Chu Quang Hách được lời này, lập tức lấy khăn tay trong túi ra, đưa cho Thủy Lang, quả nhiên thấy chóp mũi của cô đỏ cả lên vì khóc.
Thủy Lang nhận khăn tay, xoa khóe mắt: “Trời đất, đã biết bao nhiêu năm rồi không khóc, chỉ vì xem một trận thi đấu mà lại khóc đến mức này.”
Chu Quang Hách cười khẽ một tiếng: “Đừng khóc nữa, bên ngoài trời rất lạnh, đi ra ngoài gió thổi là mặt sẽ bị lạnh đấy.”
Thủy Lang hít mũi một cái, gật đầu, gật đầu với Chu Hủy: “Chị à, chị đột nhiên làm như vậy, em khóc sưng cả mắt lên rồi.”
Chu Hủy với sắc mặt xinh đẹp sáng ngời: “Lời chị nói đều là lời thật lòng, bình thường khó mà nói. Khó lắm mới có được một cơ hội như vậy, vừa đúng lúc em ở đây nên không nhịn được mà nói ra.”
“Em còn chưa nghe đủ.” Thủy Lang nhét hết khăn tay vào túi: “Cuối năm giành huy chương vàng á vận hội, năm sau giành huy chương vàng thế vận hội, em muốn tiếp tục khóc.”
Chu Hủy và Chu Quang Hách đồng thời cười ra tiếng: “Được, kể cả có giành được huy chương vàng hay không, chắc chắn sẽ nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT