Sau đó một chiếc giường xuất hiện dựa vào tường.
"Xoạt xoạt xoạt…"
Trên giường xuất hiện một dãy tủ quần áo, đặt dựa vào tường, tủ quần áo ngắn hơn tủ quần áo ngoài sân, sau đó một cầu thang xuất hiện bên cạnh tủ quần áo, hết bậc thang này đến bậc thang khác hiện lên, một chiếc giường khác xuất hiện, tương tự như thế, một dãy tủ quần áo khác xuất hiện ở đầu giường, đầu bút xoay chuyển, tay cầm không phải hình tròn mà là một trái tim nhỏ, hình con bướm nhỏ.
Bên dưới cửa sổ không để sô pha, không gian hình vuông lần lượt được vẽ ở góc trong cùng, trông giống như các lớp tủ thấp chồng lên nhau, kết nối trực tiếp với đỉnh và có một chiếc bàn dài dưới cửa sổ, bị bỏ trống, không có chân bàn, dưới bàn có rất nhiều ngăn kéo, kế tiếp vẽ ra ba chiếc ghế, sau đó các lớp tủ lưới xuất hiện ở ngoài cùng bên phải, liên kết với trần nhà.
Đại Nha thở gấp, nhận ra mợ hai đang vẽ cái gì.
Đây là bàn học!
Hai bên là giá sách!
Đó là một cái bàn học dành riêng cho ba bọn họ!
“Thay đổi một chút.” Thủy Lang đưa quyển sổ cho Chu Hủy: "Chị cả, cơ sở thiết kế phòng rất tiện lợi cho chị, tốt nhất là phòng không có chướng ngại vật, nhưng còn có ba đứa nhỏ, giường một mét năm hiện tại của chị bây giờ có chút chật chội, sau này sẽ càng ngày càng chật hơn, hơn nữa giường này quá cao, trước đây em từng thấy chị phải dùng hai tay để đi, đến lúc đó, để chị thuận tiện di chuyển ra phòng khách, cũng là để thuận tiện cho việc sinh hoạt của chị ở nhà, cho nên nó được thiết kế đặc biệt để tạo điều kiện cho chị dựa vào chiều cao của người khác lên xuống."
Ánh mắt Chu Hủy tràn đầy kinh ngạc, cầm quyển sổ nhìn: "Thủy Lang, em, em, em thế mà lại vẽ một bức tranh, không, không, đây không đơn giản chỉ là một bức tranh, em đây là nhà thiết kế nội thất, không, không, không đúng, em đây là, em đúng là…” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chu Hủy nói năng lộn xộn, cô ấy không biết nên diễn tả sự ngạc nhiên này như thế nào, Thủy Lang biết cô ấy muốn nói gì, nhưng trong thời đại này, ngôi nhà được sơn một lớp tường trắng và xanh, thay đổi khung cửa sổ, cho dù trang trí xong, điều kiện cũng tốt, sau đó lắp lại nền nhà cũng đã khiến người ta hâm mộ không ít rồi.
Không có chút nhận thức nào về thiết kế nội thất chứ đừng nói đến nghề nhà thiết kế.
Cho nên Chu Huệ không nói lên lời, chỉ nghĩ cô có khả năng trở thành một nhà thiết kế nội thất.
“Nó cũng không phức tạp lắm.” Thủy Lãng đứng dậy nhìn chiếc giường gỗ và tủ quần áo bên cạnh: “Tháo chiếc giường này ra, cũng tháo tủ quần áo này ra, rồi em sẽ mài đi một chút, sau đó bôi dầu hạt cải một lượt, chắc sẽ đủ dùng thôi, nếu không đủ thì hoặc là đến cửa hàng tín thác mua hai món đồ cũ rồi tháo dỡ, hoặc là đến cửa hàng gỗ mua một ít gỗ, không tốn nhiều tiền lắm.” ( truyện trên app T Y T )
“Em đây đã rất phức tạp rất tốt rồi!” Chu Huệ vuốt ve tủ quần áo trên giấy: “Vừa nhìn thấy chị đã nghĩ, ngoài việc biết chị không tiện xuống giường, còn nghĩ đến việc chị không tiện mở tủ quần áo, thiết kế riêng cho chị loại giường liên kế với ngăn tủ, đặc biệt là loại giường cao thấp này, chị chưa từng thấy đồ nội thất như vậy, Thủy Lang, em đúng là thiên tài.”
“Bức tranh mợ hai vẽ đỉnh thật đấy ạ.” Ánh mắt Nhị Nha lóe lên vẻ ngưỡng mộ, nhớ đến ngày đó lúc mua xe lăn, ngay khi mợ hai cầm bút lên, nhóc ấy đã ngưỡng mộ người kia sát đất.
“Đúng đấy, những đường nét nỳ thật tinh xảo.” Chu Hủy cầm lấy bức tranh, biết kỹ năng của Thủy Lang sâu đến đáng sợ, vì vậy cô ấy ngẩng đầu lên nói: “Hóa ra em trai đã cưới được một bảo vật.”
Thủy Lang xoa xoa cổ tay: “Cũng tạm được thôi, nhưng em cần phải đến cửa hàng thép và cửa hàng nội thất để làm bàn treo, không biết có lấy được không, những thay đổi này sẽ mất chút thời gian, vì vậy buổi tối mang đệm vào phòng chúng ta ở tạm đi.”
Chu Huỷ sững sờ: “Làm vậy sao được! Các em là vợ chồng mới cưới đó!”
“Tạm thời thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Thủy Lang không giải thích nhiều, cũng không thể giải thích rõ ràng.
“Không nên, không nên.” Chu Hủy xua tay: “Đặt ở phòng khách cũng được, vừa đủ rộng một mét năm."
“Con muốn ngủ với mợ!”
“Con cũng muốn ngủ với mợ!”
“Con muốn ngủ trong phòng với mợ mãi mãi!”
Ba đứa nhỏ vội vàng giơ tay lên, tay này cao hơn tay kia.
Tối hôm qua Nhị Nha ngủ với mợ hai, mợ hai rất thơm, thân thể mềm mại, còn ôm nhóc ấy ngủ: “Con không ngủ ở phòng khách đâu, con muốn tiếp tục được ngủ trong chăn bông với mợ hai cơ!”
“Vớ vẩn.” Chu Hủy kiên nhẫn giải thích: “Mợ hai với cậu hai ngủ với nhau, quên những gì mẹ đã nói với các con rồi sao? Không được vào phòng mợ hai, cũng không được quấy rầy mợ hai, quên rồi sao?”
“Chỉ vài ngày thôi, mấy đứa bằng lòng ngủ thì cứ ngủ đi.” Thủy Lang cảm thấy đói bụng nên đứng dậy chuẩn bị nấu ăn.
Chu Huỷ vẫn khăng khăng, lắc đầu nói: “Sao có thể như vậy được, bất tiện lắm.”
Thủy Lang sững sờ, nghĩ lại cũng đúng, dù sao bọn họ cũng là ba đứa nhỏ, Đại Nha tuổi không quá lớn tuổi, nhưng cũng không quá nhỏ, làm sao có thể ngủ chung phòng với cậu hai của mình: “Vậy thì để Chu Quang Hách ngủ ở phòng khách, mấy đứa nhỏ chúng ta cùng ngủ trong phòng đi."
Hả?
Chu Huỷ há hốc miệng, nhìn bóng lưng Thủy Lãng nhẹ nhàng rời đi, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Ba đứa nhỏ nhìn nhau, vui vẻ vô cùng.
Họ có thể ngủ cùng với mợ hai, cũng không cần phải tách khỏi mẹ mình!
Buổi sáng, Chu Quang Hách đưa Thủy Lang đến chợ rau mua cà chua, cá viên, rau chân vịt.
Anh nói, đây là lần đầu tiên em nấu ăn thì cứ bắt đầu từ bước đơn giản nhất để tránh làm không tốt cũng không ảnh hưởng đến tự tin và nhiệt huyết của bản thân.
Thủy Lang chọn ra bốn quả cà chua đặt dưới vòi nước rửa sạch, theo công thức do đầu bếp Chu viết, đầu tiên cắt thành từng miếng nhỏ, giống như cánh hoa màu quýt, khi cắt bốn quả cà chua xong, cô nhìn cánh hoa cà chua đỏ trên thớt, trong lòng đang lên cảm giác đạt được thành tựu.
Đột nhiên nhớ lại mấy việc đã làm, đứng tại suy nghĩ một lúc, hóa ra là quên nấu cơm.
Hôm qua Chu Quang Hách đã làm mẫu cho cô xem.
Múc một bát rưỡi gạo, cho vào chậu tráng men và rửa hai lần, loại bỏ bùn và trấu, chà sạch, đổ vào nồi hấp thép, thêm nước, chiều cao của nước ngay dưới đường giữa của ngón trỏ, sau đó đặt lên bếp gas và bắt đầu nhóm lửa.
Bếp lò phổ biến mỗi nhà trong ngõ dùng là bếp than tổ ong, Thủy Lang muốn học hỏi người khác cách tiết kiệm một chút than, kết quả trong nhà hoàn toàn không có than tổ ong, vợ chồng Chu Phục Hưng thường ăn trong đơn vị, rất ít khi nấu ăn ở nhà, toàn sử dụng bếp gas trực tiếp.
Chu Quang Hách nói, sau khi phân nhà ra, sổ mua than vẫn chưa được xử lý lại, phải chờ sổ than làm xong mới đủ điều kiện để mua than hòn.
Trong thời đại khan hiếm nguyên liệu này, cuộc sống như vậy chắc chắn rất phiền phức với người đã quen với tốc độ nhanh như Thủy Lang.
Tuy nhiên cũng mới rất mới lạ và đầy thách thức.
Mà cô là người thích thử thách.
Bật lửa, làm nóng chảo, đổ dầu, cho trứng vào, nhẹ nhàng dùng thìa đẩy phần lòng trứng sắp đông lại, đẩy vài lần, chảo tràn đầy hoa trứng thơm, thêm mùi hơi cháy đã thu hút ba đứa nhỏ thèm nhỏ nước dãi.
Bản thân Thủy Lang cũng liên tục nuốt nước bọt, nhưng trứng chín quá nhanh khiến người ta phân tâm, khi vỏ trứng đều nhanh chóng chuyển sang màu nâu, cô vội vàng cầm nồi lên, đổ ra đĩa tráng men bên cạnh.
“Sao nào?”
Thủy Lang cầm đĩa trứng chiên khoe với ba đứa nhỏ: “Đây là món ăn nghiêm túc đầu tiên mợ làm đấy!”
“Wow!”
“Mợ hai giỏi quá!”
“Trứng chim đẹp thật đấy!”
“Thơm quá đi mất, đó là mùi thơm nhất mà con từng ngửi đấy!”
“Mợ hai ơi, con muốn ăn.”
Ba đứa nhỏ ra sức khen ngợi, bất kể là từ biểu cảm, hay từ ngôn ngữ, hoặc từ nước bọt chảy xuống khóe miệng, đó là một lực lượng phi thường, làm tăng đáng kể cảm giác thành tựu của Thủy Lang, khiến cô rất tự tin!
“Ngày mai trực tiếp có thể làm mấy món mặn rồi!”
Một đĩa trứng xào cà chua đã xong, nắp nồi hấp thép bị hơi nước đẩy kêu "lạch cạch", Thủy Lang mở nắp nhìn "cháo gạo sống" qua lớp hơi nước, Chu Quang Hách nói nếu cảm thấy nước quá nhiều thì có thể đổ ra, phần nước đổ ra có thể dùng làm nước cháo để uống.