13.

Đoạn Hành uống say rồi.

Nói ra thật buồn cười, nguyên nhân dĩ nhiên là cản rượu cho tôi.

Hôm nay có tiệc rượu xã giao với các nhà hợp tác, Đoàn Hành dẫn tôi và mấy nhân viên tổ dự án đến chỗ hẹn.

Trên bàn cơm.

Tôi tuổi nhỏ nhất, tư lịch thấp nhất, đương nhiên liền thành mục tiêu "hoả lực" của công ty kia tập trung nhắm đến, các kiểu mời rượu đều hướng hết về tôi.

Mà đương nhiên tôi cũng không có quyền từ chối, nâng ly uống cùng bọn họ.

Nhưng vừa mới uống hai ly, vừa cầm tới ly thứ ba, người đàn ông bên cạnh đột nhiên đè tay tôi lại: "Tửu lượng trợ lý của tôi không tốt lắm, để tôi."

Dứt lời, Đoàn Hành cầm ly rượu trong tay tôi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Người của công ty đối phương thấy cảnh này, nhất thời càng hăng hái, kính một ly tiếp một ly.

Sau đó, hợp tác đàm phán thành công.

Đoạn Hành cũng say không ngoài dự đoán.

Tài xế cùng tôi đỡ Đoàn Hành lên lầu nhà anh ấy rồi rời đi.

Tôi nhìn người đàn ông trên sofa.

Lúc này hai má anh ấy phiếm hồng, đôi mắt khép hờ, đồng tử không có tiêu cự.

Có lẽ là vừa rồi trong xe ngột ngạt, anh ấy kéo cà vạt lỏng ra, nút thắt cũng cởi ra hai cái, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp...

Tôi lặng lẽ dời tầm mắt.

"Khụ, Đoàn tổng, anh có muốn thay quần áo không?"

Đoạn Hành nhìn thẳng tôi, không trả lời.

Được rồi.

Tôi từ phòng thay đồ của anh ấy tìm được một bộ quần áo ở nhà, đi tới muốn giúp anh ấy thay.

Nhưng không đợi tôi cởi áo khoác âu phục của anh ấy ra.

Đoạn Hành bỗng nhiên đè tay tôi lại: "Tần Phàm, tôi không phải trai bao, tôi là Đoạn Hành."

Tôi không hiểu gì hết.

Sao đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy?

"Tôi biết, anh là Đoàn Hành, tổng giám đốc của Hằng Diễn, sao lại là trai bao chứ?"

"Ừ."

Một giây sau, Đoàn Hành một tay ôm lấy cổ tôi, kéo tôi ngã xuống sofa.

Cúi đầu hôn xuống.

Mắt tôi mở to đến cực hạn, nhất thời quên mất đẩy ra.

Mùi rượu bao trùm lấy tôi.

Lưỡi người đàn ông vội vàng trượt dọc theo kẽ môi tôi, muốn cạy mở hàm răng đang đóng chặt của tôi, nhưng bởi vì còn trúc trắc, nên vẫn không thể thành công.

"Tần Phàm, há miệng."

Giọng nói của anh ấy mang theo một tia ủy khuất.

Nhưng lời này làm đại não đang trong trạng thái ngừng hoạt động của tôi tỉnh táo lại.

Tôi đẩy Đoàn Hành ra, đứng dậy hốt hoảng lui về phía sau.

Tôi không ngừng lui lại cho đến khi lưng va vào thứ gì đó.

Nhìn lại, là một cái tủ trưng bày.

Bên trong bày biện các loại đồ sưu tầm.

Một trong những thứ rực rỡ đó đã thu hút sự chú ý của tôi.

Đó là... một con dấu?

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy tôi vươn tay mở tủ trưng bày.

Cầm lên xem - [Kiểm tra đạt tiêu chuẩn, xác định địa điểm gi.ết m.ổ.]

Tôi: "..."

14.

Sự thật đến bất ngờ khiến tôi không kịp đề phòng.

Thì ra đêm đó tên ma cà rồng thật sự là Đoạn Hành!

Thật không ngờ.

Một người đàn ông trông bình thường đến không thể bình thường hơn, rốt cuộc là mang tâm tính gì đi đặt làm con dấu kiểm dịch thịt heo làm bằng vàng này, rồi lại dưới tâm lý vặn vẹo thế nào mà đem nó đóng lên người tôi.

Tôi mẹ nó xem như là biết bốn chữ "Ra vẻ đạo mạo" viết như thế nào.

Quả thực là quá biến thái!

Trong nháy mắt, tất cả bao dung, chiếu cố, thậm chí là bảo vệ trước đó của Đoàn Hành, trong lòng tôi chợt biến thành bụng dạ khó lường.

Tôi hít thở nhiều lần nhưng vẫn không thể đè nén cơn giận dữ đang dâng lên trong lồng ngực.

Một cơn thịnh nộ bừng bừng dâng lên.

Tôi không chút nghĩ ngợi sải bước tiến lên, giơ con dấu lên trước mắt Đoạn Hành, lớn tiếng chất vấn: "Đây là cái gì!"

Đoạn Hành chớp chớp đôi mắt mờ mịt, suy nghĩ một lát.

Khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Trong ánh mắt đột nhiên sinh ra một tia tỉnh táo.

...

Trong phòng khách.

Tôi nhìn người đàn ông đối diện rượu đã tỉnh một nửa với khuôn mặt vô cảm.

Trên bàn trà ở giữa bày con dấu hại tôi tự ti đã lâu, ngay cả nhà phòng xông hơi cũng không dám đi.

Đoàn Hành hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Con dấu này, là bạn thân của tôi vào ngày sinh nhật..."

Từ trong miệng Đoàn Hành tôi biết được lai lịch của con dấu.

Thì ra Đoàn Hành còn có một biệt danh, gọi là "Người đóng dấu", là bạn bè anh đặt cho, nguyên nhân là lúc anh làm việc thường xuyên cần phê duyệt văn kiện, mà phê duyệt văn kiện thì cần đóng dấu.

Bạn thân của anh ấy bình thường thích làm trò quái dị, ngay tại sinh nhật anh ấy tặng con dấu kiểm dịch thịt heo làm bằng vàng này.

Mà ngày sinh nhật anh ấy, vừa vặn là ngày tôi đi quán bar uống rư.ợu.

Tôi ở quầy bar, bọn họ ở phòng riêng cách đó không xa.

"Vậy chúng ta gặp nhau như thế nào?"

Tôi hỏi câu hỏi quan trọng nhất.

Đoạn Hành lắc đầu: "Tôi cũng không biết, hôm đó tôi bị chuốc say."

Nghe vậy, tôi ho khan nuốt một ngụm nước miếng.

Đột nhiên nhớ tới lời nói say vừa rồi của Đoạn Hành.

'Tần Phàm, tôi không phải trai bao.'

Không thể nào......

Không phải là do thất tình, tôi bị rư.ợu làm cho đầu óc chạm mạch, muốn dùng tiền mua vui, kết quả tình cờ đụng phải Đoàn Hành cũng ở trong quán bar, sau đó mắt mù đem anh ấy xem thành trai bao chứ?

Ch.ết tiệt!

Chắc không ác đ.ạn đến thế chứ?

Không dám nghĩ nhiều, tôi vội vàng hỏi ra vấn đề tiếp theo: "Vậy... vậy anh vẫn luôn biết đối phương là tôi sao?"

Đoạn Hành lần nữa lắc đầu: "Lúc tôi tỉnh lại cậu đã rời đi, tôi cũng không nhớ rõ gì cả."

"Cho dù trong đầu có mấy hình ảnh vụn vặt, tôi cũng tưởng là ảo giác sau khi say rượu, không liên tưởng đến cậu."

"Về phần tại sao tôi không đi điều tra đối phương là ai......"

"Tôi sợ đó là một tên đầu heo."

Được.

Giống hệt như suy nghĩ lúc đó của tôi vậy.

15.

Sau đó, tôi lại hỏi Đoạn Hành mấy vấn đề.

Xác định ngay từ đầu Đoàn Hành quả thật không biết đối phương là tôi.

Khi tôi báo cáo công việc, anh ấy nhìn thấy dấu ấn sau lưng tôi, mới nhận ra là tôi.

Về phần đêm đó tại sao anh ấy lại đóng dấu lên người tôi...

Đây có lẽ là một câu đố vĩnh viễn không thể biết được.

Dù sao người uống say, chuyện gì cũng có thể làm ra, ví dụ như tôi xem ông chủ của mình là trai bao.

Đều là hoang đường như vậy, nhưng lại xác thực đã xảy ra.

Chưa nói tới ai đúng ai sai, chỉ có thể nói - - đều là do rư.ợu gây họa.

"Anh đã biết trước, sao không nói cho tôi biết?"

Ngón tay tôi ấn vào mép sofa, buồn bực hỏi.

Hại tôi trông gà hóa cuốc, hoài nghi vô số người.

Đi chợ mua thức ăn đi ngang qua quầy bán thịt heo cũng phải nhìn xem con dấu trên thịt heo kia có giống với con dấu trên người mình hay không.

Quả thực muốn đi.ên.

Nghe vậy, Đoạn Hành trầm mặc.

Ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm tôi tối nghĩa khó hiểu, nửa ngày không mở miệng.

Nhưng mà ngay khi tôi cho rằng anh ấy sẽ không nói, anh ấy trầm giọng đáp:

"Tôi sợ cậu sẽ bị dọa chạy."

Anh ấy dùng chữ "sợ" này.

Tại sao?

Tôi chỉ là thực tập sinh, năng lực không xuất chúng, học thức cũng không cao lắm.

Lúc làm việc còn thường xuyên lỗ mãng liều lĩnh.

Cho dù hiện tại phạm sai lầm càng ngày càng ít, đó cũng là Đoàn Hành cho vô số cơ hội mới rèn luyện ra.

Chỉ cần Đoàn Hành muốn, anh ấy có thể tìm được trăm ngàn trợ lý tốt hơn tôi.

Trừ phi... anh ấy là bởi vì con người tôi.

"Tôi cũng không phải muốn giấu cậu, tôi chỉ muốn chọn thời cơ thích hợp nói cho cậu biết."

"Một thời cơ ít nhất sẽ không dọa cậu chạy mất."

Tầm mắt tôi liếc trái liếc phải, nhưng không dám nhìn thẳng Đoàn Hành, nhỏ giọng ngập ngừng nói:

"Đoàn tổng, anh có phải hay không...... Anh có phải hay không đối với tôi..."

16.

"Đúng."

Tôi hỏi khéo, Đoạn Hành lại trả lời dứt khoát.

Tôi hoảng hốt một lát, ngoài ý muốn không cảm thấy khiếp sợ.

Có lẽ đã sớm phát hiện đi, dù sao anh ấy chưa từng che giấu với tôi là anh ấy đối với tôi không giống đối với người khác.

Tôi không hỏi tại sao, cũng không hỏi từ khi nào.

Chỉ là cúi đầu, trong lòng đầy áy náy nói: "Xin lỗi, Đoàn tổng, tôi có thể không có cách nào đáp lại yêu thích của anh."

Nói xong tôi lại vội vàng giải thích: "Không phải nguyên nhân của anh, là... là vấn đề của tôi."

Kỳ thật tôi đối với Đoàn Hành không phải không có cảm giác.

Trong khoảng thời gian làm trợ lý của anh ấy, tôi đã thấy được quá nhiều mặt ưu tú của anh ấy, tin tưởng bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều không thể không sinh ra hảo cảm với anh ấy.

Chỉ là khi một người phá vỡ ước mơ tình cảm của bạn, bạn sẽ khó có can đảm chạm vào nó lần nữa.

Ảnh hưởng Khương Dực mang đến cho tôi không thể nói là không lớn.

Nếu Đoàn Hành và Khương Dực là cùng một loại người thì sao?

Không dám để cho người khác biết xu hướng tính dục của mình, khắp nơi che giấu, về sau còn muốn cưới vợ sinh con.

Đoạn Hành và Khương Dực khác nhau.

Anh ấy có sự nghiệp, có danh dự, hẳn là sẽ càng để ý ánh mắt của người khác.

Tưởng tượng xem, nếu sau khi chúng tôi ở bên nhau, có người hỏi anh ấy, cậu và trợ lý của cậu đang yêu nhau sao?

Anh ấy sẽ trả lời: "Chỉ là cấp trên cấp dưới mà thôi."

Như vậy so với "Chỉ là bạn tốt" còn khiến người ta ngạt thở hơn.

Tôi không dám cá.

Cái loại tình cảm không được thừa nhận, giống như không thể lộ ra ánh sáng này, tôi tuyệt đối sẽ không để cho mình thể nghiệm một lần nữa.

Lời nói tôi vừa thốt ra.

Trên mặt Đoạn Hành cũng không xuất hiện cảm xúc mất mát hay buồn bực.

Anh ấy chỉ cười khẽ một tiếng: "Tôi thích cậu là chuyện của tôi, cậu cứ làm chính mình là tốt rồi."

"Nhưng tôi sẽ dùng hành động chứng minh tôi cùng hắn không giống nhau."

"Đợi đến lúc đó rồi hãy cân nhắc xem có muốn đồng ý với tôi hay không cũng được."

Tim tôi rung lên dữ dội, tôi chợt ngước lên và bắt gặp ánh mắt tràn đầy thâm tình của anh ấy.

Bên trong phảng phất cất giấu một vùng biển sâu thẳm, từng tấc từng tấc hấp dẫn người ta sa vào trong đó.

Đoạn Hành dĩ nhiên biết tôi đang lo lắng cái gì.

Cũng đúng, anh ấy thông minh như vậy, thông qua những chi tiết nhỏ trong cuộc đối thoại giữa tôi và Khương Dực có thể đoán được nguyên nhân chia tay của chúng tôi là gì.

Mà chứng minh mà anh ấy nói, là sẽ chứng minh như thế nào đây?

Trong lòng tôi bỗng nhiên sinh ra một chút chờ mong.

17.

Từ tối hôm đó sau khi tôi rời khỏi nhà Đoàn Hành.

Tôi và Đoàn Hành lại khôi phục hình thức ở chung trước kia.

Anh ấy vẫn là ông chủ bao dung có thừa với tôi.

Và tôi vẫn đang học cách trở thành một trợ lý có trình độ.

May mắn thay có hiệu quả rõ rệt.

Hôm nay tôi đã không phạm sai lầm gì, chỉ bất quá thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm sườn mặt ông chủ đến ngẩn người.

Không biết vì sao, mỗi lần đều bị Đoạn Hành phát hiện.

Ví dụ như bây giờ.

Anh âyd nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của tôi, hướng tôi nhếch khóe môi.

"..."

Trời ơi, có bị đẹp trai quá không.

Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm.

Chớp mắt đã đến ngày họp thường niên, vừa hay cũng là năm năm thành lập công ty.

Đoàn Hành quyết định tổ chức một bữa tiệc tối cỡ lớn.

Ngoài nhân viên và người nhà nhân viên ra, còn mời không ít bên hợp tác đến dự.

Trong hội sảnh.

Khách mời và bạn bè gặp nhau, nhân vật nổi tiếng tụ tập.

Đoàn Hành đang hàn huyên với mấy tổng giám đốc bên hợp tác.

Tôi đứng phía sau anh ấy như một tấm nền.

Một lát sau, một tổng giám đốc trong đó hỏi Đoàn Hành: "Đoàn tổng, sự nghiệp của ngài thành công, còn là nhân tài hiếm có, sao đến nay vẫn còn độc thân một mình vậy?"

Tôi vô thức vểnh tai lên nghe.

Rất nhanh, tôi nghe được giọng nam quen thuộc kia nói.

"Trong lòng đã có người mình thích, còn đang theo đuổi."

Tôi đang nín thở dần dần chậm rãi thở ra.

Quả nhiên, trên mặt tổng giám đốc kia xuất hiện một tia thất vọng, một giây sau, hắn lại chỉnh lại biểu tình, cao giọng cười nói: "Có thể mê hoặc được thanh niên tài tuấn như Đoàn tổng, đối phương nhất định là một vị đại mỹ nữ."

Đoạn Hành khóe miệng cười nhạt không thay đổi, sửa lại nói: "Là một vị mỹ nam."

Là một vị... mỹ nam?

Vẻ mặt mấy vị tổng giám đốc hơi trì trệ.

Ngay cả tôi cũng giật mình sửng sốt.

Đoạn Hành cứ như vậy ở trước mặt các đối tác vô cùng quan trọng của công ty nói ra xu hướng tính dục của mình.

Không sao chứ?

Sự thật chứng minh, chỉ cần đương sự không cảm thấy có vấn đề, những người khác cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề.

Thấy vẻ mặt Đoàn Hành vẫn bình thường, mấy vị tổng giám đốc rất nhanh phản ứng lại, nhao nhao cười nói "Thì ra là thế."

Không khí cũng không vì khúc nhạc đệm này mà trở nên cứng ngắc.

Nhưng tôi lại thật lâu không bình tĩnh lại được, tùy tiện tìm lý do với Đoàn Hành liền đi đến một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu.

Ánh đèn đột nhiên tối sầm lại.

Đúng lúc đó, một bàn tay xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào một đôi mắt, thâm thúy chuyên chú như vậy, bên trong chỉ phản chiếu một mình tôi.

Đoạn Hành cúi người duy trì tư thế đưa tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê người: "Trợ lý Tần, tôi có thể mời cậu nhảy một điệu không?"

Cuộc họp thường niên hàng năm đều sẽ có một phân đoạn, người đàn ông mời bạn đời hoặc người mình thích dắt tay khiêu vũ, xem như làm sôi động bầu không khí.

Theo lẽ thường thì là ông chủ nhảy mở màn.

Nhưng lúc trước tôi nghe Phương Minh Duệ nói, Đoàn Hành chưa từng tham dự.

Hôm nay anh ấy mời tôi.

Tầm mắt lướt qua vai Đoạn Hành, tôi nhìn thấy vô số gương mặt quen thuộc đang nhìn về phía này.

Tầm mắt của bọn họ hoặc tràn ngập khiếp sợ, hoặc tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng cũng có vài người khác mang vẻ mặt "quả nhiên như thế".

Dưới ánh mắt mọi người.

Tôi chậm rãi vươn tay, đặt lên lòng bàn tay Đoàn Hành: "Có thể."

Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình nói một cách chắc chắn.

Đoạn Hành thoải mái nở nụ cười.

Lúc này tôi giật mình hiểu được.

Có người yêu đến trốn tránh, đương nhiên cũng sẽ có người yêu đến thẳng thắn vô tư.

Như trong "Nhịp đập trái tim" nói:

[Trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, có người nông cạn, có người ngoài vàng ngọc mà trong bại hoại, nhưng một ngày nào đó, bạn sẽ gặp được một người rực rỡ như ánh cầu vồng, khi bạn thật sự gặp được người đó, thì những người khác chẳng qua là chỉ là gió thổi mây bay.]

-Hoàn chính văn- 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play