hít sâu rồi nhả ra những hơi thở mạnh, vì hồi hộp mà cô cắn chặt môi, cố gắng bám víu lấy cảm xúc tích cực cho bản thân.

Ngược lại ở hậu trường, Thượng Quan Tuệ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ huênh hoang, nở nụ cười đắc ý, chằm chằm hướng mắt về cô.

Cả không gian rơi vào yên tĩnh, không khí lạnh lẽo bao trùm.

Đậu hay trượt? Không một câu trả lời thỏa đáng.

Từ sau khi nhân viên hậu cần rời đi, đạo diễn Vưu vẫn luôn giữ tư thế tay chống trán, mặt cúi gằm xuống mặt bàn.

Với dáng vẻ này… có khi nào?

“Xin lỗi, tôi có thể biết được kết quả của mình không ạ?” Lâm Giai Tịnh mất kiên nhẫn trước sự im lặng của mọi người, cô đành lên tiếng.

Đạo diễn Vưu nghe cô hỏi liền có chút phản ứng, ông ngập ngừng một lúc rồi nói vào micro “Đã làm phiền cô đến đây một chuyến rồi, cảm ơn cô!”

Giống với suy nghĩ của cô, cô đã trượt rồi?

Thái độ của Vưu đạo diễn của trước và sau khi người của ban hậu cần xuất hiện đã thay đổi. Cô có thể cho rằng đã có vấn đề phát sinh không?

Cô bị đánh trượt trực tiếp vậy sao? Họ không hề muốn giữ cô lại để xem xét như những người đã đi trước cô ư?

Lâm Giai Tịnh dù biết trước câu trả lời trong lòng nhưng khi đối mặt với kết quả tâm trạng cô rối bời, có chút không vui “Tôi có thể nào biết được lý do vì sao mình trượt buổi thử vai không ạ?”

Ban đạo diễn không biết mở lời thế nào, họ liếc nhìn nhau để đùn đẩy trách nhiệm rồi lại ái ngại khi đối mặt với cô, không một ai lên tiếng trình bày.

“Chúng tôi chưa thấy rõ được cảm xúc của cô đặt vào nhân vật này lắm!” Qua một lúc rất lâu, biên kịch là người lên tiếng thay đạo diễn Vưu “Cô vẫn chưa bộc lộ đủ tuyến tâm lý nhân vật mà chúng tôi muốn hướng đến. Thế nên thành thật xin lỗi khi đã phiền cô đến đây một chuyến.”

Không biết đó là lời chân thành hay giả tạo nhưng hàm ý đều rất rõ ràng, họ muốn đuổi khéo cô.

Cô không khó nhìn ra vẻ mặt khó xử của bọn họ, xem ra nguyên nhân đằng sau câu nói ấy không đơn giản như thế.

Lâm Giai Tịnh cười trừ với ban đạo diễn, cô không cố ý nhưng lại không nhịn được sự thất vọng “Tôi có thể hiểu được điều quý vị đang làm, cảm ơn rất nhiều.”

Như nói trúng tim đen của bọn họ, mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên tiễn biệt cô.

Lâm Giai Tịnh để lại câu sau cuối rồi quay trở vào trong hậu trường.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thượng Quan Tuệ đứng chắn ngay lối đi với bộ mặt kênh kiệu kia, cô đã thầm đoán được vài phần về sự thay đổi của đạo diễn.

“Đừng nghĩ đến việc tranh giành với tôi, cô không đấu nổi đâu!”

Thượng Quan Tuệ khoái chí nhìn cô, cô ta giả vờ nghịch móng tay, cố ý buông lời mỉa mai để chọc tức cô.

Lâm Giai Tịnh dừng bước, mặt không biến sắc, nhẹ nhàng đối đáp “Người như cô cũng đáng để tôi tranh giành sao?”

Thượng Quan Tuệ và cô từ những ngày còn ở đại học, cả hai đã như nước với lửa, vốn đã không hòa hợp, bây giờ lại càng không thể thân thiết.

Chỉ cần nhìn thấy đối phương đã đủ làm tăng sự căm ghét cho nhau.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, cô ta may mắn hơn cô rất nhiều.

Có Dương Thịnh là chỗ dựa vững chắc, ngày một ngày hai bước vào giới giải trí đã thu hút được không ít sự chú ý của công chúng, bây giờ đã ở trên đỉnh cao của sự nghiệp khiến ai nấy cũng nể nang.

Còn cô, khi trước học cùng một trường với cô ta, xuất phát cùng một thời điểm nhưng khoảng cách vẫn còn rất xa với Thượng Quan Tuệ.

Nhưng vốn dĩ chí hướng cả hai đều khác biệt, cô không thèm tranh giành, cô ta càng không cần phải đề phòng với cô.

Lâm Giai Tịnh lại trở vào vào nhà vệ sinh.

Làn nước lạnh cứ thế bị cô hất mạnh lên gương mặt xinh đẹp của mình, những giọt nước lăn tăn rơi xuống khiến cổ áo ướt thành một mảng.

Cô nhắm mắt cảm nhận dòng nước lạnh lẽo, có chút mệt mỏi, có chút tủi thân lại có chút tức giận.

Bây giờ liệu cô hối hận có còn kịp hay không?

Liệu con đường cô lựa chọn có còn an toàn cho sự nghiệp của mình hay không?

Cô rung động rồi sao?

Vì những lời nói cứ suốt ngày bám lấy cô, không cho cô một giây phút nghỉ ngơi.

Vì sao cứ phải cho cô những hi vọng khiến bản thân trở nên yếu đuối đến như thế.

Vốn dĩ cô đã từng rất hài lòng với sự lựa chọn của mình. Cô đã từng nghĩ chỉ cần sống an nhàn, không quá phô trương trong làng giải trí đã là một điều may mắn với mình. Nhưng bây giờ lại khác đến vậy?

“Lâm Giai Tịnh, mày đừng viễn vông nữa, đừng tự cho là mình lúc nào cũng giỏi giang như thế được không?”

Cô thầm nhủ trấn an bản thân, muốn khẳng định với con tim mình rằng mất đi vai diễn là do mình không đủ khả năng để giữ lấy.

Nhà vệ sinh chỉ có mỗi cô, bầu không khí đang yên tĩnh bỗng bị tiếng cửa phá tan. Lâm Giai Tịnh nhanh chóng mở mắt, đảo con ngươi nhìn vào gương lớn liền thấy cô bé nhân viên khi nãy vô tình làm bẩn quần áo của cô. 

“Chị Giai Tịnh!” Trên tay cô ấy xách một chiếc túi giấy hàng hiệu, e thẹn đi lại gần cô, cô ấy giơ cao chiếc túi lên “Ban nãy em đã làm bẩn áo của chị, đây là quà xin lỗi ạ.”

Tâm trạng cô không được tốt nhưng không đến mức phải vô cớ trút giận lên người khác. Chiếc áo sơ mi kia của cô vốn chỉ là một chiếc áo cũ, chỉ liếc mắt thôi cũng đủ biết chiếc túi trên tay cô ấy là của nhãn hàng khá đắt tiền.

“Đó chỉ là chiếc áo cũ của tôi thôi, không cần phải quá câu nệ đâu.” Lâm Giai Tịnh mỉm cười, ngầm lịch thiệp từ chối.

“Không được. Em đã làm bẩn áo của chị, đương nhiên em phải trả lại rồi ạ!” Cô ấy nói xong liền nhét hẳn chiếc túi vào tay cô rồi rời đi với nụ cười trên môi.

Lâm Giai Tịnh trơ mắt nhìn theo hình bóng cô ấy mất hút khỏi cánh cửa.

Cầm chiếc túi trên tay, cô khẽ cười trừ. Bên trong còn để lại một mẩu giấy ghi chú nhỏ, cô lấy lên xem.

Những nét chữ viết vội của cô bé ấy: Xin lỗi vì đã làm chị mất đi chiếc áo yêu thích của mình, em không biết nên đền bù như thế nào cho phải, chị hãy xem đây là chút lòng thành cho lỗi lầm của em. Hi vọng chị sẽ thích nó. Tiểu Lạc.

Chiếc áo yêu thích!

Sự nhạy bén của cô ấy cũng thật đáng khen. Dù không biết đó có thật là chiếc áo yêu thích của cô hay không nhưng tiểu Lạc vẫn lịch sự thể hiện tấm lòng của mình.

Buổi thử vai cũng đã kết thúc được hơn nửa tiếng nhưng Lâm Giai Tịnh không vội rời đi ngay. Cô đứng một bên ở đại sảnh, chờ cho đạo diễn Vưu tan làm để truy rõ chuyện ban nãy.

“Đạo diễn Vưu!”

Còn đang tự hỏi không biết mình sẽ đợi đến bao lâu để gặp được ông thì cuối cùng đạo diễn Vưu cũng đã xuất hiện.

Ông đi cùng một nhóm người, họ đang cười cười nói nói rất vui vẻ.

Thấy có người gọi tên mình, đạo diễn Vưu ngẩng lên vừa hay nhìn thấy Lâm Giai Tịnh ở phía xa. Ông quay sang ra hiệu với mọi người đi trước rồi bước đến gần cô.

“Cô Lâm, cô vẫn chưa về sao?”

Cô cười trừ nhìn ông “Ông có thể đoán được lý do vì sao tôi vẫn chưa về mà?”

“Cô nên về trước khi trời tối đi.” Đạo diễn Vưu lắc đầu với cô, tay đút vào túi quần.

“Thật sự là vì tôi không đủ khả năng để vào vai diễn sao ạ?” Giọng cô trong trẻo trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng của chính mình.

Lâm Giai Tịnh tính cách rất cương quyết, cô đi thẳng vào vấn đề, muốn biết nguyên nhân vì sao mình bị đánh trượt buổi thử vai, đạo diễn Vưu ban đầu có bối rối nhưng rồi cũng thành thật nói với cô.

“Cô cũng hiểu nhà đầu tư là nhân tố chính cho đoàn phim mà. Họ muốn ai là người nhận vai, ai không được nhận vai chỉ cần một câu nói liền có hiệu lực ngay.”

Chính xác như những gì cô nghĩ đến.

Càng chính xác hơn chính là có liên quan trực tiếp đến Thượng Quan Tuệ.

“Thế nên vai diễn chính thuộc về Thượng Quan Tuệ rồi sao?” Sắc mặt cô càng lạnh hơn ban nãy khi nhắc đến cái tên ấy.

Đạo diễn Vưu lắc đầu “Thượng Quan Tuệ đúng là diễn rất tốt nhưng tôi vẫn đang trong quá trình suy xét, đây là vai diễn rất khó nên tôi không thể chọn bừa được. Nếu chúng tôi không để lỡ mất người phù hợp thì bây giờ đã dễ dàng hơn rồi.”

“Ý ông là ông đã chọn được diễn viên chính trước đó?” Cô có phần ngỡ ngàng cũng có phần thất vọng.

Đạo diễn Vưu gật đầu.

“Chính là cô.” Đạo diễn Vưu tháo cặp kính nặng trịch xuống, day nhẹ lên ấn đường “Chúng tôi vốn đã duyệt cô vào vai chính nhưng nhà đầu tư không đồng ý cũng là một thiệt thòi lớn của chúng tôi.”

Vai diễn… được trao cho cô.

Lời đạo diễn Vưu nói là thật sao?

Cô vốn được lọt vào mắt xanh của ban đạo diễn?

Có quá bất công không khi lại cắt đứt cơ hội của người khác như thế?

“Tôi có thể biết được nhà đầu tư của bộ phim không ạ?” Lâm Giai Tịnh càng nói cảm xúc càng nặng nề, cô siết chặt tay lại với nhau.

Nếu biết được nhà đầu tư, cô hi vọng mình có thể trao đổi với họ.

Đạo diễn Vưu không ngờ tới cô lại kiên quyết đến như vậy, ông đành lên tiếng khuyên nhủ “Dù cô có biết cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Thôi, cô về đi, đã trễ rồi!”

“Hi vọng ông có thể cho tôi biết.”

Thấy cô không có được đáp án sẽ không dễ buông tha, đạo diễn Vưu thở dài với cô “Được rồi, nhà đầu tư của bộ phim này là chủ tịch của Dương Thịnh.”

Lâm Giai Tịnh còn nghĩ mình nghe nhầm, trong giây phút đầu đã bất ngờ. Sau đó lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, đáng ra ngay từ đầu cô phải nghĩ đến người đàn ông này chứ!

Thượng Quan Tuệ là người của anh ta mà.

Cô cười lạnh, cố nén cơn tức xuống mà gằn giọng “Lãnh Tôn, cái tên khốn này!”

Ở một nói nào đó, có vị tổng giám đốc đang ký soạn văn bản bị hắt xì đến mấy lần.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play