15.
Trong tòa ký túc xá này, nhà tắm ở mãi cuối hàng lang, là nhà tắm to kiểu truyền thống của phương Bắc.
Lạc Tuân vốn là người phương Nam nên cậu có hơi không quen, nhưng vì cậu trùng sinh, nên tất cả những thứ này cậu đều đã trải qua một lần rồi, vì vậy giờ cậu không còn cảm giác xấu hổ nữa.
Lạc Tuân vừa tắm xong, cậu cầm khăn mặt vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.
Một bạn nam có mối quan hệ khá tốt với cậu trong kỳ huấn luyện quân sự đi ngang qua, cậu ta bất thình lình vỗ vào phía sau của Lạc Tuân, giọng điệu ngả ngớn.
“Úi chà, bình thường không nhìn ra nha, mông vểnh phết nhờ?”
Tính tình nóng nảy của hệ thống vốn được ẩn đi mà giờ lại nổ ra rồi: [Cái thằng khốn nạn! Tay thối!]
Lạc Tuân nhíu mày, trong lòng hơi không thoải mái, bình thường tính tình cậu ôn hòa, nhưng không hiểu sao nay cậu lại thấy hơi tức giận với thái độ thiếu chừng mực của cậu ta.
Cậu quay đầu giận giữ trừng mắt nhìn bóng dáng của người kia, trong phút chốc đó, cậu đã không chú ý tới bóng người cao lớn vừa bước vào đang đứng lại đó nhìn cậu.
Trong đầu cậu vang lên một âm thanh nhỏ, hệ thống lại xuất hiện đầy rực rỡ!
[A. Nhân lúc trùm trường đang tắm rửa, trộm quần áo của hắn.]
[B. Tắm cùng trùm trường.]
[C. Trộm quần áo của trùm trường rồi tắm chung.]
Ba sự lựa chọn xuất hiện cùng lúc.
Lạc Tuân sợ tới mức trượt cả chân, xém nữa thì biểu diễn xoạc chân trước mặt mọi người.
May mà có một bàn tay to lớn, mạnh mẽ túm lấy cậu.
Sau đó, Lạc Tuân hơi ghé vào người của người kia trong một tư thế rất kỳ dị.
Tư thế cụ thể là ----- Đầu ghé vào bụng người kia, một tay được người kia giữ chặt, tay còn lại không biết xấu hổ mà đặt lên nửa thân trên vừa trần trụi vừa đàn hồi của người kia.
Cậu được người kia túm đứng thẳng dậy như túm gà con.
Khi tầm mắt từ từ di chuyển lên trên, Lạc Tuân cũng dần nhìn rõ gương mặt tuấn tú, góc cạnh của người kia.
Thịnh Diễm cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, trong mắt còn ẩn ẩn chút tức giận.
“Có phải là với ai cậu cũng đói khát như thế không?”
Nhìn bóng lưng lạnh lùng lúc bỏ đi của hắn.
Lạc Tuân khóc không ra nước mắt, đồng thời cũng tự than thở rằng sao mình xui thế, rồi cậu lại bối rối không biết sao tự nhiên hắn lại tức giận rồi.
16.
Hệ thống nói với cậu rằng, thời hạn của lần lựa chọn này là một tuần.
Lạc Tuân cứ cảm thấy là lạ sao đó, sao thời hạn lần này lại hào phóng dữ vậy ta?
Cậu suy xét nếu thời gian vẫn còn sớm, chi bằng để hôm nào khác xem thời cơ rồi hành sự.
Còn việc chọn cái nào thì?
Chọn A! Tuy cậu là một người mắc chứng khó đưa ra sự lựa chọn, nhưng cũng không phải thằng ngốc, chắc chắn phải chọn A!
[Ấy ấy ấy! Đó không phải là tên con trai tay thối lúc nãy à? ! Lạc Lạc, mau lên, ra vỗ lại cho phát!]
Lạc Tuân ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng vừa đi từ phòng thay đồ về phía khu tắm rửa, cậu còn hơi chần chừ.
[Lạc Lạc, cậu có được không đó? Tiến lên, vỗ lại cho phát!]
Đáng ghét, con trai không thể nói ‘không được’!
Trong lúc nhất thời, máu dồn lên não, Lạc Tuân không cả chú ý tới xưng hô mà hệ thống dùng, nhưng cậu lại nghe lời kích động của hệ thống.
Lạc Tuân nổi giận đùng đùng đi nhanh tới đó, qua một chỗ ngoặt, rồi qua một dãy ngăn nhà tắm, nhưng không thấy bóng ai.
Đôi mắt sắc của cậu chú ý tới một tấm rèm của một buồng tắm đang lay nhẹ.
Cậu cười đắc ý, rồi bước nhanh đến, vén rèm lên, người kia đang đưa lưng về phía cậu cúi xuống lấy đồ, cậu vỗ vào mông người kia với tốc độ nhanh như chớp.
Trước khi cậu rút lui thuận lợi, người kia đã kịp túm lấy gáy cậu.
Bàn tay sau gáy vừa to vừa lạnh, cậu khó khăn ngoảnh lại.
Khá lắm hệ thống kia!
Chỉ vỗ nhầm người thì thôi đi, còn chỉ vỗ đúng mông hổ.
Là Thịnh Diễm!
Trong buồng tắm, một tay Thịnh Diễm ép Lạc Tuân lên vách tường men sứ trơn bóng.
Một tay khác cũng không quên đưa ra sau kéo rèm lên, che kín chỗ này.
Giọng hắn như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Lạc Tuân, cậu thật là ---- tự chuốc lấy đó!”
. . . . . . .
Lạc Tuân mặc đồ ngủ rộng thùng thình không vừa người, cậu vừa ôm chậu rửa mặt và đồ dùng, vừa cúi đầu bước nhanh về ký túc xá.
Trong mắt cậu phiếm lên một tầng sương mù, từ cổ đến tai đều đỏ.
Không biết là do hơi nóng của nhà tắm hun đỏ, hay là do nguyên nhân gì khác,
Lạc Tuân bị ép hoàn thành lựa chọn C trong nước mắt.
17.
Cuối mùa thu, vào ngày sinh nhật của Lạc Tuân, Thịnh Diễm hào hứng nói muốn đưa cậu đến một nơi.
Nhưng hắn phải đi lấy bánh sinh nhật trước rồi mới về ký túc đón Lạc Tuân.
Thịnh Diễm vừa cầm bánh sinh nhật đến ký túc, cảnh tượng mà hắn thấy là ----- Lạc Tuân đang hơi cúi đầu, đứng đó không nói một lời.
Hai phút trước, hệ thống đưa ra nhiệm vụ lựa chọn mới nhất.
[A. Lên giường với người khác.]
[B. Tung tin đồn rằng Thịnh Diễm là một người cuồng bạo lực.]
[C. Đề nghị tuyệt giao với Thịnh Diễm.]
Suốt 5 phút tiếp theo, Lạc Tuân đã trả qua rất nhiều cảm xúc, từ không thể tin nổi, đến nghi ngờ liệu có phải mình điên nên nhìn nhầm rồi không, rồi đến mắng nhiếc hệ thống điên rồi à, rồi lại đến việc van xin hệ thống thu hồi nhiệm vụ lần này, cuối cùng, cậu rơi vào trạng thái c.h.ế.t lặng, tuyệt vọng.
Từ đầu đến cuối, hệ thống đều giả c.h.ế.t, không đáp lại lời của Lạc Tuân.
Cậu không thể chọn được.
Nhưng nếu cậu không chọn, hệ thống sẽ trừng phạt cậu rồi tự động lựa chọn ngẫu nhiên, rồi khống chế Lạc Tuân, ép cậu thực thi nó.
Đây chính là ngõ cụt cho mối quan hệ của hai người.
“Lạc Tuân, cậu làm sao thế?”
Thịnh Diễm kéo lấy cánh tay đang để bên người của Lạc Tuân, muốn đưa cậu đến nơi mà hắn đã dày công bố trí, hắn muốn tổ chức cho cậu một buổi sinh nhật chỉnh chu, hoành tráng, đồng thời hắn muốn chính thức bày tỏ với cậu.
[Nếu quá thời gian mà không chọn, sẽ tiến hành trừng phạt bằng điện giật, đếm ngược 3, 2 . . . . . . ]
Sau khi âm thanh máy móc vang lên, Lạc Tuân hoàn hồn, cậu ra sức gạt tay của Thịnh Diễm ra.
Sau một luồng điện giật, thân thể cậu phát run, không đứng vững nổi, cậu phải gắng gượng bám lấy tủ quần áo để đứng vững.
Cậu khom lưng, cúi đầu, vẻ mặt u tối đến mức không nhìn thấu, cậu cắt chặt môi dưới, không để mình kêu đau thành tiếng.
[Hệ thống chọn ngẫu nhiên, 3, 2 . . . . . . . .]
[Chờ đã, hệ thống, cho tôi thêm một cơ hội lựa chọn nữa đi, xin cậu. . . . . .]
Thịnh Diễm đứng ở một bên, bàn tay của hắn đang dừng giữa không trung đầy lúng túng, nhưng ánh mắt hắn vẫn cố nhìn cậu chằm chằm, trong lòng ẩn ẩn một dự cảm không tốt.
Hắn dừng một chút rồi lại gượng cười, nụ cười mang chút chua chát: “Lạc Tuân, đi theo mình.”
Lạc Tuân lén cắn chặt răng, cậu gắng sức đè nén cơn đau âm ỉ đang dâng lên trong lòng, khổ sở đến mức không thể thở được.
Cậu từ từ đứng thẳng người, vẻ mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, rồi bất thình lình kêu một tiếng: “Gâu. . . . . . “
Tiếng chó sủa vốn nên gây hài vừa được cậu kêu ra khỏi miệng xong, bầu không khí đột nhiên lạnh như đóng băng.
Nu na nu nống, đánh trống phất cờ, mở cuộc thi đua, chân ai sạch sẽ, gót đỏ hồng hào, không bẩn tí nào, được vào đánh trống. . . . .
Đồng thời, trong lòng thầm đọc: [Tôi chọn C.]
[Đối tượng mục tiêu đã bác bỏ sự lựa chọn của bạn!]
[C.]
[Đối tượng mục tiêu đã bác bỏ sự lựa chọn của bạn!]
18.
Mặc dù trong lòng đã sớm suy đoán rằng có phải Thịnh Diễm biết đến sự tồn tại của hệ thống hoặc nhiệm vụ của mình không, nhưng khi nghe được câu xác nhận của máy móc lạnh như băng, đáy lòng Lạc Tuân vẫn thấy ngột ngạt khác thường.
Hệ thống: [Nếu như cậu chấp nhận sự bác bỏ của hắn, cậu sẽ phải chọn lại một lần nữa.]
Nếu chọn lại một lần như thì như nào, vẫn là ba sự lựa chọn kia ư.
Lần này, cậu dứt khoát nói thằng ra tiếng luôn: “Thịnh Diễm, tôi bảo tôi chọn C, tuyệt giao!”
Giọng Thịnh Diễm khàn khàn, chua sót: “Tuân à, cậu đột nhiên bị sao thế?”
“Đủ rồi! Chúng ta tuyệt giao đi, cậu bớt kiểu cao cao tại thượng bố thí cho tôi đấy đi, hai chúng ta chưa bao giờ là người cùng một thế giới cả!”
“À, bố thí? ! Cậu coi tình cảm của tôi với cậu là bố thì à? Tôi đối xử với cậu như nào, mà cmn cậu không rõ ư?”
Thiếu niên từ trước tới giờ luôn kiêu ngạo, vậy mà giờ hốc mắt lại vừa đỏ vừa ướt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Lạc Tuân, nếu lần sau gặp lại, chúng ta coi như KHÔNG QUEN BIẾT NHAU!”
Những hành động tiếp theo của Thịnh Diễm đã làm cho Lạc Tuân - người có cảm xúc đang tới bờ vực sụp đổ - hoàn toàn mất khống chế.
Hơn mười ngày qua, Thịnh Diễm luôn trốn ra ngoài, ra là đi học làm bánh ngọt.
Cái bánh ngọt này, hắn đã làm suốt bảy tiếng đồng hồ trong sự chờ mong ngập tràn, nhưng giờ đây, nó lại bị chính tay hắn ném mạnh vào thùng rác.
Giống như ném cả trái tim hắn đi.
Lạc Tuân đứng đó, khóe mắt đỏ bừng đầy nước mắt, trong lòng đầy áy náy.
Cậu muốn lao tới ngăn Thịnh Diễm lại, xin hắn đừng như thế.
Nhưng cơ thể cậu bị hệ thống cố định.
Chưa kể, cậu cũng không có tư cách ngắn hắn lại.
Thịnh Diễm đạp cửa bỏ đi.
Rốt cục cậu lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, cậu lảo đảo khuỵu gối bên cạnh thùng rác, đau lòng đến mức gào khóc thảm thiết.
Hôm sau, Lạc Tuân đã đồng ý với việc làm sinh viên trao đổi ở nước M mà giáo viên hướng dẫn đã hỏi cậu nhiều lần trước.
Sau đó, Thịnh Diễm cũng ít về ký túc, hắn thường về một căn nhà ở gần trường.
Đó là căn nhà mà người trong nhà đã mua cho hắn lúc hắn lên đại học, nhưng vì vài nguyên nhân nên hắn mãi không chịu chuyển vào.
19.
Giữa mùa hè năm thứ hai, tiết trời nắng như đổ lửa, Lạc Tuân đã kết thúc cuộc sống của sinh viên trao đổi tại nước M, và quay lại trường.
Cậu kéo những túi hành lý lớn nhỏ đứng ở dưới lầu ký túc xá.
Cậu ngơ ngác nhìn từng hàng cây ngọn cỏ, có chút cảm giác mơ màng.
Cảm giác như tất cả đều chưa thay đổi, vẫn như lúc mới khai giảng hồi năm nhất, vẫn là mùa hè đó, vẫn là phong cảnh đó.
Nhưng, cậu đã đánh mất cái người nồng nhiệt như mùa hè đó rồi.
Mặt trời chói chang chiếu xuống làm người ta khô héo.
Vừa mới xuống máy bay, hệ thống vốn im lặng nửa năm nay lại bắt đầu kiếm chuyện rồi.
Nó bảo cậu đi tìm cậu bé mà cậu vẫn luôn nghĩ đến, và ‘chinh phục’ cậu bé đó.
Năm đó, trong phiên tòa ly hôn của bố mẹ.
Thẩm phán là một vị phu nhân trông rất uy nghiêm, nhưng lúc thấy Lạc Tuân bé nhỏ đang bất lực khóc thút thít, ánh mắt bà hiện lên vẻ đau lòng, thương xót, bà ôm cậu tới phòng nghỉ của bà ấy.
Trong phòng nghỉ, Lạc Tuân gặp một cậu bé nhìn chạc tuổi mình.
Vừa vào cửa đã thấy cậu ấy uể oải nửa nằm nửa ngồi trên ghế văn phòng, sau khi cậu ấy bị vị nữ thẩm phán răn dạy vài câu thì cậu ấy mới chịu ngồi hẳn hoi.
Sau khi mẹ cậu ấy đi, cậu ấy nhảy khỏi ghế, tay đút túi quần, ngầu lòi bước tới trước mặt Lạc Tuân bé nhỏ đang đau lòng.
Cậu ấy rất chảnh, nhưng kẹo mà cậu ấy đưa cho cậu thì lại rất ngọt.
Trong miệng cậu ấy vẫn còn đang ngậm kẹo, nói năng không rõ ràng, nhưng Lạc Tuân bé nhỏ lại nghe hiểu.
“Này, khóc nhè à?”
“Nếu bọn họ không thương cậu nữa, thì sau này cậu là người đầu tiên trên thế giới tự yêu chính mình!”
“Nè, ăn miếng kẹo đi.”
“Được rồi mà, đừng khóc nữa, cho cậu hết, đều cho cậu hết.”
Cậu ấy lấy một nắm kẹo từ trong túi ra rồi đưa hết cho Lạc Tuân bé nhỏ, không chừa lại hạt nào.
Mồ hôi chảy vào mắt, có hơi đau xót.
Lạc Tuân nhắm mắt lại, thoát ra khỏi hồi ức đó, cả người như quả bóng cao su bị xì hơi.
Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cứ ép ép buộc buộc: [Cậu này nhá, cậu nhìn cái bộ dáng nửa sống nửa chết của cậu đi. . . . . . . .]
Con giun xéo lắm cũng quằn nha!
Lạc Tuân gãi mạnh vào tóc, phiền thật chứ.
[Hệ thống chóa này, c.h.ế.t đi cho ông! Người ép tôi chia tay là cậu. Mà giờ, người bảo tôi - một người tim đã có chủ - đi ‘chinh phục’ một người con trai khác cũng vẫn là cậu! Kiếp trước kiếp này đã qua cmn bao nhiêu năm rồi, nếu mà tôi có thể tìm được thì tôi còn phải chờ nhiều năm như thế à? !]
Hệ thống nhận ra mình đã xéo quằn con giun nên vội vàng nói thêm, nó nhỏ giọng nhắc nhở.
[Ờm, thật ra. . . . Cậu bé năm đó chính là Thịnh Diễm. . . . . .]
20.
? ? ! ! ! ! ! ! ! !
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Cậu thật sự rất muốn biểu diễn meme screaming, twisted, dark creeping, . . . ngay tại chỗ.
Nhưng mà cảm giác không làm được nha, nhưng không làm gì thì lòng cậu sẽ tức không chịu nổi mất.
Chỉ thấy Lạc Tuân đứng trung bình tấn, rồi lắc đầu thật mạnh như cái cánh quạt.
Hệ thống: [Đừng. . . ọe. . . Lắc nữa. . . ọe. . . Tôi say xe. . . ọe. . . . . . . . Ọe. . . Để tôi. . . . . . Nói cậu biết thêm một chuyện khác nữa. . . . . . . ]
Cậu cũng đang cố gồng đây, chính cậu cũng sắp không chịu nổi cái cơn chóng mặt này đây, cậu cúi xuống, một tay chống vào đầu gối, một tay ôm đầu: [Cậu. . . . . . . nói đi!]
[. . . . . . Thịnh Diễm đang đứng cách sau lưng cậu không xa đâu.]
Lạc Tuân muốn đăng xuất luôn khỏi trái đất này, chẳng lẽ hành vi tức giận quay cuồng vừa rồi của mình đều bị Thịnh Diễm thấy rồi ư?
[Tại tôi chắc? !]
Cậu nghiến răng nghiến lợi: [Không phải tại cậu, là tại tôi số khổ!]
Lạc Tuân nuốt nước bọt, căng thẳng xoay người lại, hình bóng mà cậu ngày nhớ đêm mong đang xuất hiện trước tầm mắt của cậu.
Cuối cùng, nó cũng không phải giấc mộng giữa đêm nữa rồi.
Không biết Thịnh Diễm đã đứng đó nhìn được bao lâu rồi.
Lúc Lạc Tuân xoay người lại, hắn đang cụp mắt châm lửa, trong miệng đang ngậm một đ.i.ếu t.h.ố.c l.á.
Nụ cười căng thẳng, sợ sệt của Lạc Tuân dần nhạt đi.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn h.ú.t t.h.u.ố.c, là từ ngày xưa, hay sau khi cậu đi hắn mới bắt đầu h.ú.t?
Như nhận ra ánh mắt nóng rực của Lạc Tuân, hắn giương mắt nhìn sang phía này.
Ngọn lửa màu cam chiếu vào trong cặp mắt hoa đào đó, đẹp như vì sao sáng.
Mắt của Thịnh Diễm rất sâu, cho nên lúc hắn nheo mắt nhìn người khác, không hiểu sao sẽ có cảm giác như đang rất tập trung, thậm chí làm người ta thấy nguy hiểm.
Nhưng hắn chỉ liếc nhìn Lạc Tuân đang chật vật có một cái thôi, rồi lạnh lùng nhấc chân định về ký túc.
Như nhận ra điều gì đó, như người đuối nước tóm chặt lấy cành cây nổi, một loại bản năng sinh lý bắt Lạc Tuân giữ lấy Thịnh Diễm đang bước ngang qua.