Chu Phục Hưng mua thêm một tầng nữa, hai ngày sau, anh ta dẫn theo một nhóm công nhân lắp đặt nền nhà tới.

Thủy Lang vốn tưởng rằng đôi này tính giả ngốc, sau đó không trả tiền thêm mười mét vuông nền nhà, nhưng không ngờ tới người nghe thấy động tĩnh thì đi xuống, chẳng những không thanh toán tiền, mà còn giúp chuyển tất cả đồ đạc trong phòng chị cả ra phòng khách và trong sân, không uống một ngụm nước, hai người ‘thâm tàng công dữ danh’ rồi rút lui.

Ngay trước khi rời đi, anh ta còn ném một ánh mắt "cầu khen ngợi" về phía Thủy Lang.

“Không ngờ tới luôn.” Chu Hủy ngồi trên giường ngoài sân, mỉm cười nhìn cửa sổ tầng một: “Thủy Lang, em đúng là người có năng lực nhất mà chị từng gặp, đơn vị nào tìm được em vào làm việc thì đúng là có phúc khí rất lớn đấy."

Thủy Lang gặm quả táo xanh, buổi sáng Chu Quang Hách dẫn cô đến chợ rau mua đồ ăn rồi cùng nhau trở về, nhìn chị cả, đang chuẩn bị lên tiếng, phát hiện độ cao của chiếc giường có nệm lò xo này không bình thường, trách không được phải cần Đại Nha và một đứa nữa hỗ trợ nâng xuống.

"Chị cả, chị có định cho ba đứa nhóc học không?"

Không phải cô tọc mạch, mà là khi bốn mẹ con rảnh rỗi luôn học thuộc sách rồi viết chữ trên sân.

Chu Hủy sững sờ một lát: “Muốn, đương nhiên là muốn rồi, nhưng chị chỉ có thể nghĩ đến thôi, trong thành phố không có hộ khẩu, trẻ con cũng không thể đi học.”

Thủy Lang gật đầu: “Đúng vậy, nhưng với số tiền hiện tại của chị, ý em là ba ngàn kia, không phải vẫn đang để tạm ở chỗ Chu Quang Hách sao, một công việc tốt một hai nghìn, công việc bình thường thì cũng có vài trăm tệ đúng không?"

Chu Hủy hoàn toàn sững sờ: “Chị thành ra như này rồi còn ai muốn thuê chị làm việc nữa.”

“Em thuận miệng hỏi chút thôi.” Thủy Lang không nói nhiều, phát hiện gần đây chính mình cũng rảnh thật đấy, quá nhàn rỗi, nếu là trước kia thì làm gì có thời gian tán gẫu chuyện nhà với người khác. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chu Hủy đột nhiên nói: “Chị nghĩ có thể để em trai lấy tiền giúp em kiếm việc làm.”

Thủy Lang ngạc nhiên quay đầu lại: “Chị đừng hiểu lầm, vừa rồi em chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ám chỉ gì cả.”

“Chị biết.” Chu Hủy mỉm cười: “Chị biết em không có suy nghĩ này, nhưng chị nói thật đấy, tiền để đó cũng không sinh thêm tiền được, nhưng giúp em kiếm được một công việc, đó là không ngừng sinh tiền, hơn nữa nếu em có việc làm, em có thể chuyển hộ khẩu của mình trở lại, ngay khi chuyển hộ khẩu trở lại, mỗi tháng chúng ta sẽ có thêm một phần lương thực, vẹn toàn đôi bên.”

Thủy Lang nhai táo, ý tưởng này nghe rất hay, nếu cô thật sự là vợ của Chu Quang Hách thì sự sắp xếp này rất tốt.

Nhưng cô không phải.

Hai người họ thuộc về thỏa thuận kết hôn, là đối tác lợi ích.

Tuy nhiên…

Thủy Lang nghĩ đến một hộp cá chiên nhỏ, dù là mua cho cô một công việc, rồi sao nữa!

Cho dù mua một công việc làm thủ công đã mất một hai ngàn, rồi sao nữa!

Biết một hộp cá chiên nhỏ trị giá bao nhiêu, đủ mua được phần công việc nào!

Thủy Lang liếc nhìn Chu Hủy rồi thở dài: “Thôi bỏ đi.”

“Em không cần lo lắng cho chị.” Chu Hủy thấy vừa rồi Thủy Lang đã động tâm, cũng biết vì sao cô nói bỏ đi: “Chị muốn để Đại Nha bên người, sao có thể làm vậy với em, không nói đến trước khi trở lại thành phố, bọn chị vẫn luôn sống như thế này, em thật sự không cần lo lắng cho chị.”

“Mợ hai, con sẽ đi nấu ăn.” Đại Nha đột nhiên lên tiếng: “Mẹ dạy con nấu cháo trắng, con đã thấy người dân trong thôn làm bánh ngô với bánh rau dại, con biết cách làm, con sẽ ở nhà nấu cho mẹ và các em ăn.”

Thủy Lang mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác. ( truyện trên app T Y T )

Trong lòng sinh ra cảm xúc xa lạ mãnh liệt.

Đột nhiên hiểu được tâm trạng của Đại Nha tối qua, biết tại sao Đại Nha lại buồn vì mình đã ăn một giỏ bánh bao hấp, không mang về cho mấy mẹ con ăn nên mới đau buồn như thế.

“Thật đấy, chị nghĩ em đặc biệt thích hợp để ra ngoài làm việc, lời vừa nãy của chị không phải lời khách khí đâu.” Chu Hủy tán thưởng nhìn Thủy Lang: “Đơn vị nào may mắn lắm mới có được em đấy.”

Thủy Lang buồn cười: “Chị cả, chị xem trọng em quá.”

“Tôi rất đồng ý với những gì Chu Hủy nói.” Một giọng nói đột nhiên truyền đền từ ngoài cửa, chủ nhiệm ủy ban khu phố mỉm cười bước vào: “Thủy Lãng, ủy ban khu phố chúng tôi có chút việc, tôi đặc biệt xem trọng cô, cô có muốn tham gia không?"

Thủy Lãng ngạc nhiên nhíu mày: “Công việc gì vậy?”

“Công việc này không phải là công nhân bình thường, nhưng cũng không phải là công nhân tạm thời, không được phép chuyển hộ khẩu và nhận lương thực, nhưng có trợ cấp, mỗi tháng mười tệ.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố ngồi trên ghế sofa đã chuyển ra ngoài: “Là như này, từng ngõ trong khu phố có hai cán bộ, chuyện thường xảy ra trong ngõ, làm cán bộ trong ngõ phải đứng ở góc độ công bằng để giúp giải quyết, khu phố có chuyện gì, cô phải họp sau đó phải thông báo lại với mọi người.”

“Ông cảm thấy, tôi, thích hợp với công việc như vậy sao?” Thủy Lang không dám tin từ lúc xuyên qua đến giờ đây là lần đầu tiên cô được nhận xét như thế: “Tôi có làm gì khiến ông có hiểu lầm như vậy.”

Chủ nhiệm ủy ban khu phố bật cười khi nghe điều này: “Cô khiêm tốn rồi, lại thấy cô có một phẩm chất quý giá như vậy, quả nhiên người có năng lực đều rất khiêm tốn."

Thủy Lang một lời khó nói nhìn đối phương.

“Nhiều cán bộ của ủy ban khu phố của chúng tôi rất tán thưởng cô, cảm thấy cô rất thích hợp để trở thành cán sự trong thôn Ngô Đồng.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố nói: “Cô nhìn cô xem, có tấm lòng chính nghĩa, tốt bụng, tài ăn nói tốt, đầu óc linh hoạt, giờ trong ngõ nghe đến vợ của Quang Hách ai ai cũng khen không ngớt, tất cả đều tán thưởng cô, cô làm công việc này lại thích hợp quá rồi.”

“Tôi cũng nghĩ Thủy Lang rất thích hợp.” Chu Hủy lớn lên ở đây từ khi còn nhỏ, cô ấy biết cán bộ đường phố phải làm gì: “Hơn nữa dù em có làm công việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc chính thức, vị trí này phải được mọi người tán thưởng về mọi mặt mới có thể làm tốt.”

Thủy Lang chỉ vào chính mình: “Chị nghĩ em giống người hòa giải những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà sao?"

“Giống!”

Chủ nhiệm ủy ban khu phố đứng trong sân, Chu Hủy và ba đứa trẻ đồng thanh trả lời.

Thủy Lang: “…”

“Cô không cần lo lắng, cứ thử trước đi.” Ủy ban khu phố giải thích: “Vả lại, mặc dù chúng tôi tán thành cô, nhưng điều quan trọng hơn là thái độ của những người trong ngõ, họ tán thành cô, cô mới có thể làm tốt công việc này, chúng tôi cũng có thể ấn định xuống, danh sách sẽ được công bố trong hai ngày nữa, trong ngõ sẽ tổ chức vòng bỏ phiếu cuối cùng, không cần vội.”

“Không cần.”

“Vậy quyết định như thế đi!” Chủ nhiệm ủy ban khu phố đứng dậy bước nhanh ra ngoài: “Tôi vẫn phải thông báo cho những người khác.”

Thủy Lang: “…”

Tam Nha chỉ ngón tay: “Ông ấy đi nhanh quá.”

Chu Hủy và hai đứa trẻ cười nói: “Thủy Lang, xem ra chủ nhiệm thật sự tán thành em.”

“Chắc ông ấy hiểu lầm em rồi.” Thủy Lang thật sự không có hứng thú, đồng thời thật sự cảm thấy khó hiểu, nhận thức và thái độ của người khác đối với cô, cô vẫn bị mắc kẹt trong ‘cỗ máy kiếm tiền’, cỗ máy đại diện cho sự vô cảm, đại diện cho sự lạnh lùng.

Thế mà lại có người để một cỗ máy lạnh lùng đi làm mấy công việc nhân đạo nhất.

Bên cạnh đó, nếu một người đơn độc như cô thực sự làm điều đó, trong vòng hai ngày chỉ sợ cô sẽ đắc tội với tất cả những người trong ngõ.

“Cán bộ ngõ, dù là trước đây hay bây giờ, đều mong muốn đạt được chức vị cao nhất.” Chu Hủy giải thích: “Thôn Ngô Đồng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, là một con ngõ kiểu mới, nơi sinh sống của nhiều người làm việc trong các đơn vị tốt, bình thường cũng nể mặt cán bộ ngõ, rất nhiều người muốn làm cán bộ, ngoài sự nhiệt tình của bản thân, giúp giải quyết các mối quan hệ giữa các cá nhân, chủ yếu còn vì nhân mạch.”

Thủy Lang sững sờ, cô không nghĩ tới điều này.

Cũng đúng, với nhiều nhà như vậy phân tới nhiều hộ gia đình như thế, chỉ có tòa của bọn họ, anh cả và chị dâu ở tầng trên, một ở cục bưu chính một ở Hội nghị Hiệp thương Chính trị* quận, cũng không phải công nhân bình thường nữa.

(*) CPPCC: hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Trung quốc

Nếu trở thành cán bộ, nói không chừng về sau có thể có quan hệ với mọi ngành nghề.

Thời đại này không phải là thời đại mà bạn mạnh mẽ bạn sẽ có thể tỏa sáng, nhất định có thể đứng dậy, đây là thời đại chú ý nhất đến các mối quan hệ cá nhân.

“Vậy thì thử đi, nói không chừng em mới làm được nửa buổi bọn họ đã ồn ào phàn nàn về em.”

Chu Hủy cười nói: “Sẽ không đâu.”

Thủy Lang nhìn giường của chị cả, sau đó nhìn tủ quần áo bên cạnh, đột nhiên nói: “Chị cả, em sẽ giúp chị sửa phòng.”

“Sao cơ?”

“Thiết kế lại một căn phòng sẽ thuận tiện hơn cho chị, cũng để ba đứa nhỏ có không gian riêng.”

Nói xong, Thủy Lang đi vào phòng, lấy ra cuốn sổ và bút chì đơn giản, đi đến phòng phía tây, nhìn qua một lượt, hỏi người thợ đang đặt sàn nhà về kích thước căn phòng.

Người thợ chỉ biết diện tích sàn, chiều cao cụ thể, chiều dài của cửa sổ, chiều dài và chiều rộng của khung cửa thì ông ấy không biết.

“Cho tôi mượn thước kẻ một chút.”

Thủy Lang đưa quyển sổ cho Đại Nha cầm, trong khoảnh khắc cầm lấy thước dây cuộn, Đại Nha phát hiện hào quang trên người mợ hai lập tức thay đổi, nhóc ấy không biết nên miêu tả như thế nào, nhóc ấy nhớ đến Sa Gia Banh trừng được nhắc đến trong đài phát thanh ở ngõ, như thể đang ở trên chiến trường, là một vị tướng quân!

Hôm qua Nhị Nha được ngủ cùng mợ hai, nhóc ấy với Tam Nha đã rất ghen tị, hiện tại có thể giúp mợ hai làm việc, không phải nói cũng biết tâm tình của Đại Nha đang vô cùng vui vẻ.

Đầu tiên Thủy Lang đo kích thước cửa sổ, sau đó đi tới lấy bút và ghi chép trên giấy, tiếp theo cô không cần quay đầu lại, chỉ cần cô thu thước lại, Đại Nha liền cầm cuốn sổ với bút ghi chép lại.

Sau khi đo kích thước căn phòng, Thủy Lang đi đến bàn làm việc ngoài sân bắt đầu viết, ba đứa nhỏ rất kích động, còn chưa kịp phản ứng, căn phòng nơi bọn họ sống mấy ngày đã được vẽ lại ra giấy, dù vẽ bằng bút chì, lõi chì màu đen không thể vẽ được màu xanh lá cây dưới bức tường trắng, màu sắc của khung cửa sổ cũng không thể vẽ được, nhưng vẫn khiến người ta lạc vào thế giới kỳ ảo.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play