21.

“Buông ra.”

Lạc Tuân sợ sệt nhìn hắn, trong mắt là sự cố chấp.

Thịnh Diễm trở tay gạt tay cậu ra, giống như trước đây cậu gạt tay hắn.

“Má nhà cậu căn cứ vào đâu mà lại dám nghĩ là tôi sẽ ngoan ngoãn chờ đợi cậu hả?”

Những lời này làm cho Lạc Tuân - người đầu óc vẫn còn đang hơi choáng váng - tỉnh táo lại ngay lập tức, lồng ngực đau nhói vì tim đập quá nhanh.

Lạc Tuân hồn bay phách lạc rụt tay lại, ngơ ngác nhìn vào bóng lưng hắn rời đi, cậu cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt.

Giọt nước mắt lạnh lẽo chảy xuống khuôn mặt bỏng rát vì phơi nắng.

Đứng phơi nắng nửa ngày dưới mặt trời chói chang, rồi lại lắc đầu cường độ cao, cộng thêm nỗi đau cực độ lúc này nữa, quá nhiều kích thích tiêu cực về cả thể xác lẫn tinh thần, rốt cục Lạc Tuân đã không chịu nổi nữa, cậu bất thình lình nôn vào cạnh bồn hoa.

Vì chưa ăn nên cậu chỉ có thể nôn ra mật đắng.

Trong lòng cậu biết rằng, cậu không trách được ai hết, đều do cậu tự làm tự chịu.

[Lạc Lạc, đừng tự trách mà, không phải tại cậu đâu. . . . . ]

Bấy giờ, người vốn đã đi mất rồi lại tự dưng quay lại, hắn không nói một lời, giật lấy mấy bao hành lý lớn nhỏ đó.

Thịnh Diễm tay xách nách mang, một lúc đã mang hết đống hành lý của Lạc Tuân đi.

Lạc Tuân trố mắt mấy giây, cậu vội vàng lau nước mắt, lông mày cong cong, nhìn như vừa khóc vừa cười, trông vô cùng nhếch nhác, cậu nhanh chân đuổi theo hắn.

Lúc cậu tới phòng ký túc, thì hành lý đã được đặt ở trước bàn rồi.

Nhưng không thấy bóng dáng của Thịnh Diễm đâu cả.

Lạc Tuân lo lắng hỏi người bạn cùng phòng: “Này Hà Thiệu, Thịnh Diễm đâu rồi?”

“Ấy Lạc Tuân, cậu về rồi hả! À Thịnh Diễm ấy hả, hắn vội vội vàng vàng khiêng một đống hành lý của cậu vào đây rồi vội vàng rời đi mất rồi, chắc là có việc gì gấp cũng nên?”

Lạc Tuân nắm chặt hai tay, ráng để không bị nỗi thất vọng sâu sắc đánh gục sau sự xúc động ban nãy, cậu cười khổ rồi nói một tiếng ‘cám ơn’ với bạn cùng phòng.

22.

Trong cơn gió đêm mùa hạ, Lạc Tuân ngồi xổm trên bậc thềm cạnh bồn hoa dưới lầu ký túc xá, cậu đang bàn bạc tính khả thi và kế hoạch ‘theo đuổi người yêu sấp mặt’ cùng với hệ thống.

Hệ thống lưỡng lự mở miệng, giải thích hết căn nguyên sự việc.

[Thật ra kiếp trước, nếu dựa theo quỹ đạo của vận mệnh, thì đáng lẽ ra cậu có thể gặp được Thịnh Diễm vào lúc mới lên đại học. Nhưng kiếp trước, lúc huấn luyện quân sự xong, cậu lại có hứng ra cổng trường ăn bánh trứng kẹp như mọi ngày, nhưng hôm đó, cậu lại cứu được một bé gái suýt bị xe tông trên đường, cậu bị gãy chân phải đi viện, nhà trường cũng chuyển cậu xuống lầu một. Do đó, cuộc gặp gỡ đầu tiên, và thứ hai của cậu và Thịnh Diễm không được thành lập.]

Vẻ mặt của Lạc Tuân hoảng hốt, hóa ra, bọn họ đã bỏ lỡ nhau như vậy đó.

[Mà lần này, hệ thống phụ của tôi đã sớm khéo léo khống chế Thịnh Diễm, để hắn đi chặn cậu lại, tránh cho sau này cậu lại bị thương. Tương ứng với đó, thì Thịnh Diễm cũng có thể thấy nội dung các lựa chọn mà mỗi lần cậu chọn thông qua hệ thống phụ của tôi, nhưng hắn không thấy được nội dung các lựa chọn khác.]

Nghe đến đây, Lạc Tuân đột nhiên quýnh lên: [Vậy cô bé đó đâu, không lẽ. . . . .]

[Không, không đâu, cô bé ấy đã được một bé khác cứu rồi, cả hai đều bình an vô sự.]

Cậu thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt.

[Lạc Lạc, con ngươi cậu rất tốt nha.]

Kiếp trước, lý do cậu qua đời cũng là vì cậu đã làm việc nghĩa, cứu được hai mẹ con.

Lạc Tuân có hơi xấu hổ: [Khụ, cũng tạm được.]

[Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chưa kể cậu đã cứu ba mạng người, hệ thống chủ đã thấy được, giây phút cuối cùng lúc cậu qua đời sau khi cứu người, điều tiếc nuối đã lóe lên trong đầu cậu lúc đó chính là cậu đã không thể gặp lại cậu bé năm xưa dù chỉ một lần, vậy nên chúng tôi đã sắp xếp những chuyện này.]

Cậu còn muốn hỏi thêm chút gì đó nhưng dưới chân có một cảm giác đau đau, cậu thành tạo vung tay đập c.h.ế.t một con muỗi.

Cậu đứng lên khỏi bậc thềm, đang chuẩn bị quay lại ký túc.

Vừa chui ra đã thấy một bóng dáng quen thuộc phía sau gốc cây, mà phía đối diện có có một người nữa.

Lạc Tuân vội vàng ngồi thụp xuống, len lén thò đầu ra, rồi dựng lỗ tai lên.

Dưới ánh đèn đường màu ấm đó, bóng dáng hai người rất là xứng đôi, đó là một cô gái rất xinh đẹp, hình như cô ấy đang tỏ tình với Thịnh Diễm.

Lạc Tuân ráng vươn đầu ra, muốn nghe rõ hơn chút nữa, cậu muốn nghe rõ câu trả lời của Thịnh Diễm.

Đột nhiên, trong tầm nhìn tối tăm đó, ánh mắt sắc bén của Thịnh Diễm nhìn thẳng sang đây.

23.

Lạc Tuân chột dạ vội vàng rụt đầu lại, cậu sợ đến mức ngã ngửa ra bồn hoa phía sau.

[Ui da, tôi đã bảo tôi say xe mà!]

Một giọt, hai giọt. . . . .

Cơn mưa rào giữa hè đột nhiên rơi xuống, rơi xuống đột ngột như hồi mới gặp, rơi xuống mặt đất, rơi xuống mặt của Lạc Tuân.

Lạc Tuân ngửa đầu ngơ ngác nhìn vào khoảng không, rồi xong, hắn càng giận cho mà xem.

Đột nhiên, trong khoảng không ấy lại xuất hiện gương mặt tuấn tú, không biểu cảm của Thịnh Diễm, hắn đưa tay kéo cậu đứng lên.

Hai cơ thể chợt sát gần nhau, hơi thở ấm áp, sạch sẽ của hắn phả lên đầu cậu, hơi ấm bao trùm lấy Lạc Tuân.

Mưa rơi vừa nhanh vừa nặng hạt, xoa tan đi cái nóng ban ngày.

Hệ thống mới say xe nãy, giờ lại đột nhiên ra thông báo cưỡng chế lựa chọn.

[A. Ôm Thịnh Diễm.]

[B. Hôn Thịnh Diễm trước mặt tình địch.]

[C. Hôn Thịnh Diễm và tỏ tình.]

Đứng dưới tán ô của Thịnh Diễm, lòng Lạc Tuân trống rỗng, cơ thể cũng thấy hơi lạnh, trên mặt cậu đã sớm lẫn cả nước mắt lẫn nước mưa rồi, cậu lén lau đi.

Cậu sợ Thịnh Diễm sẽ đồng ý lời tỏ tình của bạn nữ kia.

Cậu sợ mình hết cơ hội.

Cậu phải tốn không ít thời gian để lấy sức, rồi mới dám mở miệng hỏi: “Cậu. . . . Đồng ý lời tỏ tình của cô ấy rồi ư?”

Hắn không trả lời mà hỏi lại cậu: “Sao lúc đó cậu lại chọn ‘tuyệt giao’?”

Lạc Tuân hơi do dự, trong đầu vội hỏi hệ thống rằng có thể nói cho hắn biết không.

[Có thể nha! Tôi và hệ thống phụ sẽ hỗ trợ cho cậu! Cố lên, Lạc Lạc!]

Thịnh Diễm thấy cậu do dự như thế, hắn nhếch môi cười mỉa mai: “Không nói được không sao, dù sao chuyện của cậu cũng chẳng liên quan gì đến tôi, đúng không?”

Trực giác nói cho hắn biết rằng hắn phải biết chuyện này.

Môi Lạc Tuân mất đi huyết sắc ngay lập tức, cậu xiết chặt lấy góc áo của hắn: “Không đúng, có liên quan mà, có mà. . . . . . . “

Lạc Tuân càng ngày càng thấy lạnh, là lạnh do dầm mưa, cũng là lạnh do cảm thấy bất lực. Đồng thời, cảm giác thiếu thốn tình thương và cảm giác thiếu an toàn khiến cậu bất chấp tất cả mà ôm lấy Thịnh Diễm, ôm lấy hơi ấm của hắn, rồi cố gắng giữ nó lại.

Thịnh Diễm không từ chối.

Vì sốt ruột muốn giữ lại hơi ấm cho mình nên lời tự thuật của Lạc Tuân có chút lộn xộn: “Lúc mình mở mắt ra sau khi c.h.ế.t, mình đã bị ràng buộc với hệ thống đó. . . . .”

Sau khi dài dòng lan man nói hết chân tướng xong, cậu hồi hộp nhìn Thịnh Diễm, cậu đang hơi không hiểu được vẻ mặt của hắn.

24.

Bỗng nhiên, Thịnh Diễm cười khẽ,

“Lạc Tuân, cậu đã được lựa chọn nhiều lần như thế, lần này, đổi thành tôi đi, cậu đoán xem, tôi sẽ chọn ai?”

Vẻ mặt Lạc Tuân do dự bất an, môi mấp máy, cậu cẩn thận ngẩng lên nhìn hắn: “. . . . . Chọn mình đúng không?”

Thịnh Diễm bình tĩnh nhìn cậu, rồi lắc đầu.

Mặt lạc Tuân mất đi huyết sắc trong tức khắc, ánh mắt cậu tối đi.

Hai tay đang ôm hắn của cậu trông lại vừa buồn cười vừa đáng thương, rồi hai tay cậu từ từ trượt xuống.

Thịnh Diễm vội giữ chặt lấy đôi tay đang trượt xuống của cậu, rồi ấn mạnh cậu vào trong lồng ngực cứng rắn nhưng dịu dàng của mình.

Làm Lạc Tuân thấy an tâm.

“Lạc Tuân, tôi không cần lựa chọn, với tôi, em sẽ không bao giờ là một sự lựa chọn, chầm chày may rủi bao nhiêu lần đi chăng nữa, đó vẫn sẽ luôn là em.”

Giọng nói khàn khàn từ tính của hắn vang vọng trên đỉnh đầu cậu.

Tim cậu đập loạn nhịp, tiếng tim đập thình thịch cứ vang lên bên tai, không biết đó là tiếng của ai.

Vừa nãy Lạc Tuân đã ráng không khóc, giờ đây hai mắt cậu đỏ hoe, cậu vươn tay ôm cổ hắn, rồi hôn lên: “Hức. . . . . Thịnh Diễm, em thích anh, thật sự rất rất rất rất thích anh. . . . .”

Sau một pha ‘nếm thử qua loa’, Thịnh Diễm vội kéo cậu đi.

Tới một góc khuất dưới chân cầu thang ký túc, Thịnh Diễm ném phăng cái ô đi, hắn sốt ruột giữ cằm cậu rồi đoạt lại quyền chủ động hôn môi.

Nước mắt Lạc Tuân vốn dĩ đã ngừng rơi, giờ lại không nhịn được mà đỏ hồng quanh mắt vì sự đáp lại mạnh mẽ này.

Những nụ hôn dồn dập, dày đặc liên tiếp hạ xuống, xen lẫn với nó là một giọng tỏ tình khàn khàn: “Anh cũng thích em, Tuân à, còn thích em nhiều hơn em thích anh nữa. . . . . . “

Cậu rất thích cách Thịnh Diễm hôn cậu, mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng, giống như hắn đang dùng đầu lưỡi bón cho cậu một viên kẹo vừa mềm vừa ngọt vậy.

Dù đã về phòng ký túc từ lâu nhưng nụ cười của cậu vẫn chưa phai.

Chầm chày may rủi vẫn chọn em, may rủi chầm chày vẫn mãi mãi chọn em.

 

Phiên ngoại.

Hai người tỏ tình lẫn nhau xong, ngày hôm sau, Lạc Tuân đã bị cảm, vì một là dầm mưa và hai là đêm ngủ còn đá chăn.

Sáng sớm, hai người bạn cùng phòng đã đi học từ lâu.

Còn hai người họ thì không có tiết, Thịnh Diễm định gọi người đang nằm ườn trên giường kia dậy đi ăn sáng cùng nhau.

Lạc Tuân miễn cưỡng giãy dụa ra khỏi ổ chăn, cậu còn chưa kịp đứng vững đã suýt nữa ngã sấp mặt xuống rồi.

Dọa Thịnh Diễm sợ tới mức vội vàng kéo cậu vào lòng, hắn nhíu mày hỏi.

“Tuân à, em sao thế?”

Thấy mặt cậu đỏ bất thường, sờ đầu cậu, quả nhiên thấy cậu sốt rồi.

Hắn vội vàng đưa cậu đến phòng y tế của trường để tiêm và uống thuốc. . . . .

Sau đó, vì để tiện chăm sóc cho cậu nên Thịnh Diễm đã đưa cậu đến căn nhà bên ngoài trường của mình.

Bị ốm rất là khó chịu, ngủ cứ mơ mơ màng màng, không ngon.

Lạc Tuân lại mơ lần đầu cậu và Thịnh Diễm gặp nhau lúc nhỏ.

Một cậu bé vừa chảnh vừa ngầu, nhưng chỉ cần cậu bóc lớp vỏ ‘chảnh ngầu’ ấy ra, cậu sẽ phát hiện bên trong rất ngọt ngào.

Lúc đó hắn lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế văn phòng, rồi hắn nhảy khỏi ghế, hai tay đút túi quần, ngầu lòi bước tới trước mặt Lạc Tuân bé nhỏ đang đau lòng.

Hắn rất chảnh, nhưng kẹo mà hắn đưa cho cậu thì lại rất ngọt.

Trong miệng hắn vẫn còn đang ngậm kẹo, nói năng không rõ ràng, nhưng Lạc Tuân bé nhỏ lại nghe hiểu.

“Này, khóc nhè à?”

“Nếu bọn họ không thương cậu nữa, thì sau này cậu là người đầu tiên trên thế giới tự yêu chính mình!”

“Nè, ăn miếng kẹo đi.”

“Được rồi mà, đừng khóc nữa, cho cậu hết, đều cho cậu hết.”

Hắn lấy một nắm kẹo từ trong túi ra rồi đưa hết cho Lạc Tuân bé nhỏ, không chừa lại hạt nào.

Giấc mơ tiếp theo, Lạc Tuân lại mơ thấy mình ngớ ngẩn bỏ hết kẹo vào miệng.

Sau đó, cậu bị ngọt khé cổ đến mức tỉnh cả ngủ, giọng cậu mang âm mũi vô thức làm nũng: “Nước. . . . . Em muốn uống nước. . . . . . “

Chưa nói xong, cậu đã được đút nước có độ ấm vừa phải vào miệng.

Dòng nước thanh ngọt đã cứu lấy cổ họng khô khốc của cậu, làm đầu óc nặng nề, choáng váng của Lạc Tuân dần dần tỉnh tảo lại, cậu nghĩ nghĩ một hồi, tự dưng nghĩ tới lúc trước Thịnh Diễm từng nhắc đến việc mẹ anh đã qua đời rồi.

Lạc Tuân căng thẳng nắm lấy tay Thịnh Diễm: “Em. . . . . Không đúng, anh. . . . . Bác thẩm phán, bác ấy. . . . đã mất rồi ạ?”

Trước khi tỏ tình, Lạc Tuân cũng đã nói về lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, Thịnh Diễm nghe xong cũng đã nhớ lại luôn.

Nghe hỏi xong, Thịnh Diễm đã biết ngay ‘bác thẩm phán’ là ai, hắn dừng một chút rồi cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Năm anh lớp 10, bà ấy có xét xử một vụ ly hôn do bạo lực gia đình, bà phán rằng người đàn ông nghiện rượu lâu năm đã bạo lực vợ mình, hắn ta phải tay trắng ra đi, sau đó bà ấy bị tên đàn ông đó rượt bằng ô tô đầy ác ý, . . . . . Rồi xảy ra tai nạn ô tô, và qua đời. . . . . Sau đó thì anh bắt đầu phản nghịch. . . . . .”

Lạc Tuân loáng thoáng nghe được chút nghẹn ngào trong vài chữ cuối cùng của hắn.

Mắt Lạc Tuân phiếm hồng, cậu không thể tin được chuyện này, người tốt như thế, vậy mà sao. . . . .

Thấy hắn như vậy, cậu không khỏi đau lòng, cậu ngồi dậy nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Thịnh Diễm thấy hơi buồn cười khi thấy sự đau lòng trong mắt cậu, thực ra, hắn đã sớm chấp nhận sự thật này rồi, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ tiếp nhận cái ôm của cậu.

Vào ngày cuối tuần sau khi khỏi ốm, Thịnh Diễm đã đưa Lạc Tuân đến trước mộ của mẹ mình, hắn giới thiệu cho mẹ về người yêu của chính hắn.

Giọng của Thịnh Diễm hiếm khi nghiêm túc và trịnh trọng như này.

“Mẹ, con đưa Lạc Tuân tới gặp mẹ. Không cần nói thì con cũng biết mẹ chắc chắn rất thích và hài lòng về em ấy. Nói không chừng mẹ còn thích đến mức quên luôn con - người con ruột này của mẹ ấy chứ, nhưng con hào phóng lắm, con không để bụng đâu!”

Vốn Lạc Tuân còn đang hơi hồi hộp, nhưng giờ lại bị Thịnh Diễm chọc cười, đôi mắt hồng hồng ươn ướt của cậu ngập tràn yêu thương và cảm động

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play