5.
"Trợ lý Tần, có chuyện gì sao?"
Đoạn Hành phản ứng trước.
Anh ấy cầm lấy áo sơ mi mới mặc lên người, trong nháy mắt những dấu vết kia đã bị che giấu dưới lớp vải.
Rõ ràng giọng điệu kia cực kì bình tĩnh, nhưng tôi lại cảm nhận được một chút kỳ dị, bối rối cùng chột dạ.
Tôi cứng ngắc giật khóe môi:
"Thật xin lỗi, Đoàn tổng, tôi tới đưa văn kiện, không biết anh đang thay quần áo, cái kia...... Tôi...... Tôi đi ra ngoài trước."
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Tốc độ nhanh như có virus trong phòng.
……
"Tiểu Tần, trong thời gian làm việc mà sao ngẩn người thế?"
Một người đàn ông đi tới trước bàn làm việc của tôi, búng ngón tay lên trán tôi.
Tôi đột nhiên hoàn hồn, nhận ra mình bất tri bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Đối mặt với Phương Minh Duệ với vẻ mặt ân cần.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhịn không được hỏi:
"Anh Phương, lúc trước anh nói tổng giám đốc của chúng ta giữ mình trong sạch, thanh tâm quả dục, một lòng chỉ có công việc, là thật sao?"
Phương Minh Duệ kỳ quái liếc tôi một cái:
"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ không rõ ràng sao?"
Ha... Rất rõ ràng.
Tôi có chút chần chờ:
"Nhưng anh nói xem có khả năng nào... anh ấy ra vẻ đạo mạo không?"
Lời này thật đúng là giẫm lên bãi mìn.
Tôi nói xong, lông mày Phương Minh Duệ dựng lên:
"Tiểu Tần, anh rất nghiêm túc nói với cậu, cậu có thể nghi ngờ chiều cao của Đoàn tổng, có thể nghi ngờ tuổi tác của Đoàn tổng, thậm chí cậu có thể nghi ngờ giới tính của anh ấy, nhưng duy nhất không thể nghi ngờ nhân phẩm của anh ấy!"
……
Tốt lắm, tôi xem như biết vì sao anh ta có thể thăng chức lên phó tổng.
Nhưng nghe Phương Minh Duệ nói như vậy, tôi quả thật đã xóa bỏ không ít nghi ngờ.
Nói tới cũng thật buồn cười.
Vừa rồi, tôi lại hoài nghi Đoàn Hành là tên ma cà rồng đêm đó.
6.
Thật ra đêm đó, tôi cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng.
Trong lúc bị tình triều cuốn đi, tôi mơ hồ thấy được khuôn mặt đẹp trai có chút không khống chế được của Đoàn Hành.
Nhưng sau đó nhớ lại, tôi theo bản năng coi đó là ảo giác sau khi say rượu.
Dù sao cái người bình thường cúc áo sơ mi đều cài đến cái trên cùng, rất giống một toà băng lãnh cấm dục, cùng với kiểu người có 419 này thật không giống.
*419: tì.nh một đêm
Nhưng cho tới hôm nay, tôi lại có chút không xác định.
Đành phải nói bóng nói gió với Phương Minh Duệ.
Phương Minh Duệ ở bên cạnh Đoàn Hành bốn năm, có thể rất hiểu rõ nhân cách của Đoàn Hành.
Lời anh ta nói nhất định không sai.
Xem ra là tôi trông gà hóa cuốc.
Cũng đúng, không chừng loại người Đoàn Hành ngay cả con dấu kiểm dịch thịt heo trông như thế nào cũng chưa từng thấy qua, càng miễn bàn mang theo bên người.
Mà dấu vết trên người anh ấy, có lẽ là mèo cào? Có lẽ là phát ban? Hoặc có lẽ là sau khi phạm sai lầm bị mẹ hắn dùng chổi lông gà quất?
Dù sao cũng không phải là người tôi bỏ lại đêm đó.
Sau khi thành công trấn an bản thân, tôi cười ranh mãnh: "Anh Phương, vừa rồi đầu óc em chạm mạch nên nói mê sảng, đừng để trong lòng nha."
Phương Minh Duệ làm người hiền hoà dễ gần, nhưng trong chuyện này ngoài dự liệu mà so đo: "Sau này đừng để anh nghe những lời như vậy nữa, nếu không anh thật sự sẽ tức giận đó."
Tôi vươn ba ngón tay ra thề: "Tuyệt đối không nói nữa."
Lúc này Phương Minh Duệ mới hài lòng, há miệng còn muốn nói gì đó.
Nhưng đột nhiên dừng lại.
Anh ta nhìn cánh cửa sau lưng tôi, biểu tình rõ ràng là quẫn bách.
Trái tim tôi căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại.
Đoạn Hành đứng ở chỗ đó đã không biết bao lâu rồi.
Con mẹ nó, còn có cảnh tượng nào xấu hổ hơn thế này sao?
7.
Đoạn Hành lấy được tư liệu mình muốn xong không nói gì liền rời đi.
Nhưng trong lòng tôi đã rõ ràng, anh ấy nhất định nghe được tất cả.
Thời gian sau đó, tôi đứng ngồi không yên, cảm giác mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được thông báo sa thải của bộ phận nhân sự.
Phương Minh Duệ thấy thế trấn an tôi:
"Đừng lo lắng, Đoàn tổng sẽ không làm gì cậu đâu, cậu không phát hiện anh ấy đặc biệt khoan dung với cậu sao?"
Tôi ngẩn người: "Có sao?"
Giọng Phương Minh Duệ chắc chắn: "Sao lại không."
"Chuyện diễn thuyết lần trước, đổi lại là người khác, sớm đã bị đuổi việc tám trăm lần, nhưng Đoàn tổng có trách cậu một câu nào đâu? Chỉ nói một câu 'Lần sau không được làm như vậy' liền bỏ qua cho cậu."
Chuyện Phương Minh Duệ nói, là khi tôi vừa tới công ty chưa tới hai ngày đã xảy ra chuyện.
Đoàn Hành là doanh nhân trẻ, được mời về trường cũ diễn thuyết.
Công việc của anh ấy bận rộn như vậy, đương nhiên không rảnh tự mình viết bản thảo diễn thuyết, công việc này liền rơi vào trên đầu tôi.
Kết quả tôi sơ ý, viết sai câu cuối cùng trong bản thảo.
Vì thế Đoàn Hành đứng trước mặt mấy ngàn đàn em.
Nói một cách rất có khí phách:
"Cuối cùng, học trưởng tặng các em một câu."
"Các em đều là đầu óc đen tối!"
Tôi có lẽ sẽ nhớ mãi cảnh tượng đó cho đến ch.ết.
Người trên đài nhìn chằm chằm bản thảo tựa như hóa đá.
Người dưới đài im lặng vài giây, sau khi kịp phản ứng, tiếng cười vang dội thiếu điều muốn làm bay nóc nhà.
Còn có mấy nam sinh bướng bỉnh thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ồn ào: "Học trưởng, đầu óc em không đen tối thì làm sao bây giờ?"
"..."
Mọi người có biết điều này đối với một người đàn ông tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công mà nói, là tổn thương tâm lý lớn bao nhiêu không!
Sau đó, khi trở lại công ty.
Tôi đi tìm Đoàn Hành nhận tội, cũng đã chuẩn bị tâm lý bị sa thải.
Nhưng cảnh tượng trong dự đoán không xảy ra.
Đoạn Hành không nổi trận lôi đình, cũng không để cho tôi dọn đồ cút đi.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi vài giây, sau đó than nhẹ một tiếng nói:
"Lần sau không được làm như vậy nữa."
Liền đem vấn đề nhẹ nhàng giải quyết.
Ngay cả một câu nặng lời cũng không nói.
8.
Phương Minh Duệ nói không sai.
Cho đến khi tan ca, tôi cũng không thấy thông báo sa thải.
Điều này làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng sinh ra một ít cảm giác tội lỗi.
Ông chủ của tôi rõ ràng là một người tốt như vậy.
Ngay cả khi tôi phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, anh ấy cũng không đổ lỗi cho tôi.
Còn tôi thì sao?
Không biết ơn còn chưa tính, vậy mà còn dùng tâm lý xấu xa đó để phán xét anh ấy.
Thật sự là quá đáng mà.
Lúc này trời đã tối, người trong tòa nhà văn phòng không còn lại bao nhiêu, tôi xách cặp công văn rời khỏi công ty.
Nhưng ở dưới lầu lại thấy được một người thứ hai trong đời tôi không muốn gặp.
Nếu bạn hỏi: 'Vậy ai là người đầu tiên?'
Đương nhiên là ma cà rồng đóng dấu kiểm dịch thịt heo lên người tôi.
"Anh tới đây làm gì?"
Người đàn ông tựa vào thân xe nghịch điện thoại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói: "Tới đón em tan tầm đó."
Giọng tôi nghèn nghẹt, từng lỗ chân lông trên người đều tỏ kháng cự: "Không cần, tôi không muốn nhìn thấy anh, sau này đừng tới nữa."
Người đàn ông chậm rãi thu hồi nụ cười: "Tiểu Phàm, chuyện kia là anh sai, anh xin lỗi em. Nhưng bây giờ anh thật lòng muốn ở bên em."
"Muộn rồi."
Nói xong hai chữ này tôi liền xoay người rời đi.
Nhưng khi với đến chỗ đậu xe tôi vừa nhìn liền trợn tròn mắt.
"Tiểu Phàm, xem ra số mệnh đã định hôm nay chúng ta chỉ có vui buồn, không có ly hợp."
Khương Dực đi theo tôi, nhìn cảnh tượng trước mắt nói.
Khóe miệng tôi giật giật.
Đâu chỉ là không có ly hợp, ngay cả phanh xe cũng không có.
"Ai đã phá xe của tôi! Là anh làm à?"
Tôi nhìn về phía người đàn ông có động cơ gây án.
Khương Dực vô tội lắc đầu: "Không phải anh, hẳn là có người trộm bình ắc quy. Tiểu Phàm, em ngồi xe của anh đi, nếu không về đến nhà sẽ rất muộn."
"Không cần, tôi tự bắt taxi."
Tôi trả lời một cách dứt khoát.
Trong lòng kỳ thật là có chút đau lòng.
Bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, từ đây đón xe đến nhà tôi, tiền xe phỏng chừng so với huyết áp của tôi còn cao hơn.
Nhà tôi vốn không giàu có gì.
Nhưng khi tôi vừa lấy điện thoại ra, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng còi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc Bentley.
Rõ ràng là Đoàn Hành mới từ công ty đi ra.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, đầu tiên là nhìn lướt qua tôi và Khương Dực, sau đó nhìn thấy chiếc xe điện bị hỏng bên đường, chân mày hơi nhíu lại.
"Lên xe."
Anh ấy nói với tôi.
(...)