Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt hai tháng đã trôi qua, Bạch Trác tới trại giam Mạn Thành như thường lệ.
Hôm nay khác với mọi lần là vì cô mang sủi cảo đến. Từ trước đến giờ Bạch Trác cực kỳ vụng khoản nấu nướng. Sau một thời gian tìm hiểu và “thực chiến” rất nhiều lần, mùi vị của sủi cảo mới coi như tạm chấp nhận.
Cô chọn mấy cái có vẻ ngoài trông khá ổn, nấu lên rồi cho vào cặp lồng giữ nhiệt và mang đến đây.
Sủi cảo sanxian*.
*Sủi cảo sanxian (Tam Tiên) là loại sủi cảo được làm bằng cách cắt nhỏ và trộn nhiều nguyên liệu khác nhau lại với nhau, nêm nếm tùy thuộc vào nguyên liệu và từng vùng miền. Có thể chia ra ra làm ba loại: nhân chay, nhân thịt, nhân mặn.
Bạch Trác nghĩ bụng, chắc là Hứa Yếm cũng thích ăn. Tuy nhiên y như mọi khi, anh vẫn không nhận đồ.
Đồ quỷ hẹp hòi, không biết ga lăng phong độ!
Cô vừa thầm mắng trong lòng, vừa lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho người canh gác trại giam: “Làm phiền anh!”
“Không có gì!” Vẫn là người canh gác cũ, anh ta nhận lấy tờ giấy.
“Nếu như anh ấy đã không nhận, vậy phiền anh giúp tôi nói với anh ấy một câu…” Bạch Trác ngập ngừng rồi sau đó mỉm cười: “Thôi không có gì đâu. Chúc anh năm mới vui vẻ!”
“Cô cũng vậy nhé!”
Bạch Trác gật đầu cảm ơn, cầm sủi cảo quay lại xe.
Cô mở cặp lồng sủi cảo còn nóng hổi, dùng muỗng múc một miếng bỏ vào miệng. Mùi vị rất ngon, ngon hơn nhiều so với mấy chiếc sủi cảo bị vỡ vỏ mà cô đã ăn ở nhà.
Bạch Trác không đói. Lúc nấu sủi cảo cho Hứa Yếm, cô cũng đã ăn đôi chút, nhưng cô không định đem sủi cảo cho người khác. Không phải vì những chiếc sủi cảo này quý giá, mà bởi vì đây là sủi cảo dành riêng cho Hứa Yếm.
Anh không nhận nó, cô cũng không muốn cho ai.
Hứa Yếm thật là rắc rối! Thực sự quá rắc rối!
Bạch Trác ăn những chiếc sủi cảo này, đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Cô hiểu vì sao Hứa Yếm lại làm vậy, không ai có thể hiểu bằng cô.
Hai người khác nhau ở chỗ, Bạch Trác có đôi lúc dễ bị kích động, còn Hứa Yếm vẫn luôn sống rất lý trí. Anh kịp thời ngăn chặn những tổn hại. Anh không muốn để cô phải lãng phí thời gian.
Trong lòng Bạch Trác thầm mắng anh, song câu mắng chưa đến cửa miệng cô đã ngậm lại.
Cô không nỡ.
Kể cả là nói thầm trong lòng, Bạch Trác cũng không nỡ mắng Hứa Yếm.
Cô tự mắng mình, đáng đời nhà mi!
Nếu như cô ngộ ra sớm hơn chút, nếu như tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng kêu lên sớm hơn chút, tránh xa Hứa Yếm sớm một chút, thôi nhìn về phía anh thì có lẽ cô đã không rơi vào tình cảnh này.
Ai cũng có bản năng tránh hại tìm lợi, Bạch Trác cũng vậy. Có điều cô hiểu ra quá muộn, bản thân đã lún sâu mất rồi. Tuy thế, dù lún sâu cô cũng không hối hận, chỉ có chút tủi thân.
Nếm được vị chua xót trong miệng, Bạch Trác nhíu mày. Cô đưa tay lau nước mắt không biết từ bao giờ đã lem đầy mặt, sụt sịt cái mũi rồi lấy một tờ giấy lau nước mắt.
Cô không trách Hứa Yếm, cô chỉ tự trách mình.
Rõ ràng có rất nhiều cơ hội đã bày ra trước mắt nhưng cô không biết nắm bắt. Không thể trách người khác được.
Lúc còn nhỏ, khi Hứa Yếm giúp cô lấy lại mấy quyển tập vẽ, đáng lẽ ra cô phải nắm chặt lấy tay anh.
Đáng lẽ cô phải theo anh đến học tại trường trung học số 1 Mạn Thành.
Đáng lẽ cô phải học đại học ở trong nước.
Lẽ ra cô phải tỏ tình với Hứa Yếm từ ngay lần đầu tiên hai người gặp nhau trong quán tạp hóa đó.
…
Lần nào Bạch Trác cũng nhận ra Hứa Yếm. Thế nhưng lần nào cô cũng để anh rời đi ngay trước mắt mình.
Bạch Trác không phải là một con người chỉ biết trốn chạy. Khi gặp chuyện cô muốn đương đầu và giải quyết nó.
Cô nghĩ đây phải chăng chính là sự trừng phạt ông trời dành cho cô.
Suốt 30 năm, Bạch Trác luôn trốn tránh chuyện của Hứa Yếm nên ông trời đã dùng 30 năm để trừng phạt cô.
Trừng phạt cô vì đắn đo không quyết đoán, trừng phạt cô vì cứ mãi chần chừ.
Chuyện tình cảm đôi lứa, tuy Bạch Trác không phải là một người mẫn cảm, song cũng không phải kẻ ngốc, không phát giác ra được điều đó. Những biến hóa tình cảm trong lòng cô trước nay đều để lại dấu vết có thể lần ra.
Nhưng Bạch Trác vẫn luôn từ chối thẳng thắn đối diện với cảm xúc của mình, bởi cô biết nó hoàn toàn đối ngược với con đường mà mình đang đi. Con đường Bạch Trác phải đi đã được định sẵn vô cùng rõ ràng. Hứa Yếm chính là một lối rẽ ngang trên con đường bằng phẳng ấy.
Lối rẽ đó quá hẹp, đầy gập ghềnh và hết sức khó đi. Chỉ cần cô nhen nhóm chút suy nghĩ, sẽ có vô số người kéo cô lại, mắng cô, thức tỉnh cô. Huống hồ, cô cũng biết điều này không thích hợp.
Bạch Trác quá tự tin. Cô đã nghĩ chắc chắn rồi sẽ có một ngày cô không còn thích uống sữa chua, sẽ có một ngày cô có thể buông bỏ những rung động bé nhỏ như chuồn chuồn lướt nước kia, rồi sẽ có một ngày cô có thể bình tâm lại.
Vì vậy cô đã chọn gác lại.
Nhưng cuối cùng, tình cảm thầm lặng ấy lại ngày càng cháy mãnh liệt, cứ như vậy cho đến khi mất khống chế. Là vì cô vẫn luôn trốn tránh nên mới tạo ra tình cảnh ngày hôm nay.
Giữ chặt anh hoặc là buông bỏ anh, Bạch Trác đều không làm được. Cô không làm sao lau hết được nước mắt trên mặt, dường như những giọt lệ dồn nén 30 năm qua cứ thế tuôn ra.
“Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi…”
Bạch Trác dừng tay, cúi thấp đầu, đôi tay ôm chặt lấy cặp lồng giữ nhiệt. Bờ môi cô run rẩy, trong tiếng khóc nức nở xen lẫn câu nói lặp đi lặp lại.
Có thể bắt đầu lại một lần nữa không, có được không!
Từng giọt nước mắt rơi lã chã rơi vào cặp lồng giữ nhiệt, tạo thành gợn sóng lượn lờ rồi biến mất ở bên trong.
Đêm giao thừa, xe của Bạch Trác đã dừng bên ngoài trại giam Mạn Thành cả một đêm. Thời khắc chuyển giao, Bạch Trác khẽ cất lên câu cô đã không nhờ người gác ngục chuyển lời.
“Chúc mừng năm mới, Hứa Yếm!”
…
Bạch Trác vô cùng ương ngạnh, mẹ Bạch thì lại bảo thủ, nên có những chuyện cực kì khó nói ra. Vì vậy có một khoảng thời gian dài cô không được bước vào nhà, cho dù là sang năm mới, giao thừa hay ngày lễ khác cô cũng không được tiến vào nửa bước.
Bạch Trác cũng đã lường trước được vào cái đêm mà cô quay gót ra khỏi cửa nhà.
Là do Bạch Trác không thể nói ra, chứ không phải vì cô cứng đầu hay bởi mẹ Bạch quá cứng rắn. Là vì cô sợ mình nói ra thì không chỉ hủy hoại bản thân, mà còn hủy hoại một con người khác, hủy hoại hạnh phúc của một gia đình khác.
Chung sống với một người không phải Hứa Yếm, cô không thể làm được.
Cho nên từ đêm đó đến đêm giao thừa, Bạch Trác vẫn chưa thể về nhà, thỉnh thoảng cô mua vài món đồ rồi nhờ Bạch Lẫm mang sang. Bạch Lẫm từng muốn khuyên nhủ em gái, nhưng khi thấy cô nhìn mình, anh ta lại chẳng thể thốt nên câu.
Bạch Trác không phải trẻ lên ba, thậm chí cô còn sáng suốt hơn rất nhiều người. Cô biết rõ bản thân đang làm gì, biết hậu quả khi làm như vậy và cũng sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.
Bạch Lẫm không chắc mình có thể lay chuyển được em gái, chi bằng không nên nói ra, ngộ nhỡ cô còn không thèm liên lạc với cả anh.
Bạch Trác giả vờ không thấy dáng vẻ ngập ngừng của Bạch Lẫm. Nhưng cô rất biết ơn, biết ơn sự im lặng của anh mình.
Trừ việc mâu thuẫn với gia đình, Bạch Trác cũng đã dần dần thích nghi được với nhịp sống hiện tại, làm quen với cuộc sống không có Hứa Yếm. Cô cũng đã quen với việc mỗi lần đến đều bị từ chối bên ngoài cửa trại giam, đã 19 lần như thế rồi nhưng đến ngày 20 tháng 5, Bạch Trác vẫn xin nghỉ phép 2 ngày.
Buổi sáng ngày đầu tiên, cô ra ngoài mua những nguyên liệu cần thiết rồi lăn xả trong bếp cả một buổi chiều, đến tận tám giờ mới ra ngoài. Trên mặt dính dầu mỡ mà cô cũng không biết, khóe môi bất giác cong cong nụ cười. Tối hôm đó, Bạch Trác chìm vào giấc mộng với niềm hân hoan.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa hửng sáng Bạch Trác đã thức dậy. Rửa mặt qua loa xong cô lại chui vào trong bếp.
Năm giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi, bận rộn suốt bốn tiếng đồng hồ.
Cô tắm rửa, đứng trước gương thay một bộ quần áo. Cuối cùng cô chọn một chiếc váy mình không hay mặc, là một chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Hôm nay là sinh nhật Hứa Yếm.
30 năm trước… không, phải là ngày này 31 năm trước, ngày đầu tiên Hứa Yếm có mặt trên cuộc đời này.
Bạch Trác trang điểm nhẹ, xịt nước hoa, mặc váy dài và đi giày cao gót. Cô cầm hộp bánh sinh nhật đứng bên ngoài trại giam, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh và những người đến đây.
Ánh mắt của những người xung quanh hoặc cố ý hoặc lơ đãng nhìn về phía Bạch Trác, có người còn to gan trắng trợn nhìn cô rồi thì thầm to nhỏ. Nhưng Bạch Trác không để ý, bây giờ trong đầu cô chỉ có mình Hứa Yếm thôi.
Hứa Yếm, sinh nhật vui vẻ!