9.

Bình thường tôi đã quen phục tùng mệnh lệnh của Đoàn Hành.

Theo bản năng muốn cất bước, nhưng cổ tay bỗng dưng bị nắm chặt.

"Người anh em, trước mặt tôi kêu người yêu của tôi lên xe của cậu, như thế cũng thật không biết điều rồi phải không?"

Khương Dực vẻ mặt khó chịu nhìn Đoàn Hành.

Hắn cũng không biết Đoàn Hành là ông chủ của tôi, chỉ tưởng rằng là người đàn ông nào không có mắt nhìn.

Nhìn tư thế kia, như là giây tiếp theo sẽ lao vào đấm người ta.

Lúc này tôi cũng không quan tâm có mất mặt trước mặt ông chủ của mình hay không, vội vàng quát lớn: "Khương Dực, anh đừng nói bậy, hai chúng ta đã chia tay rồi."

"Hơn nữa đây cũng không phải người lạ, đây là ông..."

Chữ "chủ" bị nuốt chửng trong một tiếng đóng cửa thật lớn.

Đoạn Hành chân dài bước xuống xe, mạnh mẽ đóng cửa xe, đi tới kéo bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi của Khương Dực ra: "Anh là bạn trai cũ, ở trước mặt tôi dây dưa với người yêu tôi, chẳng lẽ anh biết điều à?"

Yêu...... người yêu?

Tôi và Khương Dực đồng thời ngây người.

Tôi nhìn chằm chằm Đoạn Hành, đoán không ra anh ấy đây là có ý gì.

Đoạn Hành nhìn lại.

Trong nháy mắt đó, tôi lạ lùng hiểu được ẩn ý trong đáy mắt anh ấy: "A, đúng vậy. Đây không phải người lạ, đây là ông... khụ, ông xã của tôi"

Nói xong, tôi xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu thật thấp.

Đời này không nghĩ tới xưng hô này sẽ từ trong miệng của tôi nói ra, hơn nữa còn là đối với tư bản của mình.

Quá xấu hổ!

Khương Dực ở một bên trừng to mắt, tầm mắt nhìn qua lại vài vòng giữa tôi và Đoàn Hành, tức đến bật cười: "Ha, ông xã? Quả thật rất già."

"Đại ca, anh mau tự mình soi gương đi, bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non?"

"Tiểu Phàm, có phải em bị anh ta lừa rồi không? Anh nói cho em biết, loại đàn ông có chút sự nghiệp, dáng người như này giỏi lừa gạt người khác nhất."

10.

Lời này của Khương Dực chính là sự xúc phạm.

Đoàn Hành năm nay mới hai mươi tám tuổi, lớn hơn tôi bốn tuổi.

Đứng cùng một chỗ, cho dù là ai cũng nhìn không ra chút gì là chênh lệch tuổi tác.

Chẳng qua Đoàn Hành bình thường hay mặc âu phục mang giày da, hơn nữa trên người toả ra khí chất trầm ổn, thoạt nhìn cũng không phải là thằng nhóc loai choai mới hơn 20, một chút sóng gió cũng chưa từng trải qua.

Lúc này, anh ấy lạnh lùng nhìn đối phương, dường như những chữ khó nghe kia đều không phải là nói đến anh ấy, làm cho Khương Dực trông giống như một thằng nhóc trẻ trâu muốn kẹo không được là khóc lóc om sòm chơi xấu.

Nhưng mà khi anh ấy vừa mở miệng, chính là sát thương cực mạnh: "Trên răng cậu còn dính đồ ăn."

...

Mặt Khương Dực lập tức tái mét.

Vội vàng quay lưng lấy điện thoại ra soi gương.

Chờ sau khi phát hiện mình bị lừa, hắn tức giận xoay người mắng chửi.

Nhưng làm gì còn có ai ở đó?

Xe của Đoàn Hành đã sớm phóng đi cách đó cả trăm mét......

"Đoàn tổng, cám ơn anh."

Trong xe, tôi câu nệ nói với người đàn ông đang lái xe.

Đoạn Hành nhìn về phía trước, không đáp mà hỏi ngược lại: "Hắn thường xuyên đến làm phiền cậu sao?"

Tôi lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay."

Tôi và Khương Dực quen nhau trong một lần giao lưu câu lạc bộ ở đại học.

Hôm đó hắn ngồi cạnh tôi, chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ.

Sau đó, sau khi trở về hắn cũng thường xuyên tìm tôi nói chuyện phiếm, hẹn tôi ăn cơm.

Một thời gian sau, hắn thổ lộ với tôi, tôi suy nghĩ vài ngày, sau đó quyết định quen hắn.

Lúc đầu mọi thứ đều rất tốt.

Khương Dực tuy rằng có lúc rất nóng nảy cũng rất ngây thơ, nhưng có lúc cũng rất lãng mạn.

Nhưng dần dần tôi phát hiện, hình như hắn cảm thấy thân là đồng tính luyến ái là một chuyện rất mất mặt.

Hắn chưa bao giờ nói rõ quan hệ giữa tôi và hắn với người khác, lúc tản bộ gặp được bạn học, hắn cũng sẽ sợ tới mức lập tức buông tay tôi ra.

Mới đầu tôi cũng hiểu, dù sao đây quả thật không phải là chuyện đáng tuyên dương gì, khiêm tốn một chút là đúng.

Thẳng đến sau khi tốt nghiệp bạn học tổ chức liên hoan.

Người anh em tốt nhất của hắn tựa như nói đùa hỏi hắn, vì sao Tần Phàm đối với cậu tốt như vậy, hai người không phải là đang yêu đương chứ?

Lúc ấy phản ứng của Khương Dực vô cùng thú vị.

Thân thể hắn chợt căng thẳng, lập tức phản bác: "Đừng nói bậy, bọn tôi chỉ là bạn bè có quan hệ rất tốt."

Tôi không lên cơn ngay lập tức.

Mà là sau khi bữa tiệc kết thúc ở trên điện thoại di động hỏi hắn: 【Sao anh vẫn cố gắng đắp nặn cho mình hình tượng trai thẳng? Chẳng lẽ sau này anh có ý định cưới vợ sinh con sao?】

Khương Dực rất nhanh trả lời tôi: 【Chẳng lẽ em không biết sao?】

Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác mình bị giội một chậu nước lạnh, khắp người đều lạnh run.

Sau đó, tôi đề nghị chia tay.

11.

Suy nghĩ trở lại.

Tâm trạng tôi trở nên có chút sa sút.

Cái loại cảm giác không được người khác thừa nhận này, cả đời tôi không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Thật sự rất khó xử.

Người đàn ông bên cạnh nhạy bén nhận ra cảm xúc của tôi, áp suất xung quanh cũng trở nên rất thấp.

Khóe môi anh nhếch lên một đường cong lạnh lùng.

"Cậu vẫn còn thích hắn à?"

"Không, nếu đã lựa chọn chia tay, nhất định là có nguyên do, nếu còn thích nữa chính là không có kết quả."

Tôi trả lời rất quả quyết.

Nghe vậy, Đoàn Hành thở phào nhẹ nhõm, anh ấy thốt lên: "Cho nên hôm đó cậu mới đến quán bar mua say, phải không?"

Tôi gật đầu trong tiềm thức.

Một lát sau, tôi đột nhiên phản ứng lại: "... Làm sao anh biết?"

Ở góc độ tôi nhìn không thấy, vẻ mặt Đoạn Hành thoáng ảo não.

Tay anh đặt trên vô lăng siết chặt, miệng vẫn bình tĩnh như cũ: "Đoán, có một ngày sắc mặt cậu đi làm không tốt lắm, giống như là sau khi say rượu."

Ồ, hiểu rồi.

Tôi không nghi ngờ gì anh ấy.

Tôi thầm nghĩ ông chủ không hổ là ông chủ, năng lực quan sát quả nhiên nhạy bén.

Bất tri bất giác đến dưới lầu nhà tôi.

Trước khi xuống xe, tôi nghe được Đoạn Hành nói.

"Sau này nếu hắn tới tìm cậu, bất luận ở đâu, hãy lập tức nói cho tôi biết."

Anh ấy nói rất nghiêm túc, mang theo ý không thể từ chối.

Xe điện của tôi hỏng như thế nào, trong lòng tôi và Đoàn Hành đều biết rõ ràng.

Chẳng qua là không muốn so đo với Khương Dực mà thôi.

Nhưng hắn có quay lại hay không? Với cả sẽ làm ra chuyện ấu trĩ gì nữa?

Những chuyện này hiện tại không ai biết chắc được.

Vì thế Đoạn Hành nói, cho dù ở đâu, trước tiên hãy nói cho anh ấy biết.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mình với vẻ biết ơn.

Cũng không khỏi cảm khái, mình thật may mắn, gặp được một ông chủ thần tiên như vậy.

Nhân phẩm tốt, không nhiều chuyện, vẻ ngoài đẹp trai không nói, còn vui vẻ giúp người như vậy.

Hoàn hảo.

"Được, Đoàn tổng, cám ơn anh."

"Ừ, về đi."

12.

Một tháng sau, Đoàn Hành hoàn toàn mang hình tượng "ông chủ thần tiên" trong lòng tôi.

Khương Dực thỉnh thoảng vẫn tới tìm tôi.

Thỉnh thoảng từ đâu đột nhiên chui ra.

Nói mình lúc trước sai rồi, nói mình hiện tại có trách nhiệm, nói Đoàn Hành không đáng tin, vừa nhìn đã biết là một kẻ đạo đức giả....

Khiến cho tôi cực kì thấy phiền.

Mỗi ngày đều phải đi đường vòng đến công ty.

Đoạn Hành sau khi biết, cười lạnh một tiếng: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi đưa đón cậu đi làm."

Ách... Tôi có chút chần chờ.

Tổng giám đốc làm tài xế cho trợ lý, có phải không hợp lí lắm hay không?

Nhưng thấy Đoạn Hành không cảm thấy có gì không ổn, tôi cũng không dám nói.

Sau đó tôi liền nhận thấy được toàn bộ chức trách của danh "Ông xã của tôi".

Thường thường anh ấy chỉ cần vài chữ, liền nói đến Khương Dực nói không nên lời, tôn nghiêm của đàn ông bị đè trên mặt đất điên cuồng chà đạp.

Dần dần, Khương Dực có thể cũng nhìn ra hắn và Đoàn Hành không cùng đẳng cấp, nên cũng không tới nữa.

Nhưng Đoàn Hành vẫn đưa đón tôi đi làm không nghỉ.

Mỗi buổi sáng tôi xuống cầu thang đều thấy xe của anh ấy đã chờ sẵn.

Có một buổi sáng tôi thật sự ngượng ngùng, nói với Đoàn Hành sau này không cần đưa đón nữa.

Đoạn Hành trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý.

Kết quả hoạt động Trung thu của công ty chiều hôm đó, tôi rút trúng giải nhất.

Một chiếc SUV...

Tôi đi hỏi Đoàn Hành có phải do anh ấy sắp xếp hay không.

Anh ấy chỉ thản nhiên nói: "Trùng hợp thôi."

....

Đoàn Hành đã cho tôi sự kiên nhẫn phi thường trong công việc.

Làm theo bản năng của cậu đi, sai cũng không sao.

Tôi sẽ sửa lại cho cậu.

Chỉ cần không cùng một lỗi mắc phải hai lần là được.

Dưới ảnh hưởng tích cực của Đoàn Hành, sai lầm của tôi càng ngày càng ít, trong lúc bất tri bất giác đã có dáng vẻ mà "trợ lý tổng giám đốc" nên có.

Có lúc Phương Minh Duệ cũng cảm khái tôi tiến bộ quá nhanh, không bao lâu nữa anh ta có thể yên tâm đến công ty chi nhánh nhậm chức.

Tôi chỉ cười trừ.

Ai ngờ ngay sau đó Phương Minh Duệ lại nói: "Đoàn tổng thật sự rất bao dung với cậu. Tôi nhớ hồi tôi mới đến, khi đó Đoàn tổng cũng mới hơn hai mươi tuổi, cảm giác áp bách so với ông chú bốn năm mươi tuổi còn dữ dằn hơn. Lúc tôi làm việc phạm phải sai sót, nhiều lần bị anh ấy chỉnh đến phát khóc luôn đấy."

"Làm sao có thể? Đoạn tổng, anh ấy chỉ là...... chỉ là...... "

Chỉ là cái gì đây?

Tôi thấy mình không thể nói được.

Nhịp tim lúc đó đột nhiên mất cân bằng.

(...) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play