1.

Giữa hè, mấy cơn mưa ở các thành phố vùng duyên hải cứ đến đến đi đi vội vàng.

Một giây trước vẫn còn nắng chang chang, giây sau đã đổ mưa vừa to vừa nặng hạt, mưa rơi ướt hàng mi dài, rồi chảy xuống . . . . .

Chảy xuống giữa hai đôi môi.

Trong một con ngõ nhỏ bẩn thỉu ở trong thành phố Đại học, một bạn nam sinh mặt mày bướng bỉnh đang bị một nam sinh khí chất dịu dàng áp trên tường, đầu bị ép ngoảnh ra sau với một góc độ không tự nhiên.

Khuôn mặt nam sinh văn nhược, dáng vẻ thư sinh, bộ quần áo gọn gàng đã bị tẩy nhiều đến mức bạc cả màu, nhưng động tác tay lại mạnh bạo ra sức xiết lấy hắn, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, mịt mờ, chẳng ăn khớp gì cả.

Con ngươi Thịnh Diễm co lại, trợn trừng mắt.
Không biết rằng lúc hôn môi thì phải nhắm mắt lại à cái bạn này.

Đại khái là do hắn vẫn còn đang hốt hoảng, hốt hoảng bởi vì, rõ ràng mình là trùm trường, mình đến đây để chặn người ta, hốt hoảng là bởi vì không hiểu tại sao mình lại bị hôn bởi một người con trai . . . . .

2.

Ba phút trước.

Thịnh Diễm kéo Lạc Tuân vào con ngõ nhỏ: “Này, thằng nhóc này, mày là Lạc Tuân phải không?”

Trùm trường uy danh Thịnh Diễm đang từng bước sáp tới, còn có chút cảm giác áp bách mơ hồ nữa.

Lạc Tuân căng thẳng nuốt nước bọt, không biết sao mình lại chọc phải người ta.

Bước chân đang lùi về sau tự dưng bị khựng lại, Lạc Tuân nhận ra cơ thể mình đã bị khống chế.

Hệ thống vốn đang giả c.h.ế.t từ lúc khai giảng, nay lại tự dưng tỉnh dậy, thông báo cưỡng chế lựa chọn thao tác.

[A. Tát trùm trường một phát.]

[B. Chửi hắn rồi tát cho hắn một phát.]

[C. Hôn hắn.]

[Cảnh báo: Nếu vượt quá thời gian lựa chọn thì sẽ bị điện giật cảnh cáo, nếu lại quá thời gian thì sẽ bị điện giật thêm lần nữa, và hệ thống sẽ chọn ngẫu nhiên một lựa chọn.]

Lạc Tuân tuyệt vọng nhìn ba sự lựa chọn, cậu nghi ngờ rằng thật ra hệ thống đang muốn cậu c.h.ế.t thêm lần nữa đây mà.

Cậu khẽ cắn môi, trong đầu tính toán, kinh nghiệm từ những kỳ thi 9 năm học bắt buộc trước kia đã cho cậu biết rằng ----- gặp chuyện gì mà không quyết được thì cứ chọn đáp án C!

Trong lòng Lạc Tuân gào to: [CCC! Gặp chuyện gì mà không quyết được thì cứ chọn đáp án C!]

Một giây sau, cậu mất hết khả năng điều khiển cơ thể.

Cậu vung tay, kéo một cái, đầu gối thúc thật mạnh, cậu túm lấy khuỷu tay của hắn rồi đánh thêm cái nữa. . . . . .

Sau một loạt động tác lưu loát nước chảy mây trôi, Lạc Tuân đã lấy lại được tự do.

Khi cảm nhận được cảm giác mềm mại và khô khốc trên môi mình, Lạc Tuân sợ hãi trợn trừng mắt.

Chỉ thấy trùm trường - người trước nay vẫn luôn cường tráng thích đấm nhau - giờ lại bị mình - một con mọt sách yếu như gà - ấn mạnh vào bức tường dính đầy tờ quảng cáo.

Còn ----- Còn bị mình cưỡng hôn nữa chứ!

Cơn mưa rào vội đến vội đi đã tạnh, chỉ còn lại hơi ẩm trong không khí, và vành tay ửng đỏ của thiếu niên, mới cho người ta biết rằng cơn mưa ấy đã từng tới.

Bên ngoài ngõ nhỏ phảng phất như có tiếng bước chân, hình như còn có không ít người ấy chứ.

Lạc Tuân vội vàng buông Thịnh Diễm ra theo bản năng, trong lòng đã nghĩ đến 108 kiểu c.h.ế.t cho mình rồi.

“Anh Thịnh, nghe nói hôm nay anh muốn chặn đánh thằng oắt con này, em đưa các anh em đến đây hết rồi đây.”

Lạc Tuân lặng lẽ liếc mắt đánh giá nhóm thiếu niên bất lương ngoài cửa ngõ.

Nếu nhìn kỹ thì còn thấy mấy cái thứ gọi là ‘cây gậy’ mà mỗi người bọn họ đang cầm trên tay đều là ‘gậy’ được cuộn từ sách giáo khoa, rồi dùng băng dính trong suốt cố định lại.

Lúc đánh vào người vừa êm vừa rát, mà quan trọng nhất là nó không đánh ra chuyện, nó không để lại vết thương quá nghiêm trọng, nhưng nó đánh rất đau.

Trong đầu Lạc Tuân đang tưởng tượng ra cảnh mình c.h.ế.t càng thảm thiết hơn.

3.

“Chặn cái rắm! Cút hết cho tao!”

Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám trêu vào Thịnh Diễm - người đang có tâm trạng không tốt đó, người nào người nấy đều đang chuẩn bị trốn đi càng nhanh càng tốt.

Trong cửa ngõ lại có một tiếng quát lớn khác: “Đứng lại hết cho tôi!”

Một người đàn ông trung niên đi xe đạp đang muốn chặn dám côn đồ này lại.

Nhưng không ngờ, bọn họ co giò chạy còn nhanh hơn người ta đạp xe nữa.

Lạc Tuấn híp mắt quan sát cẩn thận người đang đứng ngược sáng kia, hóa ra là giáo viên hướng dẫn.

Giáo viên hướng dẫn còn chưa xuống xe mà đám người kia đã chạy mất dạng rồi.

Lạc Tuân và Thịnh Diễm đứng trước mặt giáo viên hướng dẫn.

Lạc Tuân hơi cúi đầu, kiếp trước hay kiếp này cậu vẫn luôn là trò ngoan trong mắt thầy, lần đầu rơi vào tình cảnh này, cậu không khỏi hơi lo sợ bất an.

Thịnh Diễm vẫn kiểu cà lơ phất phơ như cũ, đứng còn không cả đứng thẳng, chỉ là vết đỏ trên vành tai sau mái tóc đen kia vẫn chưa hết hẳn.

Thịnh Diễm là người gốc thành phố N này, lại còn lại trùm trường của trường Trung học trực thuộc Đại học N nữa, bố vừa là một doanh nhân nổi tiếng ở địa phương, vừa là cựu sinh viên đại học N nữa. Nên giáo viên hướng dẫn cũng nghe được chút chút về hắn.

Giáo viên hướng dẫn như kiểu bất mãn đã lâu nay được dịp xả ra: “Thịnh Diễm, mới lên Đại học được vài ngày thôi mà em đã kéo người tới bắt nạt bạn học đấy à? ! Giờ đỗ vào Đại học N rồi sao em vẫn còn làm côn đồ tiếp thế hả. . . Này đợi đã, sao bên mặt em lại bị thương?”

Thịnh Diễm đá đá lưỡi bên trong má, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Trong lòng Lạc Tuân run lên, vết thương kia. . . . . . . .

Hình như là do lúc nãy hệ thống khống chế Lạc Tuân đấm Thịnh Diễm để chế phục hắn.

Lạc Tuân yếu ớt dơ tay lên giải thích: “Thưa thầy, Thịnh Diễm, cậu ấy không bắt nạt Lạc Tuân, mà ngược lại, do em. . . em sơ ý đánh trúng cậu ấy.”

Đồng thời, chính cậu cũng ngạc nhiên, không ngờ lần này hệ thống không ép Lạc Tuân lựa chọn gì hết.

Giáo viên hướng dẫn giật mình.

Về nhà ông nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra, Lạc Tuân - trạng nguyên tỉnh xuất thân nhà nghèo mà mình rất vừa ý, sao lại đánh được Thịnh Diễm - thủ lĩnh đám lưu manh nhỉ, đổi ngược lại còn thấy hợp lý hơn ý.

Nhưng lúc này, ông vẫn xử lý theo một cách công bằng và công chính, ông nhíu mày.

“Lạc Tuân, em viết một lá thư xin lỗi, tiết đầu tiên ngày mai, em phải đưa lá thư đó cho em ấy, đưa trước mặt mọi người. Sau này không được phép tái phạm nữa, dù là sơ ý hay là hiểu lầm, nhưng những chuyện xấu như ẩu đả đánh nhau đều bị nhà trường cấm hết!”

Lạc Tuân vội ngoan ngoan gật đầu.

4.

Ngày đầu chính thức vào học, sáng chiều đều có tiết, nên buổi họp lớp được tổ chức vào 8 giờ sáng.

Vì nửa đêm mất ngủ nên Lạc Tuân ngủ quên, đến muộn mất.

Cậu vội vội vàng vàng đi vào trong lớp học ồn ào, rồi tùy ý chọn một vị trí trống.

Giáo viên hướng dẫn cũng đi vào, ông nói qua về chuyện ngày hôm qua, rồi để Lạc Tuân đứng lên xin lỗi trước mặt mọi người.

Trước mặt mọi người, Lạc Tuân lúng túng đứng lên từ hàng thứ 3 từ dưới lên, rồi đi đến trước mặt Thịnh Diễm ở hàng cuối cùng.

Từng bước từng bước một, khoảng cách rõ gần mà Lạc Tuân lê lết tưởng mấy trăm mét.

Thịnh Diễm lười nhác ngồi ở đó, rõ ràng chỉ là ngẩng đầu lên nhìn thôi, nhưng lại có một cảm giác áp bách khó hiểu.

Lúc cầm bì thư đưa cho hắn, Lạc Tuân căng thẳng vô cùng, cậu sợ bị hắn làm khó trước mặt mọi người.

Tối qua, lúc Lạc Tuân cầm bút viết, vốn cậu định nghiêm nghiêm túc túc viết một bài văn xin lỗi.

Dù là hắn chặn mình trong ngõ trước. Nhưng dù sao, đến cuối cùng, cũng là mình cưỡng hôn người ta, mà còn nghe nói Thịnh Diễm - mọi người đồn hắn đi qua vạn bụi hoa nhưng không dính một chiếc lá - là một tên trai thẳng như thép.

Cứ nghĩ tới sự bài xích và chán ghét của Thịnh Diễm trai thẳng với việc hôn con trai, Lạc Tuân càng áy náy hơn.

Nhưng vừa mới bắt đầu viết, hệ thống lại đưa ra lựa chọn bắt buộc.

[A. Viết một bài văn mắng nhiếc hắn.]

[B. Viết một bài văn tỏ tình tràn đầy tình yêu.]

[C. Viết là ‘Rất xin lỗi, Lạc Tuân sai rồi, Lạc Tuân không nên hôn cậu, lần sau Lạc Tuân còn dám nữa’.]

Trong phòng học, Lạc Tuân nhìn chằm chằm vào tay của Thịnh Diễm.

Tay hắn rất đẹp, trắng nõn, thon dài, các khớp xương rõ ràng, rất hợp với. . . . . .

Chết tiệt, lúc này rồi mà mình còn dám suy nghĩ lung tung!

Thịnh Diễm cầm bì thư, dù cả lớp đều đang nhìn hắn nhưng hắn chẳng quan tâm, giống như trời sinh hắn ra để mọi người chú ý vậy đó.

Hắn búng tay vào bì thư, làm phát ra một tiếng vang nho nhỏ, hắn nâng mắt lên nhìn Lạc Tuân rồi cười, nụ cười không rõ có ý gì.

Hắn cúi đầu, từ từ mở bì thư ra, rồi luồn tay vào.
Rồi hắn nhíu máy, giơ bì thư lên trước mắt rồi cẩn thận nhìn vào bên trong.

Hắn chậc lưỡi thiếu kiên nhẫn: “Lạc Tuân, cậu chơi tôi à? Trong bì thư này chẳng có cái gì cả!”

5.

Não Lạc Tuân trống rỗng trong phút chốc, khi liếc thấy vết dầu mỡ bé bằng hạt đậu nành trên bì thư, cậu đột nhiên tỉnh lại, vội vàng xin lỗi, xấu hổ mặt đỏ tía tai: “Xin lỗi, tôi. . . tôi lấy nhầm!”

Buổi sáng, lúc để đồ ăn sáng và bì thư vào trong túi xách, bì thư lỡ bị dính phải dầu từ đồ ăn sáng, chính vì thế nên Lạc Tuân đã đổi bì thư khác.

Cậu vội chạy về chỗ tìm được lá thư xin lỗi thật sự, rồi hoảng sợ đưa cho Thịnh Diễm.

Tim cậu đập càng lúc càng nhanh, không biết là do căng thẳng hay là do chạy qua chạy lại mấy hồi.

Trong khoảnh khắc cậu đưa bằng hay tay cho Thịnh Diễm, khoảng cách giữa hai người hơi gần hơn chút.

Gần như thế nên Lạc Tuân láng máng nghe được tiếng gì đó từ cơ thể của Thịnh Diễm.

Sau khi ngẩn ra mất một chốc, Lạc Tuân nhanh chóng đứng hẳn hoi.

Người anh em ngồi chếch phía trước của Thịnh Diễm đắc ý khiêu khích: “Anh Thịnh, để cậu ta đọc lời xin lỗi anh trước mặt mọi người đi.”

Thịnh Diễm từ từ mở tờ giấy ra, sắc mặt hắn cùng từ từ tối sầm lại, tốc độ mà mắt thường cũng thấy được ấy.

Tim Lạc Tuân trầm xuống, trong tai toàn là tiếng tim đập của chính cậu.

Tối hôm qua, thời gian đếm ngược để chọn của hệ thống như thời gian đếm ngược tới tử vong vậy.

Ba sự lựa chọn, chọn cái nào cũng c.h.ế.t.

[Gặp chuyện gì mà không quyết được thì cứ chọn đáp án C! Vẫn là C!]

Chẳng qua là, Lạc Tuân đã dựa vào ý chí kinh người của mình để chống cự một cách ngoan cường, và cuối cùng. . . . . . . .

Cậu đã thành công lắc bộ quai xước ‘辶’ của chữ ‘còn 还’ thành một đường cong thật là dài.

Chỉ là một lời xin lỗi không có thành ý mà thôi, có hai chục chữ đã kín cả cái tờ A4 rồi ----- Rất xin lỗi, Lạc Tuân sai rồi, Lạc Tuân không nên hôn cậu, lần sau Lạc Tuân không/còn dám nữa.

Trông kiêu căng đến mức Lạc Tuân nhìn mà cũng rơi lệ.

Chỉ thấy sắc mặt Thịnh Diễm phức tạp, vài giây đã xem xong, rồi hắn lanh lẹ gấp lại, gấp rất là nhanh, cứ như sợ bị người khác thấy nội dung trong đó.

Rồi hắn ngẩng đầu, hung dữ trừng tên đàn em kia: “Câm miệng!”

Sau đó, hắn hơi nhướng mi nhìn Lạc Tuân, rồi lười biếng nói: “Tôi đây đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho cậu đó.”

Bấy giờ thanh gươm của Damocles - mối nguy trên đầu của Lạc Tuân mới biến mất.

6.

Lúc về chỗ ngồi, chuẩn bị an tâm tự học.

Đột nhiên vang lên âm thanh máy móc quen thuộc, Lạc Tuân vô thức căng cứng cả người, thật sự là mới hai lần ngắn ngủn vậy thôi nhưng đã dọa cậu sợ lắm rồi.

[Này, từ lâu tôi đã muốn hỏi là . . . . Sao cậu biết tên của hệ thống tôi đây là Gặp Chuyện Gì Mà Không Quyết Được?]

Lạc Tuân: . . . . . . . .

[Ha ha. . . . . Tên hay.]

Hệ thống im lặng một lúc, lúc sau đột nhiên vang lên tiếng máy móc lạnh như băng, nhưng lần này, trong tiếng máy móc lại láng máng có chút ngại ngùng: [Cám ơn. . . . . ]

Lạc Tuân đơ mặt, không lên tiếng.

Kiếp trước, khi cậu chuẩn bị về trường sau kỳ thực tập của năm tư, thì lại gặp phải một tên đàn ông phát bệnh tâm thần đang cầm dao đuổi giết người, cậu đã dám làm việc nghĩa cứu thành công hai mẹ con, nhưng không ngờ, chính cậu lại bị đ.â.m liên tiếp nhiều nhát rồi qua đời.

Khi mở mắt tỉnh lại, Lạc Tuân nhận ra mình đã trở về thời điểm vừa mới lên đại học, ngoài ra, không hiểu sao trong đầu có thêm một cái hệ thống này.

Sau khi hết tiết, tất cả học sinh đều nhanh chóng đi ra để đổi sang phòng học của tiết tiếp theo.

Lạc Tuân chậm rãi thu dọn đồ đạc, mãi cho tới lúc chỉ còn hai người bọn họ trong phòng học to này.

Thịnh Diễm uể oải đi ngang qua chỗ cậu để đi theo mọi người.

“Này, Thịnh. . . . . Thịnh Diễm, cậu có muốn ăn sáng không?”

“Không ăn, tôi không đói.”

“Nhưng vừa nãy lúc đưa thư cho cậu, tôi nghe thấy ----- bụng cậu kêu . . . . . . “

Còn chưa nói xong, bụng của Thịnh Diễm đã kêu một tiếng be bé không đúng lúc.

Vì ở trong phòng vắng người nên tiếng kêu lần này to rõ vô cùng.

Mặt Thịnh Diễm đen sì ngay lập tức, hắn cầm lấy bánh bao của Lạc Tuân rồi đi luôn.

Lạc Tuân nhịn không được nên trộm phì cười, rồi vội mím môi thu lại.

Chuyện này cho chúng ta biết được rằng, dù là trùm trường thì cũng không ngăn được cái bụng kêu ọt ọt đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play