Bạch Lẫm khó tin hỏi ngược lại: “Ba cậu ta sao?!”

“Vậy nó không biết đường báo cảnh sát à!” Hiển nhiên là mẹ Bạch biết chứ, nhưng bà đã lựa chọn phớt lờ: “To đầu thế kia rồi mà không biết cầu cứu sao? Đây là lý do cho hành động giết người của nó ư?!”

Bạch Trác lại muốn cười, cười phá lên trước những lời nực cười của mẹ cô.

Bạch Trác cúi đầu nhìn tấm ảnh bị xé nát vụn dưới đất: “Anh ấy vẫn luôn cầu cứu đấy thôi.”

Từ khi sinh ra anh ấy vẫn luôn cầu cứu.

“Nhưng không ai để ý đến anh ấy.” Bạch Trác ngồi thụp xuống, nhặt nhạnh những mảnh nhỏ kia bỏ vào lòng bàn tay: “Anh ấy cầu cứu mẹ mình, cầu cứu hàng xóm và cả cảnh sát, kết quả thì sao? Đổi lại anh ấy nhận được gì?”

“Cảnh sát không giúp à?”

“Giúp chứ, đương nhiên họ có giúp.” Bạch Trác đáp lời Bạch Lẫm: “Nhưng giúp được mấy ngày thì có ích gì.”

Bạch Trác nghĩ, sau lần cầu cứu cảnh sát ấy, Hứa Yếm đã từ bỏ.

Anh thôi giãy giụa tìm kiếm sự giúp đỡ.

Anh đã chịu đựng một mình, gồng mình gánh vác.

Anh đã quen tự dựa vào sức mình, đã quen với sự cô đơn, thế nên anh mới từ chối gặp cô.

“Sao cậu ta không trốn luôn đi?” Bạch Lẫm nói một cách khó nhọc: “Cậu ta còn có thể…”

Giết người cơ mà.

“Anh ấy có thể bỏ trốn.” Bạch Trác nhặt lên mảnh ghép cạnh đôi mắt của Hứa Yếm: “Nhưng mẹ anh ấy có trốn không, em gái anh ấy có chịu trốn không.”

“Hay nói cách khác, họ không muốn bỏ trốn cùng anh ấy.” Bạch Trác đưa ngón cái nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên bề mặt những mảnh vụn rồi mỉm cười với chúng: “Hình như cả hai người họ đều không tin Hứa Yếm có thể mang đến một cuộc sống tốt đẹp hơn cho họ.”

Không thể chạy, không thể cử động, không thể phản kháng. Lúc Hứa Yếm không có mặt thì ông ta sẽ trút cơn giận gấp đôi lên người mẹ và em gái anh.

“Con đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như Hứa Yếm hành động ích kỷ hơn, nếu như anh ấy lòng lang dạ sói như những gì mẹ nói thì tốt biết mấy.” Bạch Trác nhặt mảnh vụn cuối cùng lên và đặt trong lòng bàn tay mình, cô đứng dậy: “Sở dĩ mẹ….”

“Mẹ đã điều tra về anh ấy.” Bạch Trác nắm chặt những mảnh vụn kia trong lòng bàn tay, cô dừng một nhịp: “Vậy mẹ có biết thủ khoa của Mạn Thành năm đó đáng lẽ ra phải là anh ấy không? Mẹ có biết với thành tích của anh ấy có thể được chọn vào bất kỳ trường đại học nào hàng đầu của Trung Quốc không? Mẹ có biết anh ấy nổi trội hơn biết bao người không? Mẹ có biết con…”

Bạch Trác nghẹn ngào.

Mẹ có biết con và anh ấy rất xứng đôi không?

Cô cũng tài giỏi không thua kém gì Hứa Yếm.

Hai người vốn vô cùng xứng đôi.

Bạch Trác hít một hơi thật sâu, sau đó cô không nói gì nữa.

Bạch Trác đã nuốt ngược những câu nói ấy vào cuống họng, khắc sâu vào tận tâm khảm.

“Đây là lý do hắn sa đọa rồi giết người à?!”

Vẫn là câu chất vấn kia, sợi dây trong lòng Bạch Trác căng chặt đến tột cùng.

Sao lại không chịu nghe cô nói?

Vì sao ngay đến người nhà cô cũng muốn nhắm mắt bịt tai làm ngơ?!

“Vậy mẹ còn muốn anh ấy phải làm sao đây? Mẹ biết rõ anh ấy đã suýt chết bao nhiêu lần, phải gồng mình không biết bao nhiêu lâu mới có thể sống sót được mà! Chính kẻ kia không chịu buông tha cho anh ấy!”

Phựt – sợi dây trong lòng của Bạch Trác đứt phăng.

“Mẹ đã từng chứng kiến bộ dạng anh ấy dốc hết sức bình sinh để có thể sống sót chưa? Con nhìn thấy rồi!”

“Anh ấy vẫn luôn gắng gượng bò tới trước! Anh ấy cố hết sức để thoát khỏi vũng lầy dưới chân, nhưng người đó luôn liều mạng kéo anh ấy xuống! Ông ta muốn vùi dập cả linh hồn của anh ấy vào vũng bùn thối tha!”

“Anh ấy đã vật lộn suốt ba mươi năm! Sống chung với ác quỷ trong suốt ba mươi năm! Mẹ bảo anh ấy phải sao nữa đây?” Bạch Trác mất khống chế: “Sao mẹ không đi hỏi tên kia xem vì cớ gì cứ nhất quyết không buông tha cho anh ấy! Sao lại không để cho anh ấy được hít thở bầu không khí trong lành dù chỉ là một giây thôi!”

“Sao thế giới này lại luôn trừng phạt anh ấy như địa ngục vậy!” Hốc mắt của Bạch Trác đỏ ngầu: “Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết lý do không?!”

Bạch Trác rất hiếm khi mất kiểm soát thế này, trước giờ bọn họ chưa hề trông thấy bộ dạng nói đến lạc cả giọng của cô.

Từng câu chất vấn cô thốt ra cũng như một nhát dao cứa vào lòng mình.

“Nếu sớm biết có một con người như vậy,” Bờ môi của Bạch Trác run rẩy: “Con cũng sẽ làm thế.”

Cô sẽ giết chết ông ta trước khi ông ta phá hủy Hứa Yếm.

Câu nói ngông cuồng của cô không chỉ làm Bạch Lẫm hết hồn mà còn làm môi của mẹ Bạch run lên, bà vừa chỉ tay vào Bạch Trác vừa run sợ nói: “Cô điên rồi! Cô…”

Vẻ mặt của Bạch Trác quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Bạch Lẫm nghĩ cô sẽ làm thật.

“Mẹ, mẹ bớt giận.” Bạch Lẫm ghì lấy bả vai của mẹ Bạch, cũng hoảng hốt khuyên nhủ: “Em cũng bình tĩnh chút, tỉnh táo lại đi.”

“Em còn chưa đủ tỉnh táo sao? Anh hai.” Cô nhìn về phía Bạch Lẫm với đôi mắt rưng rưng và giọng khàn khàn: “Từ nhỏ tới lớn em luôn tỉnh táo, tỉnh táo suốt ba mươi năm nay.”

“Vì sao em phải sống một cách tỉnh táo chứ?” Bạch Trác vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào, cô nói: “Em không muốn tỉnh táo nữa.”

Bấy lâu nay cô đã sống rất lý trí, chính vì cô quá tỉnh táo nên mới lãng phí nhiều thời gian đến vậy.

Bạch Trác hít sâu một hơi, cố nén nước mắt rồi cầm chiếc túi trên ghế lên: “Anh chăm sóc mẹ, em về đây.”

“Vứt đi!” Mẹ Bạch lớn tiếng ra lệnh cho cô: “Bạch Trác, tôi bảo cô vứt ảnh nó vào thùng rác!”

Bạch Trác sững sờ, cúi đầu nhìn những mảnh vụn trong lòng bàn tay mình. Cô chợt nắm tay lại, lắc đầu.

Tim của mẹ Bạch đau đớn khôn nguôi khi thấy cô trân quý những mảnh giấy vụn kia như báu vật.

“Bạch Trác! Cô dám!” Mẹ Bạch lạnh lùng: “Nếu bây giờ cô dám cầm ảnh nó bước ra khỏi cửa thì cô đừng xem tôi là mẹ cô nữa!!”

Bạch Trác đang xoay người bỗng khựng lại. Lát sau cô cúi đầu với mẹ Bạch và nói: “Lần sau con lại tới thăm mẹ.”

Dứt lời, cô quay lưng rời đi.

Dường như cô không nghe thấy tiếng mắng nhiếc và tiếng khóc xé lòng của mẹ Bạch đằng sau.

Không thể vứt được.

Đây nào phải là rác, đây là báu vật vô giá của Bạch Trác.

Bạch Trác luôn ưỡn lưng thẳng tắp như một pho tượng không biết cúi mình.

Nếu có một ngày mà cô phải nghiêng mình, thì chứng tỏ là do bức ảnh trên tay của cô bị xé nát.

Bạch Trác kìm giữ những uất ức trong lòng tận đến khi vào nhà và đóng cửa lại, cô đứng ngay ở lối ra vào, tựa lưng lên cánh cửa rồi từ từ thở hắt ra. Bấy giờ nhìn kỹ mới phát hiện cả người cô đang run nhè nhẹ.

Cơn run rẩy khẽ khàng và không tên lan tràn khắp cơ thể.

Bạch Trác không cho phép mình tiếp tục trong trạng thái này quá lâu, tay phải cô siết chặt cái túi, cứ như những đồ vật trong đó là cọng rơm cứu mạng vậy. Cô không bật điện, cứ thế lần mò đến phòng sách rồi mở đèn.

Bạch Trác để chiếc túi lên bàn và quay người ra cửa, đi đến nhà vệ sinh. Cô cẩn thận rửa tay hai lần như muốn triệt sạch sẽ toàn bộ vi khuẩn trên tay. 

Bạch Trác lau khô tay xong mới trở lại phòng sách, ngồi trên ghế, mở túi lấy những mẩu giấy bên trong ra, đặt từng mảnh lên bàn.

Y như đang chơi xếp hình.

Bạch Trác ghép lại thành hình Hứa Yếm.

Sau đó cô không biết phải làm thế nào nữa. Cho dù có dán cỡ nào cũng không thể dính sát lại vào nhau được. Bạch Trác nhìn những mảnh hình nhỏ, chậm chạp dừng tay lại.

“Rừ rừ…”

Bỗng có tiếng điện thoại rung lên. Bạch Trác quay sang nhìn, lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiển thị chữ: Ôn Ôn.

Cô ấn nút trả lời, trong điện thoại lập tức vang lên giọng đầy lo lắng của một cô gái: “Tiểu Bạch, cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao.” Ánh mắt của Bạch Trác vẫn chăm chú nhìn những mảnh hình: “Anh tớ gọi cậu tới hả?”

Ba mẹ hai nhà có quen biết, họ lại chơi với nhau từ thuở thơ ấu. Là bạn thân nhất của Bạch Trác, nên cô ấy cũng là người thích hợp nhất để khuyên cô.

“Anh Bạch Lẫm nói cậu và bác gái xảy ra mâu thuẫn nên tớ khá lo cho cậu.” Ôn Ngôn muốn nói rồi lại thôi: “Tiểu Bạch, là…”

“Mẹ tớ điều tra Hứa Yếm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play