Thủy Lang cũng mệt mỏi, dù cơ thể hơi yếu nhưng cô cũng từng lăn lộn làm thuê ở vùng Bắc Đại Hoang. Hơn nữa cô không phải là người mới, biết dùng dùng kỹ thuật như thế nào, không cần cố chấp chạm mạnh, kỹ thuật thành thạo, sẽ không mắc sai sót gây lãng phí thời gian và công sức nhiều. Vì vậy tuy làm hơn nửa ngày rất mệt mỏi, nhưng cũng không phải là không thể nhấc nổi đũa.

“Mợ hai, mẹ bảo con nấu mì.” Thấy mợ hai đã làm xong, Đại Nha nhanh chóng bưng một chậu nước tới: “Mợ muốn ăn gì ạ?”

Mì đã chín rồi, nấu xong phải ăn ngay nếu không sẽ bị nở, vậy nên Đại Nha đã đợi mợ làm xong việc rồi mới nhóm lửa.

“Vậy ăn mì đi.” Vì mì tiện nên Thủy Lang đã ăn mấy ngày rồi, lúc ở nhà khách cũng mua mì ăn. Cô định đứng lên ăn chút cơm nhưng lại đột nhiên nghĩ đến mì Ý trong túi dệt. Mắt cô sáng lên, cả người như được lấy lại sức: “Con đừng nấu nữa, nhìn mợ đây.”

Thủy Lang đi vào phòng rồi đóng cửa lại, đi vòng quanh tấm nệm trên sàn, lấy chìa khóa mở tủ đầu giường, lấy mì Ý và sốt cà chua trong túi dệt ra sau đó lấy luôn cả cà phê và bột ca cao.

Ra sau bếp, cho nước vào nồi inox, bật lửa, đun sôi nước, lấy cái nồi khác để làm trứng trần nước sôi.

Chờ đến khi mì Ý vàng mềm chín rồi thì vớt ra, đặt lên đĩa tráng men, múc một thìa sốt cà chua và sốt thịt phủ lên rồi mới cho trứng đã trần lên trên đó: “Đại Nha với Nhị Nha, mang đồ ăn lên.”

Nhị Nha và Đại Nha đã chờ ở bên cạnh, lập tức bước tới bưng chén đĩa còn Tam Nha thì đi lấy đũa. 

Thủy Lang rửa mấy chiếc cốc sứ, mỗi tay cầm hai chiếc đi ra phòng khách. Cô mở cà phê trước, múc hai thìa bột cà phê cho vào cốc, nhấc ấm lên đổ nước nóng vào, mùi cà phê bay trong không khí, chui vào mũi, Thủy Lang hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy mọi lỗ chân lông trong cơ thể đều nở ra, như thấy những mệt mỏi đã bay biến hết qua lỗ chân lông trong tức khắc. Cô nhấp thêm một ngụm nữa, vị đắng dịu nhẹ khiến cơ thể cô cảm thấy thoải mái hơn.

“Đây là mùi cà phê sao?”

Chu Huỷ ngồi trong phòng cũng có thể ngửi thấy, kinh ngạc nhìn Thủy Lang.

“Là cà phê. Chị cả, chị có muốn uống không?” Thủy Lang nhìn ba cô bé: “Trẻ con không thể uống, mợ sẽ pha bột ca cao cho các con, Tam Nha chỉ được uống một ngụm.” 

“Tại sao ạ?” Tam Nha chống đôi bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn, nhìn mợ hai một cách đáng thương.

“Con không nên uống quá nhiều.” Thủy Lang cũng không biết trẻ em ba bốn tuổi có uống nhiều được hay không: “Khi con lớn thêm hai tuổi nữa là có thể uống giống như hai chị rồi.”

Cô pha thêm một cốc cà phê rồi pha thêm hai cốc ca cao ấm nữa rồi mới ăn cơm.

Sau khi lót sàn gỗ xong, chị cả không cần phải lết đất đi qua đi lại nữa mà chỉ cần nằm dưới đất, chống sàn bằng hai tay rồi từ từ di chuyển. Khi ngồi lên ghế thì dùng hai tay đỡ, Đại Nha và Nhị Nha định nâng mẹ lên như trước thì nghe mợ hai nói: “Đừng giúp.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Lần này các con nâng lên thì lần sau vẫn còn phải nâng tiếp.” Thủy Lang nhìn Chu Hủy: “Chị cả, chị có cần giúp không?”

Chu Huỷ cố gắng giữ chặt ghế, cố gắng hai lần nhưng vẫn không thể chống dậy được. Cô ấy ngã xuống sàn nhà rồi cau mày, do dự hai giây nhưng vẫn lắc đầu nói: “Mọi người ăn trước đi, chị tự làm được.”

Không có ai ăn trước cả, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Hai tay Chu Huỷ run rẩy, tay áo run rẩy như cái sàng, cô ấy cứ thử đi thử lại.

Bảy lần, tám lần, mười lần, tay cô ấy không còn run nữa.

Nhưng thể lực của cô không còn được như vừa rồi, hai cánh tay như nhũn ra, phần thân trên chỉ cách mặt đất một chút, không còn khoẻ như trước nữa.

Mồ hôi tuôn như mưa, đau đớn quá.

Nhưng em dâu và ba đứa con vẫn còn đợi cô ấy ăn cơm.

Hôm nay ăn mì, nếu đợi lâu hơn nữa thì mì sẽ nhão mất.

Chu Huỷ thở hổn hển, muốn cầu cứu nhưng trong lòng lại không chịu.

Sau bao lần cố gắng.

Đột nhiên, hình ảnh lúc mười tuổi của chính mình hiện ra trước mắt, cô ấy đứng trên sân khấu múa ba lê. Mắt cô ấy nhòe đi vì mồ hôi, cô ấy lại chống tay lên, lần này không dùng hết sức lực lên cánh tay nữa. Cô ấy tập chung, bắt đầu dồn lực vào phần eo, phần khiếm khuyết, lấy nó làm trọng tâm.

Dựa vào trí nhớ, cô ấy siết chặt cơ thể, nâng cơ thể lên rồi ngồi vững trên ghế.

Từng giọt mồ hôi trượt xuống lông mi Chu Huỷ, làm ẩm những chỗ bị khô nứt. Cô ấy thở hổn hển, điều chỉnh lại nhịp đập của trái tim đang loạn xạ, đưa tay đỡ bàn, xoay người ngồi xuống đối diện với bàn, mỉm cười nói: “Mì cạn nước chưa?” 

Thủy Lang chớp mắt, đưa chiếc đĩa tráng men đựng mì qua: “Không phải loại mì nào nấu chín quá cũng sẽ bị cạn đâu. Đây là mì Ý, có để lâu một chút cũng sẽ không bị nở.”

Chu Huỷ cầm đũa lên nói: “Mì Ý, hôm nay chị được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Nếm thử đi chị.”

Chu Huỷ dùng đũa cuộn mỳ ý lại, bỏ vào miệng nhai rồi cười: “Đúng thật, không bị nhão chút nào.”

Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên.

Nước mắt Chu Huỷ nay lập tức rơi xuống, hòa lẫn vào mồ hôi.

Ba cô nhóc cùng vỗ tay với mợ hai, Tam Nha không biết tại sao lại vỗ tay nhưng Đại Nha và Nhị Nha đã ứa nước mắt.

“Chị cả, nếu chị có quyết tâm không chịu thua như vậy thì nhất định sẽ trở thành tấm gương cho bọn trẻ.”  Thủy Lang cũng đưa cà phê qua, cô cũng ngồi xuống, cầm đũa lên trộn đều nước sốt cà chua cùng nước sốt thịt băm.

Chu Huỷ dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn ba cô nhóc với nụ cười tỏa nắng, nhai mì không nói gì.

“Ăn cơm đi.”

Thủy Lang vừa nói xong, ba cô nhóc lập tức ngồi vào ghế, Đại Nha và Nhị Nha học theo mợ hai, trộn nước sốt thịt lên.

Tam Nha muốn uống ca cao nóng trước nhưng mợ hai của cô nhóc nói cô nhóc chỉ có thể uống một ngụm, cô nhóc phải nhanh chóng nếm thử xem mùi vị của nó như thế nào.

“Wow, ngon quá!”

Mọi người ngồi trước bàn đều bị thu hút bởi Tam Nha, cô bé đang chép chép miệng.

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô nhóc, Đại Nha và Nhị Nha không khỏi đặt đũa xuống, cầm ca cao nóng lên nhấp một ngụm, mùi thơm đậm đà lạ lẫm kích thích vị giác của các cô nhóc.

Hai cô nhóc chợt nghĩ đến lời mẹ vừa nói, hôm nay họ được mở mang tầm mắt rồi!

Tam Nha ôm một ấm trà tráng men có kích thước tương đương với khuôn mặt của cô nhóc hỏi: “Mợ hai ơi, ca cao nóng ngon hơn hay sữa mạch nha ngon hơn?”

“Mợ chưa từng uống sữa mạch nha.” Thủy Lang đang ăn mì Ý, trên mặt cũng xuất hiện biểu cảm thỏa mãn giống như Tam Nha. Cô vốn tưởng rằng nước sốt cà chua và nước sốt thịt đã đóng hộp thì hương vị cũng ở mức trung bình nhưng thật không ngờ, nó lại ngon hơn cô tưởng tượng gấp vô số lần. Đang lúc đói nhất lại ăn được đồ ăn hợp khẩu vị, cô lập tức chúi đầu vào đĩa ăn từng miếng to nhay lập tức. ( truyện trên app T Y T )

Hạnh phúc, thỏa mãn.

“Mợ hai cũng chưa từng uống thử sữa mạch nha sao?” Nhị Nha kinh ngạc ngẩng đầu.

“Mợ chưa từng uống.” Sữa mạch nha là một sản phẩm khan hiếm trong thời đại này, nó bổ dưỡng thơm ngon. Khi bắt đầu cải cách, ngành công nghiệp thực phẩm bắt đầu phát triển, khi cô ra đời, các loại đồ uống đa dạng khác đã khiến cho sữa mạch nha bị người ta lãng quên: “Các con muốn uống sao? Để ngày mai cậu hai đi mua.”

Đại Nha và Nhị Nha vội vàng lắc đầu: “Con không muốn uống.”

Tam Nha muốn uống, nhưng hai chị đều nói không nên cô nhóc cũng lắc đầu: “Con cũng không muốn uống.”

 Thủy Lang liếc nhìn ba cô nhóc, cô không nói gì mà chỉ tiếp tục ăn ăn mì.

Trong hai ngày, Thủy Lang đã xử lý xong toàn bộ gỗ và sơn một lớp sơn trong lên mặt ngoài của tủ.

Sau khi khô, quá trình lắp đặt bắt đầu.

Hai ngày qua lão ranh ma đã đi qua đây mấy lần, mặc dù không thể làm gì nhưng thị lực vẫn tốt.

“Ui, cái máy bào này được đấy!”

“Ui, kỹ thuật này cũng rất được đó nha!”

“Ui, cái thiết kế này lại càng được đó!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play