Gặp Lại Bạn Trai Cũ Lúc Đi Xem Mắt

Chương 2


5 tháng


5.

Sau hôm đó, cứ ba ngày hai lần, Văn Dục lại hẹn tôi ra ngoài để gặp mặt.

Tôi bắt Khương Lê trang điểm nhiều quá, chị ấy cũng phát chán luôn rồi, chị ấy còn trêu tôi, có phải tôi có sở thích đặc biệt gì không, tôi tức quá, đạp chị ấy ra ngoài luôn.

Ai ngờ đạp một cái ra hậu quả nghiêm trọng luôn, chị ấy bảo, chị ấy không thèm trang điểm cho tôi nữa, thế là tôi đành phải đeo khẩu trang để đi gặp Văn Dục.

Vừa mở cửa bên ghế lái phụ ra, Văn Dục đã mím môi, vẻ mặt không vui rồi.

Tôi ngơ ngác chớp chớp mắt:

- Sao thế?

- Sao em lại đeo khẩu trang?

Anh cứ nhìn tôi chằm chằm, làm tôi vừa vui vừa buồn.

Với tư cách là Khương Dã - bạn trai cũ đã qua đời của anh, thấy anh vẫn nhớ thương tôi như thế, tôi rất vui, cũng rất cảm động.

Nhưng với tư cách là người thay chị gái đi xem mắt, bị anh coi như một người thay thế miễn phí, còn bị anh mắng như này, tôi thấy rất buồn.

Tôi mím môi, đáp:

- Bị dị ứng rồi, lần tới gặp mặt sẽ khỏi.

Đành vậy thôi chứ biết sao giờ, tôi không dám làm anh bị kích động, vì sợ một khi anh bị kích động, anh lại muốn tìm cách tutu vì tình.

- Thế cũng được, hôm nay chúng ta sẽ đi xem phim, xem xong anh sẽ đưa em đi mua thêm mấy chiếc váy nữa.

Văn Dục đánh vô lăng, xe từ từ đi về phía trước.

- Sao lại mua váy nữa anh?

Tôi bực mình, lẩm bẩm trong miệng.

Lần nào gặp cũng đòi mua váy, vải vóc thì có tí mà giá thì rõ cao.

Thế mà Văn Dục lại mua không biết chán.

Nghe thấy tôi lẩm bẩm, anh cười:

- Em mặc váy trông xinh lắm.

Hờ hờ.

Đúng là chỉ có anh mới khen con trai mặc váy đẹp.

Một lúc sau, chúng tôi đã đến rạp chiếu phim, Văn Dục thì đứng xếp hàng, chờ mua vé, còn tôi thì mắc tiểu nên đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đến cửa nhà vệ sinh, nhìn biển báo hai nhà vệ sinh nam nữ trước mặt, thấy chẳng cái nào phù hợp cho mình cả.

Sau khi đứng do dự một lúc, tôi vẫn quyết định vào nhà vệ sinh nam, may mà trong không có ai.

Chẳng ngờ, lúc tôi giải quyết nỗi buồn xong, định đi ra cửa, thì lại bị một người ôm từ đằng sau, còn bị bóp mông một cái nữa chứ.

Tôi quay đầu lại thì thấy một tên đàn ông bỉ ổi đang híp mắt nhìn tôi chằm chằm:

- Em gái bé nhỏ, đi chơi với anh nhé, mông em mềm quá.

Tôi quật ngã ông ta dễ như trở bàn tay:

- Mềm cái em gái nhà mày ý! Ông mày cởi quần ra, chym còn to hơn mày nhá.

- Đàn ông con trai mặc đồ nữ làm cái đ.éo gì, b.iến th.ái chếc tiệt!

Tên đàn ông đó răng thì vàng, mở mồm thì toàn c.ứt.

- Mày nói lại xem nào!

Tôi giận tái mặt, trừng mắt nhìn ông ta.

- Mày tưởng tao không dám chắc? B.iến th.ái chếc tiệt! Đồ có bố sinh nhưng không có. . .

Ông ta còn chưa nói xong, tôi đã đánh ông ta ngã ra đất.

Tôi ngồi luôn lên người ông ta, muốn đè chếc ông ta luôn.

- Xin lỗi mau! Không thì tao chơi chếc mày!

Thật không ngờ, hôm nay tôi lại gặp phải một tên khó nhằn, ông ta nhất quyết không chịu xin lỗi.

Tôi tức đến mức đấm liên tiếp vào người ông ta, đến khi ông ta xin tha thì tôi mới dừng tay lại.

- Lần sau mà tao còn thấy mày sờ mông người khác thì liệu hồn tao bẻ gãy tay mày đấy.

Tôi vừa thở phì phò vừa cảnh cáo ông ta.

Lúc tôi xoay người, định đi khỏi nhà vệ sinh thì tôi thấy Văn Dục đáng đứng tựa ở cửa, khuôn mặt anh vô cảm, nhìn tôi chằm chằm.

Lúc này tôi mới nhận ra là khẩu trang đã vô tình rơi xuống đất từ lúc nào mất rồi.

- Ờm. . .Giờ nếu em bảo em là em gái song sinh của Khương Dã thì anh có tin không?

6.

Văn Dục không nói gì, chỉ nhìn tôi chăm chú.

Cả người tôi cứng đờ, không dám cử động dù chỉ là một động tác nhỏ.

Đứng im lặng một lúc lâu làm tôi muốn nói cho anh biết sự thật, tôi từ từ đưa tay lên, định kéo tóc giả thì tự nhiên Văn Dục cử động.

Anh khom lưng nhặt chiếc khẩu trang trên mặt đất lên, rồi bước tới chỗ tôi.

Tôi vô thức nhắm mắt lại.

Đánh đi, tôi sẽ không đánh trả đâu.

Nhưng tôi lại không bị đánh như tôi vẫn nghĩ, trái lại, tôi còn nhận được một cái ôm ấm áp.

Văn Dục ôm chặt tôi vào lòng, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi tôi.

Mắt tôi đỏ hoe.

Mùi sữa tắm hương cam quen thuộc ấy làm tất cả lớp ngụy trang của tôi đều tan vỡ.

Tôi thừa nhận rằng tôi chưa bao quên anh ấy.

Ôm một lúc lâu xong, Văn Dục nói vào tai tôi, giọng anh thật trầm, anh bảo:

- Anh nhớ em lắm.

Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng một giây sau, lời nói của Văn Dục lại lạnh như Siberia - vùng đất lạnh nhất thế giới.

Anh nói khẽ vào tai tôi:

- Em có đồng ý làm bạn gái anh không?

Khóe miệng tôi giật giật, má cái tên chó má này lại còn thích chơi như này nữa à.

Má nhà anh còn đòi bạn gái nữa cơ đấy.

Thế sao anh không đòi luôn hồ ly tinh Tô Đát Kỷ đi?

Tôi đẩy mạnh anh ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh:

- Anh tin em là em gái song sinh của Khương Dã thật á?

Văn Dục nhíu mày hỏi lại:

- Sao lại không tin? Em gái song sinh nghe còn đáng tin hơn người chếc sống lại đấy em ạ. Chẳng lẽ, em chưa chếc, em vẫn luôn gạt anh ư?

Bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng chập trùng lên xuống như ngồi cáp treo.

Sao tôi lại phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn như này nhỉ, giờ tôi nên chọn gì đây, chọn làm bạn gái hay làm bạn trai cũ giả chếc?

Văn Dục thản nhiên, trong lúc chờ tôi trả lời, anh còn thành thục đeo khẩu trang cho tôi nữa chứ.

Lúc tôi còn đang băn khoăn suy nghĩ thì lão dê xồm kia tự nhiên nói:

- Tôi bảo này, hai cậu có thể giúp tôi gọi xe cứu thương trước đã, rồi mới yêu yêu đương đương, được không?

- Câm mồm! Ông còn nói nữa là tôi gi.ết ông đấy.

Tôi đá thêm cho ông ta một phát nữa.

Tên đàn ông đó đau đến mức nhe răng, trợn mắt, nhưng ông ta vẫn già mồm như cũ:

- Mấy tên gay chếc tiệt các cậu thích chơi trò tình thú gì thì chơi đi, sao lại hại đến tôi? Còn cậu ý, nếu cậu không giả gái rồi mặc váy ngắn như thế, tôi sẽ sờ mông cậu chắc? Cậu mặc... Áaaaaaaaaaaa!

Ông ta còn chưa nói xong, Văn Dục đã bóp trật khớp cằm của ông ta rồi.

Đuỵt mịa!

Tôi quên mất là Văn Dục từng học võ ủ su.

Văn Dục vỗ vỗ vào khuôn mặt đang đau đớn của tên đàn ông kia, rồi anh ngước mắt lên nhìn tôi:

- Em nghĩ xong chưa?

- Bạn gái! Em chọn làm bạn gái.

Tôi buột miệng nói ra lời này. Mặc dù trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, nhưng ít ra còn kéo dài mạng sống tôi thêm được một thời gian.

- Bạn trai à, mình đi xem phim đi.

Tôi nhéo cổ họng, rồi ôm tay anh, kéo anh đi về phía rạp chiếu phim.

Văn Dục cười hài lòng, anh nói:

- Ngoan.

Ngoan bà nội anh ý.

Rõ ràng là Văn Dục đã chơi tôi như chơi bóng từ hôm đi xem mắt đến giờ, anh đã sớm nhận ra rằng cái chếc của tôi chỉ là một sự hiểu lầm.

Nhưng tôi không còn cách nào cả, tôi chỉ có thể phối hợp với sở thích xấu xa này của anh mà thôi.

7.

Hẹn hò xong, tôi thấy tâm trạng của Văn Dục tốt lên trông thấy, trên đường đưa tôi về, anh còn ngân nga bài tình ca hồi trước mà chúng tôi hay nghe nữa chứ.

Anh đấy thì vui nhưng tôi thì không vui nổi.

Trong lòng tôi có rất nhiều thắc mắc, tôi rất muốn hỏi anh về tin nhắn chia tay ngày trước, muốn hỏi anh xem một năm qua anh sống thế nào.

Nhưng anh lại không cho tôi cơ hội để hỏi.

Lúc xuống xe, đưa tôi lên nhà, anh lại đưa cho tôi một chiếc váy khác:

- Lần sau đi hẹn hò thì mặc chiếc này nhé.

Anh này che giấu sở thích hơi bị sâu nha.

Quen mấy năm mà tôi còn không biết anh có cái sở thích này đâu đấy.

- Em biết rồi, anh về đi, đi đường cẩn thận.

Tôi thấy cuộc sống này thật vô nghĩa.

Văn Dục không chịu đi, anh cứ đứng đó nhìn tôi, vẻ mặt chờ mong.

Chúng tôi đứng nhìn nhau thật lâu, mặt tôi hơi nóng lên, tôi ngại ngùng bước đến, hôn chụt một cái lên mặt anh.

- Đủ chưa?

Văn Dục không đáp, anh dùng hành động để trả lời tôi, anh giữ lấy tôi rồi hôn một cách dồn dập.

Tôi bị anh hôn đến mức hoa cả mắt, váng cả đầu, đến cả lúc vào nhà rồi mà tôi vẫn chưa phục hồi lại được.

Trong chóp mũi tôi toàn là hương cam từ anh.

Tôi lơ ngơ đi vào phòng khách, Khương Lê xấu xa nhìn tôi:

- Gì mà mặt như bị hồ ly tinh hút hết dương khí thế, mày chẳng có tí tiền đồ nào.

- Chị thì biết cái gì? Người ế như chị thì không có tư cách nói chuyện với em.

Tôi liếc xéo chị ấy.

Khương Lê đá tôi một phát:

- Chị mày có lòng tặng cho mày một anh đẹp trai xuất chúng, mày không thấy biết ơn thì thôi đi, còn dám chê tao à. Ổng là sinh viên giỏi mới đi du học về đấy, vừa cao vừa mạnh mẽ, bao nhiêu người. . .

- Từ đã từ đã.

Tôi ngắt lời, không cho chị ấy nói liến thoắng nữa.

- Sao lại du học nước ngoài? Văn Dục có ra nước ngoài bao giờ đâu.

- Ủa chuyện này thì liên quan gì đến bạn trai cũ của mày?

Chúng tôi nhìn nhau, mặt ai cũng ngơ ngác.

Sau khi tổng hợp lại toàn bộ thông tin, chúng tôi mới nhận ra mình sai quá trời sai rồi.

Văn Dục vốn không phải là người đi xem mắt với Khương Lê, người thật sự hẹn đi xem mắt với Khương Lê là bạn của Văn Dục.

Lần xem mắt này vốn là một âm mưu Khương Lê tự bày ra, vì muốn tôi thoát khỏi nỗi buồn sau khi thất tình, chị ấy đã chọn lựa kỹ càng một người đàn ông, rồi lừa tôi đi xem mắt với người ấy.

Ngay từ đầu, chị ấy đã nói với người kia rằng tôi sẽ giả gái, người ta cũng không ý kiến gì.

Vậy nên là, suốt khoảng thời gian vừa qua, Khương Lê vẫn cứ tưởng tình cảm của tôi và người kia đã tiến triển nhanh chóng mà thôi, chứ chị ấy không thể ngờ rằng, hàng không như quảng cáo.

Lúc người kia nhận được ảnh mà Khương Lê gửi thì vừa hay Văn Dục cũng ở đó, thế nên mới có chuyện tráo đổi như này.

[Lúc thấy ảnh em gửi cho anh, Văn Dục đã khóc, miệng cứ gọi tên em trai của em suốt, dọa anh sợ chếc khiếp.]

[Lúc sau anh mới biết rằng, em trai của em chính là mối tình đầu đã chếc của cậu ấy.]

[Em trai Khương à, em có hận Văn Dục đi chăng nữa thì em cũng không nên đùa như thế chứ, em doạ cậu ấy sợ lắm biết không.]

[Suốt một năm sau khi em đi, ngày nào Văn Dục cũng như người mất hồn, đau khổ đến mức người không ra người nữa, có mấy lần cậu ấy còn đòi đi theo em nữa đấy, nhìn cậu ấy như vậy, tụi anh. . .]

Trong điện thoại là giọng người kia, người kia nói hết chuyện này, rồi lại sang chuyện khác.

Người kia càng nói, tim tôi càng đau.

Hoá ra, Văn Dục thật sự đã từng muốn tutu. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play