Vừa dứt lời, mẹ Bạch cúi xuống lấy một xấp ảnh chụp từ trong túi ra rồi ném thẳng vào mặt của Bạch Trác, gằn từng chữ: “Con hỏi nó xem ai vào đây?! Nhìn xem có phải là người mà nó đã nhắc tới không!”
Những bức ảnh đập vào mặt cô rồi chầm chậm rơi xuống đất.
Bạch Trác cúi đầu nhìn những tấm hình đang bay lả tả trước mặt mình. Cô ngắm người trong bức hình một hồi lâu, sau đó mới cất lời: “Không phải mẹ đã biết cả rồi sao?”
Thế nên mẹ mới nổi đóa lên như vậy.
Nói đoạn, cô ngồi xổm xuống và nhặt từng bức ảnh lên. Chúng vốn nhẹ hều nhưng vào tay Bạch Trác lại nặng nghìn cân, cô sợ hai tay mình không cầm nổi.
Người trong bức ảnh vẫn để quả tóc đầu đinh, nhưng còn ngắn hơn cả lúc trước, trên da đầu giờ chỉ còn một mảng màu đen. Anh mím chặt đôi môi, ánh mắt lạnh tanh nhìn thẳng vào ống kính.
Dáng vẻ lạnh nhạt, dường như anh đã thờ ơ với cuộc sống này.
Bạch Trác quan sát từng ngũ quan của người trong bức ảnh một cách tỉ mẩn: vầng trán, hàng mày, đôi mắt, cái mũi, bờ môi, chiếc cằm.
Cô ước gì có một cái kính lúp để mình soi không sót chỗ nào.
Đã lâu lắm rồi, Bạch Trác không được nhìn thấy Hứa Yếm.
409 ngày.
Một năm một tháng mười bốn ngày.
Khóe môi của Hứa Yếm xanh tím, bị rách miệng.
Bạch Trác đưa ngón cái nhẹ nhàng miết vết thương nơi khóe miệng của anh.
Cô không dám xoa mạnh, chỉ chạm vào một cái rồi rời ngón tay đi ngay như thể sợ rằng mình sẽ làm anh đau.
Nhớ tới khóe miệng của mình, Bạch Trác cười giễu. Nếu tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cô, không biết anh chỉ cau mày hờ hững nhìn cô, hay là sẽ giúp cô xử lý vết thương nhỉ? Bạch Trác nghĩ thầm, hẳn là cả hai rồi, anh sẽ cau mày trong lúc xử lý vết thương rồi quay gót bỏ đi, ngay cả hỏi han lấy một lời cũng không có.
Thật đáng ghét!
Đáng đời anh ba mươi tuổi rồi mà vẫn ế!
Nghĩ đến đây, Bạch Trác ngạc nhiên ra mặt. Cô đã thôi không dùng giọng điệu trẻ con này để nói chuyện từ lâu lắm rồi, giờ cô sắp sửa bước qua ngưỡng cửa ba mươi mà như quay trở về hồi thiếu nữ vậy.
Có lẽ chính tiếng cười của Bạch Trác đã kích thích mẹ Bạch, bà đột nhiên lao lên rồi giật phắt tấm ảnh trong tay cô.
Bạch Trác không ngờ mẹ mình lại hành động đột ngột tới vậy. Khi bức ảnh rời khỏi tay mình, lòng cô đầy hoảng loạn, ngay sau đó cô bất giác đứng thẳng người dậy và hét lên: “Mẹ….”
“Cô nhìn nó đi! Mở to mắt cô ra mà nhìn cho rõ vào!” Mẹ Bạch cầm bức ảnh dí vào mặt Bạch Trác: “Nó mặc cái gì đây?! Là quần áo tù nhân đấy!! Là thứ đồ tội phạm mặc!!!”
Mẹ Bạch siết chặt tấm ảnh đến mức gương mặt của Hứa Yếm cũng trở nên biến dạng theo.
“Đây không phải kẻ nào khác! Đây là một tội phạm giết người!! Hắn là một tên súc sinh đã giết chết chính cha ruột của mình!!!!” Mẹ Bạch như muốn nhét bức ảnh này vào trong mắt cô: “Bạch Trác, tôi cầu xin cô hãy mở to ra mắt ra mà nhìn kỹ đi!! Cô thích phải cái thứ rác rưởi gì thế này!!!”
Súc sinh, rác rưởi.
Bốn chữ này, từng từ như một cây búa nện ầm ầm vào khắp ngăn trong trái tim Bạch Trác, nó đủ làm một trái tim vốn đã thảm thương trở thành nát bấy và rỉ máu.
Bạch Trác ngơ ngác nhìn mẹ cô, trong ánh mắt cô ánh lên sự mờ mịt khó hiểu, khó hiểu tại sao mẹ cô lại quy chụp những từ kia lên đầu Hứa Yếm.
Không phải bà đã điều tra hết mọi chuyện rồi sao?
Lúc mới xảy ra chuyện, ai nấy đều dùng những ngôn từ khó nghe nhất để sỉ nhục Hứa Yếm, thậm chí họ chỉ mong được giày xéo anh thành trăm nghìn mảnh.
Bạch Trác nghe nhiều rồi thành ra cũng trở nên trơ lì.
Ngày qua ngày những tin tức mới được cập nhật liên tục, làn sóng mắng chửi Hứa Yếm rục rịch chuyển sang những sự việc khác, dần dần mọi người cũng lãng quên hết mọi chuyện về anh.
Bạch Trác nghĩ như vậy cũng tốt, chỉ cần cô còn nhớ là đủ rồi, và cũng chỉ có cô mới nhớ đến mà thôi.
Có điều bản thân thân Bạch Trác không ngờ rằng mình sẽ lại nghe thấy những lời mắng chửi ấy từ chính miệng của mẹ mình.
“Nhìn tôi làm gì! Tôi nói gì sai à!” Mẹ Bạch rút tay về, xé nát bức ảnh kia và ném vào mặt Bạch Trác: “Tên lòng lang dạ sói đội lốt người này, đáng lẽ không nên sinh nó ra để nó đi gây họa cho xã hội!”
Những mảnh giấy vụn nát kia đập lên mặt Bạch Trác, rồi từ từ rơi xuống, nhẹ nhàng đáp mình dưới mặt đất.
Bạch Trác không cảm thấy đau mà thấy hình như mình điên mất rồi.
Khoảnh khắc những mảnh vụn nhỏ ấy chạm vào mặt cô, Bạch Trác có cảm tưởng như Hứa Yếm đang hôn mình.
Đây là một cảnh mà ngay cả trong giấc mơ cũng keo kiệt đến nỗi chẳng cho cô mộng tưởng đến.
Bạch Trác cúi nhìn những mẩu giấy vụn trên mặt đất, một lúc lâu sau cô mới cất giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Vậy hai người đã từng hỏi anh ấy chưa? Hỏi xem anh ấy có thực sự muốn đến cái nơi lạnh lẽo và ghê tởm đó không?”
Bình tĩnh và lý trí, phân tích khách quan, không nên vội vã đưa ra kết luận, đây là những gì mà Bạch Trác được học ở trường từ hồi nhỏ.
Nhưng hình như những lời đó chỉ tồn tại trong sách giáo khoa thôi, vì chính nó đã bị những con người vốn có nền tảng đạo đức tốt đẹp bỏ quên trong góc xó xỉnh cơ mà.
“Mẹ đã tìm hiểu về anh ấy qua con chưa? Mẹ có từng hỏi tại sao anh ấy phải làm như vậy chưa?” Bạch Trác ngẩng đầu, nhìn thẳng mẹ Bạch, hỏi: “Mẹ có thử hỏi con sao lại thích anh ấy chưa?”
“Cái này thì cần phải hỏi à?! Mắt tôi chưa mù!” Mẹ Bạch đẩy vai cô, lạnh lùng hét: “Bạch Trác, cô u mê lạc lối quá rồi! Mù quáng!!”
Bạch Lẫm bị sốc trước những thông tin này. Lúc anh ta hoàn hồn đã vội kéo mẹ Bạch lại, sợ bà mất kiểm soát động tay động chân.
Anh ta thấy vết máu trên môi của Bạch Trác đã khô lại. Còn cô thì vẫn lẳng lặng nhìn bà, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động.
Nhưng chẳng hiểu sao Bạch Lẫm lại cảm giác em gái mình như một con búp bê bằng giấy, chỉ cần đụng vào là sẽ rách bươm.
“Mẹ, con biết rất rõ.” Bạch Trác trả lời: “Anh ấy rất tốt.”
“Nó tốt ư?!” Mẹ Bạch càng tức điên hơn khi cô thốt ra bốn chữ này. Bà nhấc tay lên, toan tiến lên trước thì bị ghìm lại nên chỉ biết trợn mắt nhìn Bạch Lẫm và nghiêm mặt: “Con buông mẹ ra!”
Tất nhiên Bạch Lẫm không chịu buông ra, cũng không dám buông ra.
Nói rồi bà lại nhìn Bạch Trác, căm thù: “Nó đã cho cô uống thứ bùa mê thuốc lú gì, để cô vứt bỏ hết cả những đạo đức luân lý cơ bản hả?! Nó tốt sao?! Bạch Trác, cô không cảm thấy hổ thẹn khi thốt ra câu này à!”
Sao cô lại phải hổ thẹn?
Sao lại phải thấy thẹn với lòng khi nói ra những suy nghĩ chân thật trong đầu mình?
Quá mệt mỏi, lúc này cảm giác bất lực đã lan tràn khắp toàn thân cô.
Nhưng khi nhìn đôi mắt đỏ ngầu tức giận của bà, Bạch Trác chỉ biết mím chặt môi. Cô cất lời như có ý muốn trút đi bầu tâm sự, giọng điệu tuyệt vọng: “Mẹ, mẹ có muốn nghe con kể chuyện của anh ấy không?”
Mẹ có thể nghe con nói có được không?
Song, người mẹ với cơn giận chưa nguôi ngoai không thể nghe ra được sự van nài trong lời nói của Bạch Trác.
“Còn điều gì hay ho để nói về một tên tội phạm giết người sao?! Một tên côn đồ đầu đường xó chợ còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì có gì hay để mà kể?!” Mẹ Bạch buông ra những câu nói kết tội anh: “Năm trước khi tin tức bùng nổ tôi đã nghĩ hắn bị phán ba mươi năm tù vẫn còn quá nhẹ, loại này đáng bị tử hình quách đi cho rồi, sống cũng chỉ tổ làm phí lương thực!”
Tử hình.
Trước những câu từ của mẹ, phản ứng đầu tiên của Bạch Trác là sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô lại bật cười.
Quả nhiên là mẹ con máu mủ ruột rà, bà luôn biết cách làm cho cô đau đớn nhất, bà rất biết phải cắm dao lên người cô thế nào để cô không tài nào rút ra được. Thậm chí còn biết cả cách tránh đi những tử huyệt trên người cô, để cô không chết đi được, buộc mình sống trong nỗi đau giằng xé mãi mãi.
Tiếng cười của Bạch Trác vang vọng bên tai của cả ba người họ, vài giây sau thì ngưng bặt: “Mẹ, nếu mẹ đã điều tra rồi thì nhất định mẹ cũng biết hết những uẩn khúc trong đó.”
“Chẳng lẽ mẹ không hề biết những năm qua anh ấy đã sống thế nào sao? Chẳng lẽ mẹ không biết cả chuyện anh ấy đã bao lần suýt chết trong tay kẻ kia ư?” Bạch Trác nhìn bà, hàng lông mi khẽ run: “Chẳng lẽ mẹ không biết lý do khiến anh ấy không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học là vì tay anh ấy bị người đánh thương tật đến độ một thao tác đơn giản như cầm bút để viết cũng không làm được? Mẹ có biết chuyện anh ấy đã đến tận địa điểm thi nhưng chẳng cách nào cầm nổi bút viết chữ không?”
Những vấn nạn thường xuyên xuất hiện trong các bản tin thời sự xã hội đã xảy đến với Hứa Yếm.
Chuyện đó đã xảy ra với Hứa Yếm của cô.
Không chỉ có một lần.