“Không thể bỏ được nữa.” Bạch Trác từ tốn đáp: “Con không thể ở bên bất kì ai khác nếu không phải là anh ấy.”
Cô đã từng thử rồi nhưng ngoại trừ Hứa Yếm ra, cô không muốn ai cả, nghĩ thôi cũng không thể.
“Bạch Trác!”
“Thôi thôi thôi mẹ à, mẹ đừng cáu gắt.” Thấy tình hình sắp mất kiểm soát đến nơi, Bạch Lẫm lại đứng ra hòa giải: “Em gái con là người thiếu cẩn trọng như vậy sao?! Mẹ nghĩ thử mà xem, chàng trai có thể khiến con bé nhớ mãi không quên chắc chắn là rất xuất sắc đó.”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Bạch Lẫm còn đang hốt hoảng. Bạch Trác lâu nay vẫn luôn cẩn thận, chín chắn, rất ít khi làm những chuyện như vậy. Anh không ngờ cô lại có thể theo đuổi một ai đó.
“Mẹ còn không hiểu rõ tính cách của em gái con à? Từ nhỏ đã lý trí và giỏi giang, chưa bao giờ làm mẹ và ba phiền lòng.” Bạch Lẫm nói: “Mẹ nghe em gái con nói trước đã, ngộ nhỡ cũng thích hợp thì sao.”
Nghe lời Bạch Lẫm nói xong, mẹ Bạch mới hơi nguôi giận.
Bạch Lẫm nói đúng, từ nhỏ Bạch Trác đã là đứa làm ba mẹ yên tâm. Cô là một người có chính kiến, biết cái gì nên làm và không nên làm.
Mẹ Bạch hít sâu một hơi để định thần lại rồi mới hỏi: “Vậy con nói xem con nghĩ thế nào, bây giờ chàng trai kia có thái độ ra sao? Nếu cậu ta vẫn không chịu đồng ý thì con đợi mãi ư?”
Lúc này Bạch Trác cúi đầu, chỉ nhả ra ba chữ: “Vâng, chờ ạ.”
Chờ cho đến khi Hứa Yếm ra tù, đến bao giờ anh đồng ý mới thôi.
“Thế đến lúc ấy người ta kết hôn rồi thì sao? Con cũng đợi chắc?”
Trước kia dáng vẻ điềm đạm, bình tĩnh khi gặp tình huống của cô là niềm tự hào của họ, song hôm nay điều đó lại làm họ nổi giận.
Ấy vậy mà Bạch Trác lại cười, lắc đầu phản bác lại: “Sẽ không đâu ạ.”
Chuyện này chỉ có hai kết quả. Hoặc là Hứa Yếm cưới cô, hoặc là hai người họ độc thân đến già.
Dù vẻ ngoài của Hứa Yếm điển trai đấy, cơ mà đến lúc ấy cũng đã sáu mươi tuổi rồi, ai có thể thích một ông già chứ?
Không ai cả.
Duy chỉ có cô thôi.
Trừ một bà già tên Bạch Trác này.
“Sao con biết người ta sẽ không kết hôn? Con, con…”
Mẹ Bạch sắp bị Bạch Trác chọc cho điên tiết rồi, bà vội vàng đấm ngực.
“Được rồi.” Bấy giờ ba Bạch mới cất lời, ông nhìn Bạch Trác và bảo: “Con suy nghĩ kĩ lại đi, cũng không còn nhỏ nữa, đừng hành động theo cảm tính.”
Bạch Lẫm chuyển sang ngồi bên cạnh mẹ Bạch, vỗ lưng giúp bà hít thở chậm lại.
Xem như anh đã nhận ra, cô em gái mình cực kì bướng bỉnh và cứng đầu. Trừ phi cô tự ngộ ra, nếu không thì đừng hòng ai khuyên ngăn được cả.
Tuy nhiên anh vẫn bảo: “Vậy chuyện này để sau, tất cả bình tĩnh lại đã. Bạch Trác, em cũng vậy, suy nghĩ thấu đáo vào. Dù chàng trai kia có tài cán cỡ nào thì có lẽ cũng không thích hợp với em đâu.”
Bạch Lẫm biết Bạch Trác rất kiêu ngạo. Cô có nguyên tắc và giới hạn của bản thân, chắc chắn không phải là người theo đuổi tình yêu mù quáng.
Một, hai lần thì được, nhưng nhiều lần nữa thì lòng tự trọng của cô sẽ không cho phép cô làm như vậy.
Tuy Bạch Trác gật đầu, song trong lòng thầm thì: Anh ấy thật sự rất tài giỏi.
…
Tuy nhiên mẹ Bạch cũng chẳng cho cô yên tĩnh được bao lâu.
Hôm nay, Bạch Trác vừa tan làm đã nhận được cuộc gọi giục giã về nhà của mẹ Bạch, giọng điệu bà đầy gấp gáp. Ba Bạch lại đang vắng nhà, Bạch Trác còn tưởng có chuyện gì bèn hấp tấp chạy về.
Về đến nơi, cô mới phát hiện Bạch Lẫm cũng có mặt. Hai người họ đang ngồi trên ghế sô pha, Bạch Lẫm nói gì đó làm mặt mày mẹ Bạch tái mét.
Bạch Trác không biết đã có chuyện gì xảy ra, vừa tới gần thì mẹ Bạch đã bảo: “Tám giờ tối nay, con đi ăn bữa cơm với thằng nhóc nhà họ Nghiêm đi.”
Ăn bữa cơm?
Hay là lại muốn cô đi xem mắt?
Bạch Trác đặt chiếc túi xuống ghế sô pha, còn chưa ngồi xuống đã thưa: “Mẹ, con không đi đâu.”
Ngữ điệu bình tĩnh, bày tỏ thái độ dứt khoát sẽ không đi và thậm chí là không có ý định suy nghĩ lại.
“Con nói không đi là xong chuyện à?!” Mẹ Bạch đột nhiên đứng phắt dậy, bà gắt gỏng: “Con phải đi! Lát nữa phải đi!”
Bạch Trác không biết mười ngày qua đã xảy ra việc gì, thái độ lần này của mẹ Bạch cương quyết hơn lần trước rất nhiều.
Bạch Trác chỉ im lặng nhìn bà, không nói lời nào.
Đây là cách mà cô luôn dùng mọi khi, kiên trì đến cùng với những điều cô cho là đúng.
“Mẹ, không phải mẹ nói cho em gái con thêm thời gian suy nghĩ sao?” Bạch Lẫm lại đứng lên làm dịu căng thẳng theo phản xạ: “Lỡ như con bé tìm được người tâm đầu ý hợp thật thì lúc đó kết hôn cũng chưa muộn mà…”
“Không được!” Mẹ Bạch bỗng trở nên kích động như thể bị kim đâm: “Không cần nghĩ ngợi gì hết, mẹ không đồng ý! Hôm nay con bé phải đi ngay cho mẹ, người này không được thì đổi người khác! Người gì đó tên Hứa…” Mẹ Bạch khựng lại rồi tiếp câu: “Nói chung là không được!”
Ngay cả cái tên mà bà cũng chẳng buồn thốt ra khỏi miệng, dường như nó là thứ gì đó rất ô uế đối với bà vậy.
“Hứa Yếm.” Bạch Trác đã nhìn ra, vì vậy cô lên tiếng thay bà: “Mẹ, anh ấy tên là Hứa…”
“Bốp!”
Mẹ Bạch giáng cái tát xong thì tay không ngừng run rẩy, không biết là do quá tức tối hay tại lực đánh quá mạnh.
Bạch Trác cảm nhận được trên mặt mình nóng ran, cô thầm nghĩ chắc là vì cả hai lý do trên.
“Mẹ!” Bạch Lẫm hốt hoảng trước hành động của bà. Lúc nhìn thấy vết máu trên khóe môi của Bạch Trác, anh ta vội vàng muốn xem vết thương thế nào.
Nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã bị mẹ Bạch kéo tay lại.
“Bạch Trác, nếu cô còn xem tôi là mẹ cô, thì cô phải đi.” Mẹ Bạch run run chỉ vào mặt Bạch Trác: “Tên kia…”
Lý trí mách bảo rằng Bạch Trác không nên nói thêm gì nữa, nhưng sự chán ghét hiện rõ trong mắt bà làm cô đau đến quặn lòng. Bạch Trác không muốn nhìn thấy điều đó nữa, cô buột miệng giải thích: “Mẹ, anh ấy tên là Hứa…”
Anh ấy tên là Hứa Yếm, là một người vô cùng tốt.
Nhưng mẹ Bạch không cho cô cơ hội để nói điều đó.
“Tôi không quan tâm nó tên gì! Tên gì cũng không liên quan đến cô!”
Nhìn thấy dáng vẻ gay gắt cùng với thái độ của bà tối nay, Bạch Trác hơi ngỡ ngàng và cũng đã hiểu được lý do.
Ngay sau đó cô bật cười thành tiếng, nói: “Mẹ điều tra về anh ấy.”
Đây không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định.
“Tôi điều tra nó thì sao nào?!” Mẹ Bạch đáp trả không hề kiêng dè: “Nếu sợ tôi điều tra như vậy thì sao không bớt làm mấy chuyện xấu xa đi?!”
Lúc bấy giờ, Bạch Lẫm mới ngộ ra, người mà em gái mình thích không được mẹ chấp nhận, thậm chí còn là người nhân phẩm có vấn đề. Song với tình hình nghẹt thở lúc này, anh ấy vẫn lên tiếng giảng hòa trước: “Ở Mạn Thành có nhiều người trùng tên, trùng họ lắm mà mẹ, chắc có lẽ chỉ là nhầm lẫn giữa người với người thôi…”
“Nhầm lẫn sao?!” Mẹ Bạch trừng mắt nhìn Bạch Lẫm: “Khắp cái Mạn Thành này đếm đi đếm lại chỉ có năm người mang tên đó!”
Bạch Lẫm kinh ngạc, nhớ lại lời Bạch Trác từng nhắc đến “Yếm ghép giữa bộ Hán và Khuyển*” mới hiểu ra vấn đề. Anh ta cũng không bất ngờ lắm khi có hiếm người mang một cái tên với ý nghĩa kém may mắn như vậy.
*Nguyên văn là 厂犬厌 (Hán Khuyển Yếm): kết hợp từ hai bộ thủ 厂 và 犬 sẽ tạo thành chữ 厌 (Yếm) + đã giải thích ở chương 1 – cái tên có nghĩa là đáng ghét/chán ghét. Bên Trung thường hay viết tắt như vậy.
Bạch Lẫm cười gượng: “Thế chẳng phải có tận năm người đấy ư?”
“Một người là nữ, hai người đã kết hôn, một người đã già đến mức chỉ ăn no chực chờ chết,” Mẹ Bạch nhìn Bạch Trác với ánh mắt giận dữ, thậm chí trong đôi mắt bà còn như tóe lửa. Tiếp đó, bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Một tên là tội phạm giết người, còn ai vào đây nữa?!”
Tội phạm giết người?
Mấy chữ cuối mẹ Bạch thốt ra làm đầu óc Bạch Lẫm choáng váng như bị búa bổ, anh ta còn tưởng hiểu nhầm, sao em gái mình lại liên lạc với một kẻ tội phạm giết người được chứ?