8.

Đêm khuya, tôi nằm trên giường, nín thở nhập mật khẩu tài khoản.

Tôi đăng nhập vào một tài khoản Wechat đã phủ bụi từ lâu, vừa vào đến đã có một đống thông báo nhảy lên.

Tên 'Hôn hôn Chồng yêu' được ghim trên đầu, tài khoản đó đã gửi 99+ tin nhắn suốt một năm qua, mắt tôi đỏ hoe, tôi kéo xem từng tin, từng tin một.

[Bé Dã, anh nhớ em lắm.]

[Hôm nay anh đã đến đại học A, anh gặp được thầy Trịnh, thầy bảo, em rảnh thì đến thăm thầy ấy nhé.]

[Lâu rồi chưa mơ thấy em, chẳng lẽ em thật sự không cần anh nữa rồi à?]

[Xin lỗi em, đến hôm nay anh mới biết là mẹ đã từng lấy điện thoại của anh, rồi gửi tin nhắn chia tay cho em.]

[Thuốc ngủ đắng quá em ơi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sắp gặp được em, là anh không còn thấy đắng nữa.]

[Rửa ruột thôi mà đã đau như này, vậy lúc em chếc, em đã đau đến mức nào hả, em ơi?]

. . .

Đọc xong, tôi đã khóc ướt hết gối đầu.

Nỗi buồn và nỗi đau xâm chiếm cơ thể tôi, làm tôi không thể thở nổi.

Sao Văn Dục lại ngốc như thế?

Sao trước khi đi, tôi lại không cầm tờ giấy chẩn đoán ung thư dạ dày đi theo chứ?

Sao chúng tôi bên nhau nhiều năm, vậy mà chỉ vì một tin nhắn, tôi lại buông tay anh dễ dàng như thế?

Khương Dã, sao mày lại không tin tưởng tình yêu của anh ấy?

Từng câu, từng câu trách cứ từ trong thâm tâm tôi, để tôi nhận ra việc mình làm đã sai lầm bao nhiêu.

Nếu Khương Lê không sắp đặt lần xem mắt này, thì có lẽ cả đời này, tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại được Văn Dục nữa.

Nhìn khung chat quen thuộc, tôi gắng sức gửi hai tin nhắn:

[Văn Dục, xin lỗi anh!]

[Anh có bằng lòng cho em một cơ hội nữa không?]

Gửi xong, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ tin nhắn trả lời.

Nhưng nhìn đồng hồ báo 04:15, tôi tỉnh táo lại ngay, giờ này có lẽ Văn Dục đang ngủ rồi.

Mà kể cả anh thức đi chăng nữa thì cũng chưa chắc rằng anh sẽ tha thứ cho tôi.

Việc hẹn hò với tôi thời gian qua có lẽ cũng chính là sự trả thù của anh nhỉ.

Dù sao thì, anh vẫn luôn biết rằng, tôi ghét nhất việc bị người khác nói tôi giống con gái, huống chi là mặc đồ nữ.

Vì khung xương của tôi nhỏ, cộng thêm khuôn mặt phi giới tính, nên từ bé đã có người mắng tôi là thằng ẻo lả rồi, và lần nào người ta mắng, tôi cũng chặn họng người ta bằng nắm đấm của mình.

Nhưng Văn Dục đã đi quá giới hạn của tôi hết lần này đến lần khác.

Nhưng nếu nó có thể đổi lấy một cơ hội cho tôi, tôi bằng lòng mặc đồ nữ cả đời.

Nghĩ đến đây, tự nhiên tôi cũng thấy giật mình, tôi cười tự giễu: [Đừng có nằm mơ nữa đi, Khương Dã, làm gì có ai đợi mãi một người đâu.]

Tôi vừa định đặt điện thoại xuống thì dòng chữ 'đối phương đang soạn tin' làm tim tôi như ngừng đập.

[Anh chưa bao giờ rời đi, chỉ cần em quay đầu lại, anh vẫn luôn ở đây chờ em.]

Tôi thề, đây là khoảnh khắc hạnh phúc thứ nhì, kể từ khi tôi sinh ra.

Khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là khi Văn Dục đàn guitar, hát bài hát 'Tình Đầu', và tỏ tình với tôi.

Cuộc đời này có ba thứ rất hay mà con người nên trải qua: Xa cách bao lâu, bây giờ gặp lại; Tưởng đánh mất nhau, ai nhờ tìm lại; và Một phen hú hồn, ai dè không phải.

Mà tôi và Văn Dục đã cùng trải qua cả ba điều trên rồi.

Độ tương thích: 100%

9.

Hôm sau, trời vừa sáng tôi đã vội gõ cửa phòng Khương Lê.

Vẻ mặt chị ấy rất khó chịu:

- Nếu mày mà không có việc gì thật thì chị g.iết mày.

Tôi đẩy chị ấy ra, ngồi vào ghế cạnh bàn trang điểm, tôi chỉ vào đôi mắt sưng đỏ vì khóc và quầng thâm dưới mắt vì thức khuya:

- Chị mau nghĩ cách che lại giúp em với.

Khương Lê nhếch mép:

- Gay như bọn mày, yêu vào cái là đều liều mạng thế à? Văn Dục thì tutu vì tình, còn mày thì bắt chước Mạnh Khương Nữ, khóc đổ cả thành đấy à, đúng là mở rộng tầm mắt.

Tôi liếc xéo chị ấy:

- Chị hiểu sao được, đây gọi là tình yêu đấy.

Khương Lê dặm dặm, chấm chấm trên mặt tôi, chị ấy bảo:

- Mày và cậu ta quay lại rồi hả? Cậu ta tha thứ cho việc mày giả chếc dễ dàng như thế á?

- Tất nhiên rồi! Em là mối tình đầu của Văn Dục đấy chị, lực sát thương của ba chữ 'mối tình đầu' lớn như nào, chị làm sao mà hiểu được.

Tôi nói khoác nhưng không ngượng mồm.

Khương Lê cười khẩy:

- Hoá ra đấy là lý do mà sáng sớm ngày ra mày đã mặc đồ nữ rồi chạy qua đây, bảo chị trang điểm cho á? Lực sát thương của mối tình đầu lớn như thế mà, mày cần gì phải dùng cách mà mày coi thường để đi cầu xin sự tha thứ của Văn Dục chứ hả?

Tôi lúng túng giật nhẹ chiếc váy mà Văn Dục mới mua, rồi giả vờ bực mình:

- Em cho chị bốn trăm, trang điểm nhanh lên!

Khương Lê đập mạnh vào đầu tôi:

- Chị lại quý bốn trăm của mày quá!

Chửi thì chửi thế thôi chứ chị ấy vẫn trang điểm cho tôi đàng hoàng.

Tôi không biết phải phản bác như nào nên chỉ đành im lặng chịu đựng sự độc mồm của chị ấy.

Thôi cũng không sao, chờ ngày chị ấy rơi vào bể tình, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp đôi.

Trang điểm xong, tôi sốt ruột chạy thẳng tới dưới nhà của Văn Dục.

Tối qua Khương Lê đã cố gắng tìm hết tất cả thông tin về Văn Dục. Sau khi Văn Dục tốt nghiệp, anh và bạn đã cùng mở studio, tự mình làm chủ, thời gian rất tự do.

Lúc biết tôi còn sống, anh đã đến tìm tôi ngay lập tức, còn thuê một căn chung cư ở gần nhà tôi nữa.

Cửa mở ra phát, tôi cười một nụ cười rực rỡ nhất có thể:

- Chồng ơi, chào buổi sáng!

Nhưng người mở cửa lại là một người phụ nữ.

Vẻ mặt cô ấy đầy sự đề phòng, cô ấy nhìn tôi rồi hỏi:

- Cậu tìm ai?

Éc. . .

Tôi gõ nhầm cửa rồi à, hay đây là . . . bạn gái của Văn Dục?

- Xin cho tôi hỏi, đây là nhà của Văn Dục phải không?

Tôi căng thẳng, tay nắm chặt mép váy.

Nghe thấy tên Văn Dục thì người phụ nữ ấy đã thả lỏng, cô ấy nói:

- Đúng thế! Cậu vào đi.

Lời nói của cô ấy làm tôi đứng sững sờ tại chỗ, trái tim cũng thấy lạnh lẽo.

Chẳng lẽ những lời tối qua Văn Dục nói đều là những lời nói dối ư?

- Thôi không cần đâu.

Tôi gắng mỉm cười với cô ấy, rồi quay người bỏ đi.

Nóng lòng đến gặp, nhưng lúc đi lại như người mất hồn.

Sao số tôi thảm như thế này.

- Khương Dã.

Là tiếng của Văn Dục, tôi quay đầu, thấy anh đang bước về phía tôi.

Giọng anh có vẻ hơi gấp:

- Sao em không vào? Em chờ em từ lâu lắm rồi.

- Anh đang chờ em ư?

Văn Dục xoa đầu tôi:

- Sao thế? Mới tối qua nói mà nay đã nuốt lời rồi á?

- Tất nhiên là không phải rồi!

Tôi vội nói, sau đó tôi cúi đầu, trong lòng mất mát:

- Không phải anh có bạn gái rồi đấy à?

- Đó là dì của anh.

Văn Dục cười, kéo tôi - người đang ngơ ngác - đi vào nhà.

10.

Ngồi trong phòng khách, tôi xấu hổ co quắp ngón chân, không cả dám ngẩng đầu lên.

Nãy tôi không nhìn kỹ, giờ nhìn kỹ rồi, trông dì ấy rất giống mẹ của Văn Dục.

Giờ tôi chỉ mong dì ấy không nhận ra tôi mà tôi.

Hầu hết người lớn đều sẽ cảm thấy chuyện giả gái như này rất là bi.ến th.ái.

- Dì nghe thằng Dục nhắc đến cháu nhiều rồi, cuối cùng hôm nay dì cũng được gặp.

Dì ấy mỉm cười, nhìn tôi.

Hay, hay lắm, quê quá trời quá đất luôn.

- Chào dì ạ.

Tôi xấu hổ, mỉm cười chào dì ấy.

- Không cần căng thẳng đâu cháu, dì không có ý kiến gì về chuyện của cháu và Văn Dục đâu, dì rất thích cháu. Dì còn muốn xin lỗi cháu thay cho cho chị của dì, lúc trước. . .

- Dì à, dì còn có việc mà đúng không?

Dì ấy còn chưa nói xong, Văn Dục đã ngắt lời rồi.

Dì ấy liếc nhìn Văn Dục rồi nói:

- Được được được, dì không nói nữa là được chứ gì, lên tầng lấy hành lý xuống đây cho dì đi.

Văn Dục vỗ nhẹ vào tay của tôi, rồi đứng dậy đi lên tầng.

Sau khi anh đi khỏi góc rẽ cầu thang, dì anh lấy điện thoại ra ngay lập tức, dì nói với tôi:

- Cháu Dã, chúng ta add Wechat nhá, dì gửi ảnh hồi bé của thằng Dục cho cháu xem.

Mặc dù biết dì đang lấy cớ nhưng tôi vẫn add, dù sao tôi cũng bị cám dỗ bởi ảnh hồi bé của Văn Dục.

Sau khi Văn Dục tiễn dì ra cửa, tôi thở phào:

- Sao anh không bảo là dì đang ở nhà anh?

- Anh không nghĩ là em sẽ nóng lòng đến tìm anh như thế.

Văn Dục khẽ cười

Tên đàn ông chó má này dám móc mỉa tôi.

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ nện cho anh một trận mà chẳng hề do dự.

Nhưng bây giờ, chỉ cần nhìn anh thôi là tôi lại nhớ đến 99+ tin nhắn anh gửi mà không ai trả lời kia, lòng đau như cắt.

- Ai bảo chồng em lại đẹp trai thế này, làm em cứ muốn thấy anh mỗi ngày thôi.

Tôi vươn tay ôm cổ anh, cái ôm nhẹ nhàng, thân mật.

Anh ôm tôi vào lòng, ánh mắt nóng rực:

- Anh đẹp trai thế này mà em không thưởng cho anh à?

Đã là người trưởng thành rồi, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ làm không khí trở nên nóng bỏng.

Tôi mỉm cười, nói nhẹ vào tai anh:

- Anh muốn làm gì em cũng được.

Trời đất quay cuồng mất một lúc, khi tôi bình tĩnh lại, tôi đã thấy mình nằm trên giường phòng ngủ rồi.

Rất rất lâu sau, khi Văn Dục hài lòng chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn còn phấn khích đến mức không ngủ được.

Lúc thấy anh tôi đã biết rằng, cả đêm qua, anh cũng không ngủ được giống tôi.

Anh muốn thì tôi cho thôi, miễn là anh thấy an tâm thì tôi sẽ chịu được hết.

Thấy quầng thâm dưới mắt anh, tôi không kìm lòng được, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh.

Một năm không gặp, Văn Dục gầy đi nhiều, mặt anh càng thêm góc cạnh.

Dù chúng tôi đã quay lại như xưa nhưng tôi biết rằng, việc tôi giả chếc vẫn làm anh lo được lo mất như cũ.

Nếu đổi lại là tôi, thì tôi tin chắc rằng, mình cũng sẽ lựa chọn giống anh.

Bươm bướm chếc vì mùa hè, cá voi chếc vì biển sâu, việc tutu vì tình đã diễn ra từ lâu.

Nhưng bên nhau đến muôn đời, bên nhau đến mãi mãi mới là cái kết đẹp nhất cho tình yêu.

Anh đã từng là người mà tôi yêu thời niên thiếu, bây giờ, ông trời cho tôi một cơ hội làm lại.

Tôi sẽ càng quý trọng anh hơn, quý trọng tình cảm này hơn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play