Chầm Chày May Rủi

Chương 2


6 tháng


7.

Người bạn cùng phòng cuối cùng trong kỳ huấn luyện quân sự này của cậu - người mà giờ còn chưa tới ấy, thế mà lại là Thịnh Diễm? !

Trong phòng ký túc xá 3037, Lạc Tuân mặt hốt hoảng ngồi trước bàn trên giường, cậu đang cố gắng tiêu hóa cái sự thật này.

Chỉ cần nghĩ tới những sự lựa chọn bắt buộc sẽ được kích hoạt ngẫu nhiên mỗi khi gặp Thịnh Diễm, là cậu đã linh cảm mấy ngày tiếp không ổn rồi.

Thịnh Diễm đang quay lưng về phía cậu, rồi sửa soạn đồ đạc này kia.

Từ lúc bước vào và thấy được bạn cùng phòng của mình là ai, khóe môi hắn cứ nhếch mãi lên mà không hạ xuống.

Sau lễ khai giảng vài ngày thì là Tết Trung thu, là Tết đoàn viên của mọi nhà.

Cũng là ngày cô đơn nhất của Lạc Tuân.

Ba bạn cùng phòng đều là người địa phương, chỉ có mỗi Lạc Tuân là người ở vùng khác.

Bọn họ chắc chắn sẽ về nhà ăn Tết, chỉ có một mình cậu ở ký túc, cô đơn, lẻ loi ở đây 3 ngày này.

Năm đó, khi bố mẹ ly hôn, họ đều muốn đẩy cậu đi như đá bóng, họ không muốn nuôi cậu - người con của vợ/chồng trước này.

Sau đó, bà ngoại đúng lúc từ dưới quê lên, bà nói chắc như đinh đóng cột rằng, bà sẽ nuôi Lạc Tuân thành người.

Lại sau đó nữa, bà ngoại cũng qua đời.

Cậu đã không còn nhà để về nữa rồi.

Ba ngày nghỉ Tết Trung thu, cậu định mua chút đồ ăn vặt rồi xem phim một mình ở ký túc.

Khi đứng trước quầy hàng ở siêu thị, Lạc Tuân càng nghĩ càng thấy trong lòng trống vắng, tủi thân và buồn bã.

Nhìn hai vị sữa chua trước mặt, cậu vốn đã mắc chứng khó chọn rồi, giờ trong lòng còn buồn bã nữa, nên cậu càng không biết nên mua loại nào.

Hương vị của loại sữa chua này rất ngon, chỉ là hơi đắt.

Vừa hay nhận được tiền lương làm gia sư bán thời gian, nên cậu định thỉnh thoảng mua cho mình một lọ xa xỉ như này.

Thế nhưng chọn vị đào vàng hay là ----- vị việt quất xanh đây? Quả thật là một sự lựa chọn khó khăn.

“Này, Lạc Tuân.”

Một giọng nói lười nhác quen thuộc vang lên.

8.

Ở trước một cái kệ phía chếch chéo, Thịnh Diễm đã đứng đó một lúc lâu, hắn buồn cười khi thấy người nào đó đang xoắn xuýt không biết mua gì, Lạc Tuân xoắn xuýt bao lâu thì Thịnh Diễm cũng nhìn chằm chằm vào cậu bấy lâu.

Hắn bước đến gần, tay vẫn đang đút vào túi quần, khi thấy hai loại sữa chua thì hắn cười vẻ đã biết.

Hắn vươn tay lấy sữa chua vị đào vàng rồi đưa việt quất xanh cho cậu.

Trên đường về ký túc sau khi thanh toán.

Bầu không khí có hơi yên tĩnh, ngại ngùng, Lạc Tuân cố gắng tìm tòi chủ đề, rồi cậu đột nhiên nhớ tới nhắc nhở sinh nhật của QQ vào hôm qua, Tết Trung thu cũng chính là sinh nhật của Thịnh Diễm, với tư cách là một người bạn cùng phòng, chắc là cậu nên chúc mừng gì đó nhỉ.

“. . . . . . À này, cậu có muốn có món quà gì đó cho ngày sinh nhật không?”

Thịnh Diễm liếc nhìn cậu: “Có ai tặng quà mà lại hỏi người ta muốn quà gì không, không phải là ai cũng sẽ len lén chuẩn bị thì mới bất ngờ à?”

Lạc Tuân vẫn luôn không có bạn bè, hơn nữa còn khó đưa ra lựa chọn, nên vừa xong cậu mới muốn hỏi trực tiếp.

“À thế à, ngại quá, mình không giỏi chọn quà cho lắm, nên mới muốn hỏi xem cậu muốn quà gì.”

Ánh mắt sâu thẳm của Thịnh Diễm như có một thâm ý khác: “Cậu có thể cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn ư?”

Cậu gãi đầu, cười cười ngượng ngùng: “Ừm, chỉ cần mình có thể tặng được thì mình sẽ tặng.”

Thịnh Diễm đổi tầm mắt: “Để ngày sinh nhật mình nói cho cậu biết, yên tâm, chắc chắn cậu có thể tặng được.”

“Vậy được.”

Lạc Tuân nghe xong cũng chỉ nghĩ rằng hắn chưa nghĩ xong mà thôi.

9.

Nghĩ đến vài việc nho nhỏ mà mình lần lượt thấy, giọng của Thịnh Diễm - người trước giờ đều tùy tiện, kỳ quặc - nay lại có chút lưỡng lự, thận trọng: “Lạc Tuân, có phải cậu không giỏi đưa ra lựa chọn phải không?”

Không chỉ đơn giản là không giỏi thôi đâu, Lạc Tuân có chứng khó đưa ra lựa chọn nữa.

Ngày bố mẹ ly hôn kiện lên tòa, bầu không khí lạnh như băng.

Lý do hai người ly hôn mà ầm ĩ lên tận toàn án không phải là do tranh đoạt tài sản, mà là vì đùn đẩy quyền nuôi con.

Không giống với mấy tin đồn thông thường rằng bố mẹ kiện lên tòa vì tranh nhau quyền nuôi con, cả bố mẹ của Lạc Tuân đều không muốn người con của vợ/chồng trước - là cậu này.

Hai người ngồi với luật sư ở hai bên khác nhau, bố mẹ ruột lạnh lùng nhìn đứa con ruột của mình, trong mắt chẳng có một tí ti dịu dàng nào.

Cuối cùng, tòa cho người con tự chọn, tự chọn xem sẽ theo bên nào, bố hay là mẹ.

Dù cả hai đều không cần cậu.

Thằng bé một thân một mình đứng ở giữa, mắt sưng đỏ lên vì khóc.

Cậu không hiểu, rõ là những người bố mẹ trong Tivi đều ra tòa vì tranh giành quyền nuôi con, vậy mà sao, lúc đến nhà cậu lại khác biệt hoàn toàn như thế này.

Là vì. . . . . . Cậu không xứng ư?

Lông mi Lạc Tuân run rẩy, cười gượng.

“Đúng vậy, mình mình mắc chứng khó đưa ra lựa chọn.”

“Năm đó, lúc bố mẹ ly hôn, tòa đã cho mình chọn xem mình muốn ở với ai, về sau. . . . . . Dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, mình đều rất khó đưa ra lựa chọn.”

Đây là lần đầu tiên, người không có bạn bè như Lạc Tuân được trải nghiệm cảm giác ‘cho người khác xem vết sẹo của mình’, như con sò mở vỏ, lộ ra phần thịt mềm, dâng lên viên ngọc trai quý giá nhất của mình.

10.

Vẻ mặt Thịnh Diễm hoảng hốt, trong mắt hiện lên chút hối hận, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình nói chuyện hơi lỗ mãng.

Hắn do dự trong chốc lại, cảm thấy mình phải làm gì đó để dỗ dành Lạc Tuân - người đang sa sút tinh thần vì lời nói của hắn.

Thứ hắn muốn không phải là vết sẹo sẽ khép vảy, mà là làm cho vết sẹo ấy biến mất, rồi phần da mới trắng sáng sẽ xuất hiện, mà phần da mới kia sẽ có một ký hiệu chỉ thuộc về hắn, là một hình trái tim được Thịnh Diễm hắn viết nhẹ nhàng xuống.

“Vậy bên quê nhà của cậu có đọc bài đồng dao ‘Nu Na Nu Nống’ không?”

Vẻ mặt Lạc Tuân mờ mịt: “Chắc là có, mình cũng không rõ lắm, lúc nhỏ mình . . . . . . không có bạn.”

Lúc nhỏ, mấy bạn nam nhà hàng xóm luôn chế nhạo cậu không bố mẹ, nên tất nhiên cậu sẽ không chơi với bọn họ.

Chính vì thế nên, tuổi thơ của Lạc Tuân đa phần là lẻ loi một mình, hoặc là giúp bà ngoại lớn tuổi trồng rau.

“Không sao, để mình dạy cậu, rồi sau này cậu có thể dựa vào nó để đưa ra một vài quyết định không quá quan trọng.”

“Nu na nu nống, đánh trống phất cờ, mở cuộc thi đua, chân ai sạch sẽ, gót đỏ hồng hào, không bẩn tí nào, được vào đánh trống.”

Một bài đồng dao ngây thơ nhưng không hiểu sao, khi được đọc bởi giọng trầm thấp từ tính của Thịnh Diễm, nó lại mang một cảm giác rất khác, làm người ta cứ thấy ngứa ngáy trong lòng.

Lạc Tuân cũng vô thức đọc lại: “Nu na nu nống, đánh trống phất cờ, mở cuộc thi đua, chân ai sạch sẽ, . . . . . “

Thịnh Diễm nói thêm: “Bên đằng nhà bà ngoại mình còn có một bài đơn giản hơn cơ ------ Chầm chày may rủi bửa củi nấu ăn!”

Lạc Tuân lại ngoan ngoan đọc theo.

“Chầm chày may rủi bửa củi nấu ăn. . . . .”

Thịnh Diễm cười nhẹ ra tiếng.

Hắn cao một mét chín, cao hơn Lạc Tuân nửa cái đầu.

Hắn đột nhiên hơi cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú, tinh xảo tiến sát đến trước mắt của Lạc Tuân.

Lạc Tuân giật mình trợn tròn mắt, cảm giác như có con thỏ đang nhảy nhót trong ngực cậu.

“Cậu, cậu làm gì thế?”

Hắn cong môi cười, có cảm giác khá lưu manh: “Lạc Tuân, có ai từng nói rằng cậu rất là ngoan chưa?”

Lạc Tuân sửng sốt, đột nhiên có vài ký tức không mấy tốt đẹp hiện lên trong lòng cậu.

Chưa có ai khen cậu ngoan, lúc cậu còn rất nhỏ, để bố mẹ bớt bận lòng vì cậu, họ thường nói có lệ rằng: “Lạc Tuân, con ngoan nhé, những thứ này, một mình con cũng làm được hết.”

Đi học một mình, chơi một mình, ăn cơm một mình. . . . . .

Lạc Tuân hiếm khi thổ lộ cảm xúc tiêu cực của mình cho người khác, vì cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của người ta.

Nhưng khi đứng trước Thịnh Diễm, Lạc Tuân lại có mong muốn nói hết ra ngoài: “Không có ai khen mình ngoan cả, nhưng ----- Bọn họ thường yêu cầu mình phải ngoan hơn.”

Nói xong, Lạc Tuân ngước mắt lên nhìn Thịnh Diễm, cố gắng làm cho mình cười trông thoải mái chút.

Thịnh Diễm bỗng dưng không cười nữa, hắn đưa tay xoa đầu người trước mặt.

Cơn gió đêm đầu thu vẫn còn mang hơi nóng khô hanh, làm cho khuôn mặt thiếu niên phiếm hồng nhè nhẹ.

11.

Mai mới chính thức được nghỉ, nay Thịnh Diễm vẫn còn một tiết Thể dục, nhưng giáo viên thể dục đi họp ở ngoại thành rồi nên bài tập về nhà chỉ yêu cầu đơn giản là quay video và nộp lại.

Sau khi về ký túc xá, Lạc Tuân cầm điện thoại quay video bài tập giúp hắn.

Đầu tiên, Thịnh Diễm chống đẩy mười mấy cái trong hai phút, rồi sau đó gập bụng.

Dù trời đã vào thu nhưng trời vẫn rất là nóng.

Sau khi tập xong, Thịnh Diễm nhanh nhẹn đứng lên, mồ hôi trượt trên sống mũi cao thẳng của hắn, rồi rơi vào trên xương quai xanh.

Lạc Tuân sơ ý nhìn đến thất thần, rồi vội hoàn hồn.

Cậu bước tới, đưa điện thoại cho hắn, để hắn xem xem quay chụp như thế đã được chưa.

Một tay Thịnh Diễm cầm điện thoại, tùy ý gật đầu, tay kia kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên trán.

Khác với cơ bắp gầy gò của Lạc Tuân, cơ bụng của Thịnh Diễm săn chắc, đường nét rõ ràng, trông còn hơi dữ nữa, làm người ta cảm thấy rằng chỉ nhìn thôi thì không đủ, phải được sờ nữa cơ.

Nhận thấy ánh mắt của Lạc Tuân cứ dán vào cơ bụng của mình, Thịnh Diễm cong môi, hắn dụ dỗ cậu:

“Có muốn sờ xem thử không?”

Lạc Tuân nuốt nước bọt, hốt hoảng rời mắt: “Không, không muốn.”

Còn chưa nói xong, tay cậu đã bị hắn kéo mạnh, dán vào người hắn.

Trơn bóng, còn đàn hồi, tóm lại, cảm giác rất là thích.

Ngón tay Lạc Tuân co quắp lại, cậu vội vàng rụt tay lại như bị da hắn làm bỏng tay, tim cũng như bị bỏng, đập nhanh hơn mấy lần.

12.

Tết Trung thu cũng là sinh nhật của Thịnh Diễm.

Thấy hắn cầm bánh sinh nhật vào phòng, Lạc Tuân ngẩn ra,

“Cậu không về nhà ăn Tết ư?”

Nhắc tới nhà, vẻ mặt Thịnh Diễm lạnh nhạt: “Về nhà ăn Tết với ai, ăn với không khí à? Mẹ mình qua đời rồi, còn bố mình, xùy, ông ấy còn chẳng nhớ sinh nhật của mình ấy chứ.”

Hai người mở một cái bàn nhỏ ra rồi ngồi đối diện nhau ở trên mặt đất.

Bọn họ mở bánh sinh nhật ra, rồi bày vài món nướng mua ở bên ngoài và một ít bia ra bàn.

Lạc Tuân nhấp mấy ngụm bia mát lạnh, rồi chăm chú nhìn hắn cầu nguyện.

Thịnh Diễm nhắm mắt lại, chắp hai tay, lần đầu tiên trong mười chín năm nay, hắn thành tâm cầu nguyện.

“Mình ước bạn Lạc Tuân sẽ không ngoan như vậy nữa, cậu có thể thử yêu bản thân nhiều hơn, và có thể tùy hứng hơn một chút.”

Lạc Tuân ngồi ở phía đối diện, cầm nửa lon bia, trên mặt phiếm hồng vì say.

Đầu tiên là mong đợi, rồi đến sững sờ, và cuối cùng, sau khi nghe không sót chữ nào lời cầu nguyện của Thịnh Diễm, mắt Lạc Tuân dần đỏ lên.

“. . . . . . . Thịnh Diễm, nếu nói ra thì điều ước sẽ không linh nghiệm nữa.”

Nhìn ánh mắt lên án đầy tủi thân của cậu, Thịnh Diễm cảm thấy mình gặp phải một cậu bé vô ơn rồi.

Mình đã dành điều ước sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần cho cậu rồi mà cậu còn không vừa lòng.

Mà tự mình còn cứ thích cậu nữa chứ, đánh không đánh được, mà mắng cũng không xong.

Nhưng khi nghĩ đến Lạc Tuân - người cứ thích đi làm hài lòng người khác này - chỉ ‘xấu tính’ với mình thôi, Thịnh Diễm lại vui phơi phới, trên mặt là niềm vui không thể giấu.

“Đúng rồi, Thịnh Diễm, sao cậu còn chưa nói món quà mà cậu muốn hả, rốt cuộc là cậu muốn gì thế?”

Lạc Tuân lúc hơi say rượu càng ngoan hơn, trong mắt cậu còn có ánh nước.

Thịnh Diễm nhìn mà lòng ngứa ngáy, hầu kết cứ cuộn lên xuống.

Hắn đứng dậy, chạy đến bên bàn mình lấy thứ gì đó, sau khi ngồi về chỗ cũ, hắn cẩn thận mở tờ giấy ra, cho Lạc Tuân xem nội dung bên trong.

13.

Đây rõ ràng là lá thư xin lỗi hai chục chữ lần trước mà.

“Không phải cậu nói là lần sau còn dám nữa à, sao không hôn nữa, hay là cậu ‘không được’?”

Tức ghê, đàn ông không thể nói ‘không được’!

Lạc Tuân hơi say say, nhưng cậu không có ngốc.

“Biết đâu chữ mình biết là ‘lần sau không dám nữa’. . . . .”

Cậu run rẩy vươn tay ra, muốn lấy lại lá thư đó.

Nhưng không ngờ, hắn thu lại cái ‘xoẹt’, còn hung dữ trừng cậu nữa chứ.

Lạc Tuân hậm hực rụt tay lại.

Thịnh trùm trường phát huy đầy đủ cái danh tiếng ‘ngang ngược vô lý của mình: “Mình kệ đó, bức thư tình này là cậu viết cho mình, nên quyền giải thích đoạn cuối kia cũng là của mình.”

Lạc Tuân phản bác yếu ớt: “Nhưng lá thư đó là do mình viết . . . . Hơn nữa, đây là thư xin lỗi, không phải thư tình.”

Rõ ràng là hắn vô lý: “À, thế á, rồi sao?”

Lạc Tuân: . . . . . . .

Thịnh DIễm khoanh tay, hất hất cằm về phía cái bánh sinh nhật trước mặt Lạc Tuân: “Mình nói từ đầu rồi đó, không tặng quà cho mình thì không được ăn bánh sinh nhật của mình nha.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lạc Tuân mím mím môi, nhoài người về phía trước, cậu từ từ nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, hồi hộp.

Nhìn hình dáng đôi một đẹp như mong đợi, nhưng cậu chỉ định hôn vào sườn mặt của hắn thôi.

Nhưng Thịnh Diễm còn đang mở mắt nên hắn sẽ không thành thật như thế đâu, hắn khẽ xoay mặt, nụ hôn dừng lại trên môi hắn.

Cảm nhận được cảm giác vừa quen thuộc vừa bất thường, Lạc Tuân ngơ ngác mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Diễm mỉm cười, đôi mắt hoa đào cong lên, trong mắt lộ ra vẻ xấu xa.

Ai cũng hiểu rằng, Lạc Tuân làm thế không phải vì miếng bánh ngọt kia.

14.

Hôm sau, Thịnh Diễm lấy máy tính mở một bộ phim kinh dị lên, hắn viện cớ rằng mình sợ, cứ đòi Lạc Tuân xem cùng để có thêm can đảm.

Lạc Tuân nghĩ một hồi, rồi cậu quyết định mang đồ ăn vặt hôm trước mua đến tìm hắn, tính vừa ăn vừa xem.

Cậu hưng phấn mở lọ sữa chua mà mình đã mong từ lâu ra, uống một ngụm, ánh mắt vui mừng đến mức phát sáng.

“Quào, uống ngon thật sự!”

Thấy cậu như thế, Thịnh Diễm cũng mở lọ sữa chua vị đào vàng của mình ra, uống thử một chút.

“Thế á, nhưng mà mình thấy vị đào vàng của mình uống ngon hơn, cậu ----- có muốn thử chút không?”

Hai mắt Lạc Tuân phát sáng: “Thật á, cảm ơn!”

Ánh mắt của Thịnh Diễm tối lại: “Vậy cậu cũng cho mình nếm thử lọ của cậu nhé.”

Tất nhiên là Lạc Tuân sẽ đồng ý, cậu mỉm cười đổi hai lọ sữa chua cho nhau.

Sau khi uống liền một lúc hai vị sữa chua, hai mắt của Lạc Tuân sáng lên, cậu thỏa mãn đến mức híp hết cả mắt.

Thịnh Diễm cầm lấy lọ sữa chua của cậu, trong tầm mắt của Lạc Tuân, hắn ngậm vào chỗ cậu vừa ngậm, rồi cũng uống một ngụm.

Rốt cuộc Lạc Tuân cũng hoàn hồn nhận ra.

Cậu uống lọ sữa chua mà Thịnh Diễm đã uống? !

Thịnh Diễm cũng uống lọ sữa chua mà cậu đã uống. . . . . . .

Mặt cậu đỏ bừng ngay tức khắc, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân rằng phải bình tĩnh.

Lạc Tuân, mày phải bình tĩnh một chút, con trai uống chung một cốc nước với nhau rất là bình thường!

Thịnh Diễm xấu xa còn thêm dầu vào lửa: “Chậc, vị việt quất xanh ngọt thật!”

Sau đó, hắn và Lạc Tuân đổi lại lọ sữa chua của mình.

“Ừm, vị đào vàng uống ngon lắm!”

Từ cổ đến tai của Lạc Tuân đỏ bừng như nhỏ máu, nhưng cậu không biết phải nói gì.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Diễm dở lại trò cũ.

Thịnh Diễm có tiền, nên lúc mua sữa chua đó, hắn hoàn toàn có thể mua cả hai vị.

Nên mới nói, dăm ba cái thao tác kiểu này, Thịnh Diễm ở đẳng cấp trên trời. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play