Cũng giống như Hứa Yếm, Bạch Trác đã quen độc lập trong mọi việc, song cô không kiên cường được như anh nên có lúc cũng sẽ gục ngã.
Khoảnh khắc cô nhận ra Hứa Yếm ngày càng quan trọng với mình, lý trí mách bảo cô rằng nên kịp thời ngăn chặn những tổn hại, không được để bản thân sa vào nó.
Bạch Trác tỉnh táo tránh mọi khả năng tiếp xúc với anh.
Khi tan làm, cô không đến cửa hàng tiện lợi nơi Hứa Yếm làm việc, không còn uống nhãn hiệu sữa chua mà mình hay nhận được từ anh, không hề tới những công viên anh thường xuất hiện nữa… Thậm chí cô còn bỏ thêm một tiếng rưỡi đồng hồ để đến công ty chỉ vì không muốn đi qua hai con đường có thể có Hứa Yếm.
Bạch Trác cho rằng rồi sẽ ổn thôi, cảm xúc xa lạ khiến cô sợ hãi sẽ dần biến mất. Sự thay đổi này nhất định sẽ gây khó chịu như phản ứng khi cai nghiện, chuyện này Bạch Trác biết. Chỉ là cô không ngờ rằng phản ứng kiềm chế này lại lớn đến vậy.
Cô đã thử mọi cách ròng rã một tháng trời, nhưng vẫn không thể làm được. Cô cần sự giúp đỡ.
Hai giờ sáng hôm đó, cuối cùng Bạch Trác cũng nhấn gọi một số điện thoại.
“Tớ không biết tại sao tớ lại làm vậy.” Trong giọng nói của cô ẩn chứa hốt hoảng mà chính cô cũng chưa hề phát giác: “Làm sao bây giờ? Cảm giác này kỳ lạ quá, tớ sợ lắm.”
Sự hoang mang của Bạch Trác lộ hết ra ngay tại giờ phút này. Cô không vui, thậm chí còn có những phản ứng sinh lý mạnh mẽ. Hồi đó, mỗi ngày Bạch Trác đều thực hiện mọi thứ tuần tự từng bước một đâu ra đấy, song chỉ có mình bản thân cô biết: Cô như một cái xác không hồn sống ngày qua tháng lại, không có chút nhiệt huyết nào với mọi việc, cả đêm không được yên giấc, chuyện đầu tiên cô làm mỗi khi thức giấc đó là đi đi lại lại trong phòng, vỗ ngực để điều hòa nhịp thở…
Mỗi lần cô ép bản thân ngừng nghĩ về Hứa Yếm, ép bản thân xóa hình ảnh của anh khỏi thế giới và tâm trí của mình thì trái tim cô như bị đục khoét, đau đớn khôn cùng. Cảm giác này còn khó chịu hơn cả cái chết.
Trước đây, thỉnh thoảng Bạch Trác xem phim truyền hình, lần nào thấy bộ dạng thất tình của nữ chính cũng đều cảm thấy biên kịch và diễn viên làm hơi lố. Hiện giờ cô mới biết được, tất cả là chân thật và nó chỉ muốn cướp đi nửa cái mạng của cô thôi.
Bạch Trác vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, trạng thái này của cô làm Ôn Ngôn lo sợ, mặc dù cô ấy đã hết sức khuyên can, an ủi song chẳng có chút tác dụng nào.
Bạch Trác là người cứng đầu, cô nhất định phải làm rõ mọi chuyện mới thôi.
Không một ai giúp cô được.
Hôm ấy, sau khi cúp điện thoại, Bạch Trác nằm trên giường và nhìn lên trần nhà, suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng đưa ra kết luận.
Cô muốn theo đuổi Hứa Yếm.
Cô sẵn sàng đánh đổi ba mươi năm lý trí để lấy một lần nông nổi này.
Lúc ấy Bạch Trác đã nghĩ: Nếu ba mươi năm không đủ thì dùng cả đời, cô chỉ cần một lần bốc đồng này thôi.
Bạch Trác chỉ muốn một mình Hứa Yếm.
Nhưng sao lại trắc trở đến vậy? Tất cả mọi người đều nói rằng cô không thể, không được, đừng làm như vậy.
Tại sao lại như thế?
Vậy nên Bạch Trác bèn hỏi: “Anh tớ bảo cậu đến khuyên à?”
Thêm một người nữa cũng chẳng sao, cô không ngại nhiều đâu.
“Không phải.” Ôn Ngôn phủ nhận.
“Tớ sợ tâm trạng cậu không tốt.” Ôn Ngôn thở dài: “Với tính tình của cậu, tớ sợ cậu sẽ dồn nén mọi chuyện trong lòng.”
Bạch Trác là người có chủ kiến, nếu cô không tự chủ động nói ra thì Ôn Ngôn cũng không biết cô bạn thân của mình lại bị giày vò đến nhường này.
Ôn Ngôn chưa từng thấy một Bạch Trác như thế, khi nghe giọng đầy hoảng sợ của cô bảo “Cảm giác này kỳ lạ quá, tớ sợ lắm”; Ôn Ngôn cũng chẳng khá hơn Bạch Trác là bao. Cái nhìn của người đời rất quan trọng, từ khi biết Bạch Trác thích một chàng trai trong cửa hàng tiện lợi thì Ôn Ngôn đã cảm thấy không xứng.
Gia cảnh không xứng, bằng cấp không xứng, chỉ hai điểm này thôi đã có thể xác định đoạn tình này chắc chắn sẽ chẳng đi về đâu.
Nhưng cô ấy cũng biết Bạch Trác hiểu tất cả đạo lý, cả cách giải quyết tối ưu nhất Bạch Trác cũng biết, chỉ khi nếm được kết quả của mọi cố gắng đó, cô mới có thể bộc bạch ra những lời như vậy.
Lúc này Bạch Trác đang thủ thỉ với cô ấy rằng: Tớ đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Quá hiểu tính cách của bạn mình, Ôn Ngôn không muốn khuyên cô những lý lẽ lớn lao gì cả, mà chỉ đơn thuần giãi bày quan điểm của mình, cũng không buộc Bạch Trác phải tiếp thu. Để cho cô có thời gian suy nghĩ thấu đáo, để cô tự đưa ra quyết định, còn mình chỉ ở bên hỗ trợ là được rồi.
Tuy cái nhìn của thế tục quan trọng, nhưng trong lòng Bạch Trác nghĩ gì còn quan trọng hơn. Nếu ngay cả cô ấy cũng đứng về phe đối lập thì không biết sợi dây Bạch Trác sẽ căng đến cỡ nào, và còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
“Tiểu Bạch.” Vì thế cô ấy lại hỏi: “Cậu biết tớ sẽ không phản đối mà, thế nên cậu đang nghĩ gì, có thể tâm sự với tớ không?”
Đừng bao giờ tự kìm nén trong lòng.
Cô nghĩ gì ư? Bạch Trác nhìn tấm hình được ghép trên bàn, cô ngắm đôi mắt của anh, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tớ nghĩ, mỗi người chúng tớ đều chưa có nửa kia, chưa từng có quan hệ nam nữ bất chính, lại không làm tổn thương bất cứ người vô tội nào, vậy tại sao không thể ở bên nhau?”
Ai ai cũng cảm thấy bọn họ không xứng đôi. Tuy nhiên Bạch Trác chẳng thèm để ý những người đó.
Điều thật sự khiến Bạch Trác đau khổ là hình như Hứa Yếm cũng cảm thấy vậy nên anh không bao giờ cho bản thân một cơ hội, cũng như không cho Bạch Trác cơ hội ấy. Nhưng Bạch Trác nghĩ Hứa Yếm thích cô, ngôn ngữ cơ thể không biết nói dối.
Hứa Yếm không ghét cô đến gần anh.
Bạch Trác từng thấy phản ứng cơ thể của anh đối với người khác, nhíu mày, lùi lại phía sau và luôn giữ khoảng cách an toàn.
Cô cũng đã từng nắm tay anh.
Từ sau khi bị thương, đôi lúc tay Hứa Yếm không khống chế được.
Chiều tối hôm đó, Bạch Trác tan làm xong lái xe đến cửa hàng tiện lợi, Hứa Yếm thì đang dọn đồ vào thùng. Bỗng nhiên tay anh run lẩy bẩy, mất hết sức lực, do sức nặng của cái thùng nên tay anh bị hất sang một bên. Xe để hàng có nhiều góc cạnh rất sắc nhọn, tay bị hất ra va mạnh phải, Bạch Trác nhìn thôi cũng thấy cực kì đau rồi. Cô hốt hoảng, vội vàng xuống xe rồi chạy tới, kéo tay anh xem vết thương.
Hình như Hứa Yếm không ngờ cô sẽ lao đến nên không kịp phản ứng lại, hai giây sau anh mới toan rút tay ra.
Bạch Trác thấy động tác của anh bèn cầm chặt, nhíu mày bảo: “Đừng nhúc nhích.”
Cô cúi đầu, không quan tâm đến vẻ mặt của Hứa Yếm, bàn tay kia cũng không động đậy nữa. Lúc Bạch Trác nắm lấy tay anh thì nó vẫn còn đang run rẩy.
Cô vờ như không phát hiện ra, chỉ nghiêm túc kiểm tra vết thương.
May thay nó không nghiêm trọng, chỉ cắt ngang qua một đường và để lại vết máu, mua cồn i-ốt sát khuẩn rồi băng bó là được.
Bạch Trác yên tâm ngẩng đầu thì thấy Hứa Yếm cũng đang cúi đầu nhìn mình. Cô cao 1m67 nhưng chỉ đứng đến cằm anh. Hứa Yếm cũng không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào, anh chỉ nhìn Bạch Trác với nét mặt điềm đạm, lẳng lặng quan sát cô vài giây.
“Em không ngại bẩn sao?” Hứa Yếm hỏi.
Cô cúi đầu nhìn tay anh, trên bàn tay dính một lớp bụi mỏng vì dọn dẹp đồ.
Bạch Trác ngắm nghía, cũng không dơ mà.
“Anh ngại.” Nói xong thì rút tay về.
Hứa Yếm sợ bản thân dơ bẩn.
Dứt lời, anh lại tiếp tục dọn cái đống rơi khỏi hộp, đặt chúng chồng lên nhau rồi đẩy đến kho hàng của cửa hàng tiện lợi. Nguyên quá trình chỉ mất ba mươi giây, anh không cho Bạch Trác thời gian lên tiếng, hoặc nói từ trước đến nay anh chưa từng cho cô cơ hội để bày tỏ.
Như một kẻ cứng đầu.
Mà tất cả những chuyện này đều do bọn chúng. Vậy nên Bạch Trác căm thù cả gia đình đó. Cho dù là kẻ khởi xướng hay những người yếu đuối xưng là mẹ và em được anh bao bọc, cô đều hận họ.
Cô căm cái gã gọi là cha đẻ đã hủy hoại cả đời Hứa Yếm, cô hận những người gọi là mẹ và em nhưng chưa bao giờ có anh trong lòng.
Nếu một năm ba tháng tù này họ đến thăm Hứa Yếm dù chỉ một lần, nếu suốt ba mươi năm nay họ có một lần đứng phía sau Hứa Yếm, chỉ một lần họ chịu tin tưởng vào Hứa Yếm thôi, Bạch Trác sẽ không oán hận họ đến vậy.
Là những người này đã hủy hoại Hứa Yếm.
Hứa Yếm vốn đáng được hưởng hạnh phúc, lẽ ra anh phải được tỏa sáng rực rỡ.
Thì dù không được gặp anh, Bạch Trác cũng cam lòng.
Cô cam tâm tình nguyện.
Tuy nhiên chẳng có nhiều “nếu như” đến thế, sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được, Bạch Trác là người tỉnh táo hơn bất cứ ai.
Vẫn còn cách ngày cô gặp lại Hứa Yếm 28 năm 9 tháng nữa. Nếu Hứa Yếm đồng ý thì cô có thể gặp anh 345 lần trong gần 29 năm còn lại.
Bạch Trác sáng suốt tính toán thời gian sau này, nhưng càng tính thì cô càng nghẹn thở.
Ở đầu dây bên kia, cô gỡ đi lớp vỏ bọc, cuối cùng cũng không nén nổi tiếng nghẹn ngào: “Tớ nhớ anh ấy.”
Bốn chữ này cũng đã rút cạn toàn bộ sinh lực của cô.