1.
Trong quán cafe, Văn Dục đang từ từ bước đến chỗ tôi, anh đang mặc một bộ tây trang màu đen, vai rộng, eo hẹp, chân dài, bộ đồ này càng làm tôn thêm vẻ hấp dẫn của anh, làm tôi suýt nữa thì trợn cả mắt lên.
Nếu là một năm trước, tôi nhất định sẽ bổ nhào vào người anh ngay tại chỗ, vì anh là Văn Dục, bạn trai của tôi.
Nhưng bây giờ tôi chỉ là một người con trai đang giả gái, thay chị mình đi xem mắt mà thôi.
Trùng hợp là, người đến xem mắt lại là bạn trai cũ của tôi.
- Xin chào em Khương! Anh là Văn Dục.
Tôi nhéo cổ họng, miệng cười dịu dàng, tôi nói:
- Chào anh Văn! Em là Khương Lê.
Văn Dục khẽ nhíu mày, anh nheo mắt quan sát tôi:
- Em Khương thật xinh đẹp.
Má nó chứ tên fuckboy này!
Mới chia tay một năm thôi đã đi xem mắt rồi, còn háo sắc, nhìn chằm chằm người ta nữa chứ.
Tôi bực mình, trừng mắt với anh:
- Gen bố mẹ cho, anh Văn muốn ghen tị cũng chẳng được đâu.
Văn Dục nghe thế thì hơi sốc, anh cười nhẹ:
- Em Khương biết nói đùa quá nhỉ.
Nhìn cái điệu cười của anh, tôi tức không chịu nổi.
Tôi nghiến răng, nở một nụ cười xấu xa:
- Anh Văn, nếu đã đến đây xem mắt thì xin phép cho em nói thẳng.
- Tất nhiên, em Khương cứ tự nhiên.
Tôi cười đắc ý, rồi to mồm thách cưới:
- Sính lễ tám trăm tám mươi tám vạn. (~31 tỉ)
- Ba căn biệt thự viết tên em.
- Con sẽ mang họ của em.
Nói xong, tôi khoanh tay, nhìn anh với ánh mắt hả hê.
Anh mà cưới được vợ thì tôi đổi theo họ của anh luôn.
- Không vấn đề gì, vậy chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn trước đã nhé?
Văn Dục cong môi, trong mắt anh toàn là ý cười.
Sao cái người này lại không có phản ứng như lẽ thường ta?
Vì không muốn bạn trai cũ lại biến thành anh rể của mình nên tôi đổi giọng luôn:
- Ngại quá, em đùa thôi.
- Nhưng anh không đùa.
Văn Dục nhướn mày, ánh mắt rất nghiêm túc.
Rồi xong luôn!
Tôi phải gọi bạn trai cũ là anh rể mất thôiiiiiiii.
2.
Văn Dục là người anh khóa trên học cùng trường đại học với tôi, chúng tôi từng ở bên nhau sáu năm.
Năm nhất đại học, lúc đi qua sân bóng rổ, tôi bị anh sơ ý nện cho một quả bóng, tôi ngất ngay tại chỗ, còn bị bong gân chân nữa.
Anh thấy áy náy nên đã nhận lo một ngày ba bữa cho tôi, ngày nào cũng cõng tôi đi học, anh còn lau giày cho tôi, giặt quần áo cho tôi nữa.
Quả thật là một bảo mẫu chăm chỉ, chịu khó.
Sau đó, anh dùng bài hát 'Tình đầu' để tỏ tình với tôi, trái tim tôi đã bị chinh phục bởi chính bài hát đó.
Đến giờ tôi vẫn còn nhờ một câu hát:
[Mỗi giây mỗi phút đều muốn gặp em, lặng lẽ chờ đợi cũng chẳng hề trách em.]
Mãi tới khi chúng tôi yêu nhau, tôi mới biết, tất cả những chuyện xảy ra đều là âm mưu của anh hết.
Anh bảo anh đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì muốn tiếp cận tôi nên anh đã bày ra mấy chiêu trò như thế.
Nhưng tôi cũng không nói cho anh biết rằng, tôi bị tụt huyết áp nên mới ngất thôi, chẳng liên quan gì đến quả bóng của anh cả.
Mấy cái 'âm mưu quỷ kế' trong chuyện tình yêu ý mà, ai lại gọi là âm mưu quỷ kế được, người ta gọi là hai bên cùng cố gắng.
Chúng tôi ở bên nhau, cùng nhau đi qua những năm tháng tươi trẻ đó.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã ở lại thành phố A vì anh.
Đáng tiếc, thế gian đều ca ngợi tình yêu, nhưng lại không chấp nhận tình yêu đồng giới.
Vì để tránh những điều phiền phức, chúng tôi yêu nhau trong bí mật.
Nhưng đến năm ngoái, tình cảm của chúng tôi vẫn bị chia rẽ bởi mẹ anh.
Mẹ Văn Dục lấy cái chếc ra để ép anh, thế là hôm sau, Văn Dục đã gửi tin nhắn chia tay cho tôi.
Tôi không giống anh, anh xuất thân từ một gia đình đơn thân nên mẹ rất muốn kiểm soát anh.
Còn tôi thì khác, năm học cấp ba, tôi đã nói thẳng cho người nhà biết về xu hướng tính d.ục của mình, bố mẹ tôi đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, sau cùng, bố mẹ tôi đã chấp nhận và thấu hiểu cho tôi.
Khi đó, mẹ tôi đã nói:
- Tình yêu là sự phù hợp giữa hai linh hồn, chứ không phải là sự ràng buộc giữa hai giới tính.
Tôi vẫn luôn nhớ những lời này của mẹ.
Tôi thấy mình thật may mắn khi có một gia đình văn minh, tiến bộ như thế, nhưng đúng là, không phải gia đình nào cũng được như nhà tôi.
Vì vậy nên tôi không trách Văn Dục.
Chỉ là chúng tôi có duyên nhưng không phận mà thôi.
Nhưng tôi không thể ngờ được rằng anh lại thay lòng đổi dạ nhanh như thế, mới chia tay được một năm mà anh đã đi xem mắt, còn chuẩn bị kết hôn rồi nữa chứ.
Lại còn nôn nóng đến mức, mới trò chuyện dăm ba câu đã đòi đi lấy giấy chứng nhận kết hôn nữa chứ.
Má.
3.
- Em Khương còn lo lắng gì ư?
Văn Dục gõ nhẹ lên bàn, anh hỏi tôi.
Tôi dừng dòng hồi tưởng của mình lại, rồi nhìn vào đôi mắt đen láy của Văn Dục, vừa nhìn thôi là tim tôi đã lỡ một nhịp rồi.
Quả nhiên, bất cứ lúc nào, đôi mắt này của anh cũng có thể thu hút tôi.
Tôi hắng giọng:
- Anh Văn muốn cưới em sớm như thế này, chẳng lẽ là vì anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên ư?
Văn Dục mỉm cười:
- Không. Vì em rất giống mối tình đầu của anh.
Tôi hơi chột dạ.
Chắc là anh không nhận ra tôi đâu nhỉ?
Kỹ thuật trang điểm của Khương Lê đỉnh lắm mà ta.
Lúc tôi đi xuống tầng, đến cả ông bác nhà bên đã góa vợ hai mươi năm cũng huýt sáo ghẹo tôi như tên lưu manh cơ mà.
Làm gì có chuyện Văn Dục nhận ra được.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, tôi lại thấy yên tâm hơn, tôi không nể nang gì, hỏi anh:
- Anh Văn coi em là người thay thế đấy à?
Trong mắt Văn Dục là sự đau lòng, anh nói:
- Đúng vậy. Bởi vì em ấy đã chếc rồi, đời này anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại em ấy được nữa. Chính vì thế nên anh muốn tìm một người thay thế, để anh có thể thông qua em, rồi nhớ đến em ấy.
Giề?
Tôi đứng phắt dậy, tôi không thể tin nổi, tôi kêu lên:
- Làm gì có chuyện đấy! Em chếc hồi nào?
Mãi cho đến khi Văn Dục nhìn tôi chằm chằm, tôi mới nhận ra mình vừa nói gì.
- À. . . Em xúc động quá nên nói sai. Em định bảo là, tình đầu của anh chếc khi nào?
Tôi kéo nhẹ làn váy, lúng túng xua tay.
Văn Dục nhắm mắt:
- Một ngày vào năm ngoái, đột nhiên em ấy biến mất, anh không thể nào tìm được em ấy nữa.
Ủa cái gì vậy trời?
Không phải là anh vứt bỏ tôi đấy à?
Tôi vô thức muốn phản bác anh, nhưng nghe câu nói tiếp theo của anh, tôi không nói nữa.
- Có một hôm, anh tìm thấy một tờ chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối và một tờ di thư ở trong nhà.
Lúc anh nhắc đến những thứ này, trong mắt anh toàn là đau lòng, trông anh mong manh như sắp vỡ.
Éc. . .
Có cách nào để tôi có thể bảo anh rằng 'đó chỉ là hiểu lầm' không nhỉ?
Đó là do tên bác sĩ bất lương đó chẩn đoán sai đó!
Một ngày trước khi chia tay, tôi thấy không khỏe nên đã đi viện kiểm tra, kết quả là, bác sĩ bảo tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Tôi sợ tới mức không biết phải làm gì, tôi cứ tưởng mình chếc chắc rồi, nên viết cả di thư luôn.
Ấy thế mà hôm sau ông ta lại bảo với tôi là ông ta đã chẩn đoán sai.
Tôi còn chưa kịp đi tìm bác sỹ kia để tính sổ thì mẹ Văn Dục đã tìm tới cửa, rồi ép tôi phải rời xa con trai của bà ấy.
Lúc đó đầu óc tôi rối như tơ vò, nên tôi quên luôn chuyện chẩn đoán sai kia.
- Bị ung thư chưa chắc sẽ chếc mà, anh còn chưa nhìn thấy th.i th.ể của người ta mà, biết đâu người ta chưa chếc thì sao.
Tôi cố gắng kéo anh khỏi nỗi buồn.
Anh bất lực lắc đầu:
- Đương nhiên là anh đã không tin, nhưng mà lúc anh đi tìm em ấy, chị của em ấy cũng bảo rằng, em ấy đã chếc rồi.
Gì cơ?
Khương Lê mà cũng bảo tôi chếc rồi á? !
4.
Đến tận lúc tôi đi vệ sinh, lén gọi điện thoại cho Khương Lê thì tôi mới biết rằng, kẻ đứng đầu vụ này chính là bản thân tôi.
Sau khi bị Văn Dục vứt bỏ, tôi đau buồn đến mức ngày nào cũng trốn trong phòng rồi thầm khóc, tôi khóc đến mức đầu choáng mắt hoa, không cơm không nước.
Lúc Văn Dục tìm tới cửa, tôi cũng chẳng thèm nghe kỹ xem Khương Lê bảo ai đến, tôi chỉ thấy chị ấy phiền ơi là phiền, nên thuận miệng nói câu 'Em chếc rồi'.
Thế là Khương Lê cũng bảo với Văn Dục là tôi chếc rồi mới oái oăm chứ.
Từ nhỏ đến giờ, tôi và chị ấy luôn đánh nhau, số lần bảo nhau 'chếc rồi' nhiều không đếm xuể, diễn mấy trò khóc tang cứ phải gọi là y như thật.
Hồi bé bọn tôi đã từng lừa không biết bao nhiêu người, cho nên, chẳng trách được khi đó, Văn Dục tin sái cổ.
Nhìn Văn Dục đau lòng, tôi thấy rất chột dạ.
Lúc tôi đang phân vân, không biết có nên nói thật cho anh biết không, nhưng vừa định mở miệng thì hình ảnh mẹ anh cầm d.ao kề cổ đã hiện lên trong đầu tôi.
Cuối cùng, tôi quyết định trở thành một người yêu cũ tiêu chuẩn.
Tôi từ chối một cách chính đáng:
- Quên việc tìm người thay thế đi. Người đã mất thì không thể sống lại được, anh Văn nên nhìn về phía trước.
- Nhưng thật lòng anh rất nhớ em ấy.
Văn Dực thẳng thắn như thế làm mặt tôi đỏ bừng lên.
Ô người này bị đứt dây thần kinh xấu hổ à?
- Anh nhớ người ta cũng vô dụng thôi, người ta đã chếc rồi, hai người đã chia cách âm dương rồi, hai người không thể nào bên nhau nữa đâu.
Tôi tiếp tục khuyên nhủ anh.
- Anh biết chứ. Anh đã từng thử xuống dưới đó để gặp em ấy, nhưng lần nào anh cũng không chếc.
Văn Dục thở dài.
- Anh còn tutu nữa á?
Tôi bị anh dọa cho chếc khiếp, cả người cứ run rẩy.
Nhưng trông Văn Dục lại như chẳng thèm để tâm:
- Tối qua anh cũng đi tutu, nhưng thấy bức ảnh mà người làm mai gửi tới, anh đã không muốn tutu nữa. Em thật sự rất giống em ấy, nên anh định đến xem thử, có gì về rồi tutu sau.
Không phải chứ anh.
Thế kỷ nào rồi còn chơi cái trò chếc vì tình.
- Văn Dục, anh bình tĩnh đã.
Tôi hoảng sợ, vội nắm chặt tay anh.
Sao mà nghiệp chướng quá trời ơi, yêu đương thôi mà xém chút nữa tiễn luôn người ta sang thế giới bên kia rồi.
- Không sao, có thể nhìn thấy khuôn mặt giống em ấy là anh đã mãn nguyện rồi.
Nói xong, Văn Dục đứng lên, vẻ mặt không ngại hy sinh:
- Cảm ơn em, em Khương, hôm nay đến đây thôi nhé, anh về trước nha.
Trông bộ dạng của anh không giống đi về, mà giống đi chếc á!
Tôi vội ngăn anh lại:
- Đừng đừng đừng, anh Văn, chúng ta bàn bạc thêm một tí đã.
Thôi kệ đi vậy.
Tôi cắn môi:
- Em đồng ý với anh, nếu anh nhớ mối tình đầu thì anh cứ đến tìm em, anh cứ gặp cho đến khi nào chán thì thôi.
Chỉ là mặc đồ nữ thôi mà, có lần một thì kiểu gì chẳng có lần hai.
. . . Cứ coi như là tôi mặc để cứu người đi.