Báo cáo công việc cho ông chủ trong lúc tắm, trượt tay chuyển thành video call lúc nào chẳng hay.
Thứ hai, tôi thấp thỏm hỏi ông chủ có nhìn thấy gì không.
Anh ấy bình tĩnh nói: "Cổ trở lên."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, từ cổ trở lên thì chỉ thấy được mặt thôi đúng không? Cũng may cũng may.
Ai ngờ anh ấy lại nói thêm:
"Cổ chân."
"..."
(*) "Tôi" là nam. Truyện BL (Tổng tài cưng vợ như trứng và cậu vợ thực tập sinh hơi vô tri.)
1.
"Cổ chân."
Lời vừa thốt ra.
Văn phòng lớn như vậy rơi vào yên tĩnh đến quỷ dị.
Tôi và ông chủ của tôi - Đoàn Hành, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiền lương không nên gọi là tiền lương nữa, mà nên gọi là "phí uất ức".
Hôm qua là cuối tuần, tôi vốn đang hưởng thụ kỳ nghỉ.
Lúc nhàn nhã tắm rửa, đột nhiên nhận được tin nhắn của Đoàn Hành.
[Báo cáo sắp xếp hội nghị tuần sau.]
Lúc ấy bọt trên đầu tôi còn chưa trôi đi, đã có một ít chảy vào trong mắt tôi.
Nhưng tôi không rảnh bận tâm, sợ Đoàn tổng sốt ruột, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Đợi sau khi nghe được "Tích" một tiếng, liền đem điện thoại di động đặt lên giá để đồ bên cạnh, một bên xả nước, một bên nói chuyện.
Nhưng rất kỳ lạ.
Tôi líu ríu nói một đống, đối phương một tiếng đáp lại cũng không có.
Đến lúc tôi nói đến trọng điểm, anh ấy lại trực tiếp cúp điện thoại.
Có chuyện gì vậy?
Tôi lau nước trên mặt, mở đôi mắt có chút đau rát.
Buồn bực cầm lấy điện thoại di động nhìn - [video cuộc gọi dài 02:21]
...
2.
Cổ... cổ chân?
Đó không phải là nhìn thấy hết rồi sao?
Tôi khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: "Vậy... Vậy anh có nhìn thấy lưng tôi không..."
Tôi cứ muốn nói rồi lại thôi.
Thật sự là rất khó có thể mở miệng.
Đoạn Hành vốn đang phê duyệt văn kiện, nghe vậy động tác đóng dấu dừng lại, ngước mắt nhìn về phía tôi: "Có cái gì ở sau lưng cậu à?"
Xem ra hẳn là không thấy.
Cục đá trong lòng như được rơi xuống đất, tôi liên tục xua tay: "Không có gì, không có gì. Thật xin lỗi, Đoàn tổng, lần này là tôi sơ xuất, sau này tôi sẽ không mắc phải sai sót này nữa."
Đoạn Hành hết sức tự nhiên nhận lời xin lỗi của tôi, một lần nữa đem ánh mắt tập trung vào văn kiện.
Sống mũi cao thẳng đeo mắt kính gọng vàng, khuôn mặt nghiêm nghị lại chính trực, cả người tản ra khí chất cấm dục.
Giống như người hôm qua cách màn hình nhìn chằm chằm một người đàn ông tắm rửa hơn hai phút không phải là anh ấy vậy.
"Ừ, lần sau không được sơ ý như vậy nữa, đi làm việc đi."
3.
Quay lại bàn làm việc.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, càng nghĩ càng thấy sợ.
May mà Đoàn Hành không nhìn thấy thứ đó sau lưng tôi, nếu không tôi có thể phải thu dọn đồ đạc rời đi.
Rốt cuộc, người bình thường nào sẽ có thứ đó trên người?
Vài ngày trước.
Tôi đến quán bar để uống rư.ợu.
Bởi vì tâm tình đang không vui, nên tôi uống rư.ợu giống như không muốn sống, một ly tiếp một ly.
Thế nhưng tửu lượng không tốt, rất nhanh liền say bất tỉnh nhân sự.
Sáng sớm hôm sau mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường lớn của khách sạn.
Sự khác thường của nửa người dưới cùng với tiếng hít thở đều đều bên cạnh, nhắc nhở tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.
Cửa sau thủ vững hai mươi ba năm cứ như vậy thất thủ.
Tôi không dám bật đèn, càng không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, sợ là một tên đầu heo.
Cầm lấy quần áo vừa lăn vừa bò mà chạy.
Kết quả về đến nhà tắm mới phát hiện.
Trên người mình ngoại trừ loang lổ vết đỏ, sau lưng còn có thêm một dấu ấn khác.
Tôi chỉ thấy vòng tròn đỏ tươi rõ ràng in một vòng chữ to:
[Kiểm tra đạt tiêu chuẩn, xác định địa điểm gi.ết m.ổ.]
?
Ai mẹ nó đem con dấu kiểm dịch thịt heo đóng lên người ông đây?
Rửa không ra!
Tôi cũng không thể tự cắt da mình được, đúng không?
Tôi tức giận đến thiếu chút nữa tự thi.êu, cũng rốt cục hạ quyết tâm muốn đem tên ma cà rồng đó tìm ra cho bằng được.
Cũng không biết là trùng hợp hay là như thế nào.
Không chỉ không tra được hồ sơ thuê phòng, camera của khách sạn cũng đang trong tình trạng "sửa chữa".
Trong lòng tôi chứa đầy hận thù.
Cháu trai, tốt nhất là đừng để ông đây gặp cháu.
Nếu không ông đây nhất định sẽ đem toàn thân cháu phủ kín dấu kiểm dịch thịt heo!
4.
Là một thực tập sinh mới vừa ra trường.
Tất cả mọi thứ về công việc tôi đều phải tìm hiểu từ con số 0.
Tiền bối phụ trách hướng dẫn tôi tên là Phương Minh Duệ.
Anh ta làm trợ lý đặc biệt cho Đoàn Hành bốn năm, bởi vì năng lực vượt trội nên sang năm được điều đến chi nhánh công ty làm phó tổng.
Mà mấy tháng trước khi anh ta đi, thì cần đào tạo cho Đoàn Hành một trợ lý có năng lực mới.
Đúng vậy, đối tượng được đào tạo kia chính là tôi.
Tôi dựa theo phương pháp Phương Minh Duệ dạy, đem văn kiện khẩn cấp cùng văn kiện bình thường phân loại cho rõ ràng, chuẩn bị giao cho Đoạn Hành phê duyệt.
Nhưng gõ cửa nửa ngày, vẫn không ai lên tiếng trả lời.
Tôi đánh bạo đẩy cửa đi vào, phát hiện trước bàn làm việc không có một bóng người.
Ngược lại phòng nghỉ truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Xuyên qua khe cửa chưa được đóng chặt.
Tôi thấy Đoàn Hành đang đưa lưng về phía cửa thay quần áo.
Trên tai đeo tai nghe bluetooth đang nói chuyện điện thoại, chẳng trách không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Phản ứng đầu tiên của tôi là thừa dịp Đoàn Hành không phát hiện, nhanh chóng đi ra ngoài.
Dù sao, hôm qua vừa xảy ra một lần "Nhìn không sót".
Lúc này nếu vai trò bị đảo ngược, lại phát sinh một lần nữa, vậy thì thật là chuyện cười lớn.
Nhưng đúng lúc tôi xoay người.
Đoạn Hành tiện tay cởi áo sơ mi ra.
Vai rộng eo hẹp hoàn mỹ lộ ra trong không khí, đường nét cơ bắp đẹp đến chói mắt.
...
Bước chân tôi dừng lại, bỗng nhiên mở to hai mắt.
Cách vài mét, rõ ràng thấy trên lưng Đoàn Hành có mấy vết cào chằng chịt.
Chắc hẳn là cũng khá lâu rồi, đa số đã kết vảy tróc ra, lộ ra thịt non hồng nhạt.
Dù là như thế, cũng đủ để cho tôi tưởng tượng ra tận tình một đêm kịch liệt.
Đây là...
Tay tôi buông lỏng, văn kiện rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục liên tiếp.
Bóng lưng Đoàn Hành cứng đờ, quay đầu lại.
Chạm với tầm mắt của tôi.
(...)