Chu Huỷ xua xua tay, không thích màu hồng nâu: “Cái này, cái này sáng quá quá rồi, chị không mặc được.”
“Chắc chắn chị vẫn hợp với màu sắc đơn giản hơn.”
Thủy Lang chọn một tấm vải không mỏng không dày, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối rất lớn nên khi mặc vào cũng không lạnh cũng không nóng, màu bột đậu. Lại chọn tiếp màu tím khoai môn mỏng hơn một chút, đều là vải màu nguyên chất.
“Chị cả, chị thích không?”
“Thủy Lang, phiếu vải giữ lại cho bọn em may đồ mới đi.” Chu Huỷ không nhìn mấy tấm vải đó, khuyên cô: “Em và em trai chị đi làm, phải ăn mặc đẹp và tươm tất một chút. Chị chỉ ở nhà, mấy bộ này là đủ rồi. Thật đó, thật sự là đủ dùng rồi.”
“Ngày nào anh ấy cũng mặc đồng phục công an, không dùng đến nhiều phiếu vải như vậy. Chị ở nhà thì làm sao? Ở nhà cũng phải ăn mặc tự tin sạch sẽ, hơn nữa bây giờ chị đã có xe lăn rồi, còn phải ra chợ mua đồ ăn nữa, càng phải mặc đẹp hơn.”
Thủy Lang gật đầu với nhân viên bán hàng, trả phiếu vải và tiền: “Hơn nữa, chị mặc đẹp ra ngoài chính là cho bọn em thể diện, chứng tỏ bọn em đối xử với chị tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT