Bạch Trác nôn nóng chờ đợi, cô muốn mình là người đầu tiên nói với Hứa Yếm câu chúc mừng sinh nhật. Cô hồi hộp như thể có ai tranh giành với mình vậy.
Cuối cùng đã đến lượt Bạch Trác. Cô đưa bánh kem và đồ ăn cho người gác ngục, vẫn một câu nói quen thuộc: “Làm phiền anh rồi!”
Lúc này, tất cả những người đến đây đều đã bước vào trong chờ cuộc hội ngộ, chỉ có Bạch Trác đợi ở bên ngoài bức tường bao cao vút.
Bạch Trác cúi đầu ngắm nghía mũi chân, nghĩ bụng nếu hôm nay anh còn dám từ chối thì lần sau cô sẽ cho thêm một chút muối vào đồ ăn, mặn chết anh luôn!
Nghĩ lâu lắm cuối cùng cô cũng chỉ nghĩ ra mỗi cách trừng phạt đó. Dường như cô đã quên lần nào đồ ăn cũng đều rơi cả vào bụng cô.
Đương lúc nghĩ ngợi miên man, cánh cửa nhỏ lại mở ra, Bạch Trác vô thức nín thở. Mới có 5 phút, anh ăn nhanh như vậy sao.
Bạch Trác mấp máy môi, anh lại không nhận ư?
Cho dù là ngày thường hay lễ Tết, Hứa Yếm cũng chưa từng gặp mặt cô, đến cả đồ của cô anh cũng không nhận. Bất kể là đồ ăn hay sách, anh đều từ chối. Lần nào cũng thế.
Bạch Trác giả vờ vui vẻ nói: “Vất vả…”
“Cô Bạch, Hứa Yếm đã nhận rồi.” Người gác ngục hình như còn vui hơn cả cô: “Tôi sợ cô chờ bên ngoài sốt ruột nên ra báo với cô một tiếng.”
Lúc đó trong đầu Bạch Trác chỉ còn có câu ‘anh ấy nhận đồ rồi’; sau đó cô buột miệng hỏi: “Anh ấy nhận rồi?”
“Anh ấy nhận rồi, cũng ăn rồi.” Sợ cô không tin, người gác ngục còn nhấn mạnh: “Bên trong có phải có một tấm thiệp, ở trên thiệp viết ‘Hứa Yếm, sinh nhật vui vẻ’ không. Là thật đó cô Bạch, tôi nhìn thấy anh ấy mở tấm thiệp ra rồi.”
Đôi mắt Bạch Trác cong cong, nở nụ cười để lộ cả chiếc răng nanh bình thường không thấy đâu.
Nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng khiến Bạch Trác trở nên tràn đầy sức sống, chiếc răng nanh còn khiến cô thêm phần tinh nghịch.
May mà hôm nay Hứa Yếm biết thức thời.
Nhìn thấy nụ cười của Bạch Trác, trong lòng người gác ngục thầm cảm thán: Đã gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô cười, không phải một nụ cười gượng gạo, mà là một nụ cười chân thật từ tận trái tim.
“Cô Bạch, mọi việc đều đang dần chuyển biến tốt đẹp.” Trong mắt người gác ngục cũng ẩn chứa ý cười: “Cô nên như thế này, cười nhiều hơn. Hứa Yếm chắc chắn cũng thích trông thấy dáng vẻ này của cô.”
Bạch Trác sửng sốt, sau đó còn cười càng rạng rỡ hơn. Cô khom lưng nói: “Cảm ơn anh nhiều!”
Trên đường từ trại giam về nhà, cô vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ nhàng nhưng làm người khác không thể bỏ qua được.
Bánh kem là do Bạch Trác tự làm, những chữ trên tấm thiệp cũng là do cô viết, Hứa Yếm đã đọc được rồi.
Trong đầu Bạch Trác đang cố hình dung ra biểu cảm của anh khi nhìn thấy dòng chữ trên tấm thiệp. Cô tưởng tượng đến mọi khả năng, song đến cuối cùng vẫn nghĩ rằng chắc anh chẳng có biểu cảm gì.
Suy cho cùng, cô cũng chưa từng nhìn thấy những biểu cảm khác trên khuôn mặt Hứa Yếm. Nụ cười trên môi cô tắt ngúm, lông mày nhíu lại.
Nhưng cũng không phải không có khả năng, Bạch Trác cắn răng, cô đứng dậy khỏi sofa, bước nhanh về phía phòng ngủ. Cô cầm lấy khung ảnh ở trên tủ đầu giường, trỏ vào trong bức ảnh chuẩn bị hung hãn uy hiếp. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt trong tấm ảnh, toàn bộ những lời cô định nói đều nuốt hết vào bụng.
Bức hình Hứa Yếm trong khung ảnh được Bạch Trác cẩn thận dán lại. Mặc dù vẫn nhìn rõ vết xé rách nhưng dẫu sao cũng đã được ghép lại tương đối hoàn chỉnh.
Bạch Trác giơ tay chọc chọc vào má lúm vốn không hề tồn tại trên mặt của anh, thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!”
Sinh nhật của Hứa Yếm là ngày 21 tháng 5.
521*, một ngày khiến người ta mong đợi biết bao.
*521 có nghĩa là “em đồng ý”, vào ngày 20/5 hằng năm ở Trung Quốc, theo thông lệ phái nam sẽ tỏ tình, và ngày 21/5 phái nữ sẽ đáp lại bằng câu trên; tuy nhiên 521 đọc theo phiên âm là “wu-er-yi” gần giống với âm “wo ai ni”, “我爱你” có nghĩa là “anh yêu em” (hoặc “em yêu anh”).
Trong lòng Bạch Trác, mỗi lần cô nói với Hứa Yếm câu chúc mừng sinh nhật thì có nghĩa cô đang thổ lộ: ‘Em yêu anh’.
Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!
Em yêu anh, Hứa Yếm!
Đêm hôm đó, Bạch Trác ôm khung ảnh, trong giấc mơ cô cũng đang nói chúc mừng sinh nhật Hứa Yếm.
Trong mộng, cô không nhìn thấy mặt Hứa Yếm, chỉ nghe được giọng nói của anh.
“Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm!”
“Ừ.” Hứa Yếm trong mơ như đang mỉm cười, anh đáp: “Anh cũng yêu em!”
Anh cũng yêu em, Bạch Trác!
…
Bạch Trác thật sự tin rằng mọi thứ đang dần chuyển biến tốt đẹp hơn, cô khấp khởi mừng thầm chờ đến chuyến thăm tù lần sau.
Lần này Hứa Yếm chịu ăn bánh kem, vậy lần tới có thể anh sẽ nhận thư. Dần dà có khi còn chịu gặp cô cũng không chừng.
Bạch Trác cứ đinh ninh là như vậy. Có chút hy vọng này, cô không cảm thấy sợ gì nữa.
Dẫu là lần thăm mỗi tháng hay quãng thời gian dài đằng đẵng hơn 20 năm kia, thì chúng đều là niềm hy vọng của Bạch Trác, là niềm hy vọng duy nhất của cô trong cuộc đời này.
Nhưng mà Hứa Yếm ác độc quá. Anh không chỉ tàn nhẫn với Bạch Trác mà thậm chí còn đối xử ác liệt với cả chính bản thân mình.
Đương lúc Bạch Trác còn đang vui mừng mong ngóng lần thăm tù tiếp theo, Hứa Yếm đã dập tắt hết mọi hy vọng và toàn bộ ảo tưởng của cô, anh để lại cho cô một nấm đất xám xịt.
Khi Bạch Trác nhận được cuộc gọi, cô còn tưởng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, cô chớp mở mắt thật mạnh, hoang mang hỏi: “Anh nói gì cơ?”
“Xin lỗi cô Bạch, xin được chia buồn cùng cô.” Người ở đầu dây bên kia điện thoại cũng có vẻ khó mà chấp nhận được, anh ta im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Cô có muốn đến gặp anh ấy lần cuối không? Với cả anh ấy…”
“Độp!”
Cô đập mạnh điện thoại xuống bàn, hai bên thái dương giật giật, Bạch Trác day day trán rồi lắc đầu, cô nghe nhầm rồi chăng? Có lẽ do hôm qua thức suốt đêm nên đầu óc mới không tỉnh táo, không phải gặp ảo giác mà chỉ đang mơ thôi, một cơn ác mộng.
“Ầm!”
Bạch Trác nắm tay thành quyền rồi đấm mạnh xuống bàn, lực này còn mạnh hơn cả lực đập điện thoại ban nãy, mạnh đến mức làm cả cánh tay cô tê dại.
Nhưng Bạch Trác vẫn cho là mình chưa dùng hết sức, thế nên cô mới chưa chịu tỉnh!
Vẫn chưa chịu tỉnh!
“Rừ rừ rừ…”
Nghe thấy điện thoại trên bàn lại rung lên, Bạch Trác siết chặt hai bàn tay vào nhau, cô run bần bật đến nỗi không kiểm soát được. Cổ họng Bạch Trác đột nhiên thấy chua chua, cô chạy vội vào nhà vệ sinh rồi ghé mặt vào bồn cầu nôn ọe. Hôm nay cô vẫn chưa ăn gì nên nôn một hồi cũng chỉ toàn dịch chua, song cô vẫn không kiềm lại được.
Không biết cô đã nôn bao lâu, Bạch Trác tưởng như sắp nôn ra cả dạ dày của mình, cô nhoài mình trên bồn cầu, cả người mệt lử nhưng lại bật cười thành tiếng. Thức đêm để lại hậu quả quá nặng nề, Bạch Trác vừa cười vừa nhủ, ngày mai phải đi khám bác sĩ tâm lý mới được, cứ bị ảo giác thính giác* mãi cũng không tốt.
*Ảo giác thính giác là một triệu chứng loạn thần, là khi bạn nghe thấy những giọng nói không có thật. Bạn có thể cảm nhận được rằng âm thanh đang phát ra từ bên trong hoặc bên ngoài tâm trí của bạn. Bạn cũng có thể nghe thấy những giọng nói đang nói chuyện với nhau hoặc cảm thấy như họ đang bảo bạn làm gì đó.
Nếu không thì sao đã vào trong toilet cô vẫn nghe thấy tiếng điện thoại rung. Bạch Trác cười phá lên, cười đến mức cô nôn ra lần nữa.
Không biết qua bao lâu, cô mới vực dậy được một chút, cô chống tay phải lên bồn cầu và đứng lên.
Cô đứng dậy, nhìn người trong gương tựa như một người xa lạ chẳng hề quen biết. Người trong gương đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ ngầu, đôi môi tái nhợt, khóe miệng còn hơi nhếch lên, trông vừa điên khùng, vừa quái dị.
Đây không phải là Bạch Trác, Bạch Trác sẽ không bao giờ như vậy. Cô luôn là một người gọn gàng, nề nếp y như một con rô-bốt không bao giờ biết mệt.
Bạch Trác nghĩ ít nhất mình cũng nên rửa mặt, thiết nghĩ mình sẽ mở vòi nước ở bồn rửa mặt trước mắt, nhưng cô không làm vậy, cô ngơ ngác quay người rồi đi về hướng khác.
“Ào ào ào.”
Nước xối rất mạnh, nước từ vòi sen đổ ập xuống đầu Bạch Trác, từ tóc tai rồi chầm chậm dội ướt cả người cô.