5.

Tiểu đồng còn chưa kịp quét dọn tiền viện, Chu Hoằng Trân đã đến Thanh Thu, hắn mặc hắc y cưỡi ngựa tiến vào Diệp phủ.

Hắn vẫn tuấn tú cao quý như vậy, làm cho Diệp Tuyết Anh hai mắt sáng rực.

Bọn họ rất nhanh liền hàn huyên nói chuyện, Chu Hoằng Trân thỉnh thoảng liếc nhìn về phía ta, tựa hồ đang so sánh vẻ bình thường của ta với dung mạo xinh đẹp của Diệp Tuyết Anh.

Giọng nói Diệp Tuyết Anh dễ chịu ngọt ngào, mạnh dạn thể hiện tài nghệ.

Múa nghiêng dương liễu trăng lầu rọi, ca dứt đào hoa gió quạt nồng.*

(*Bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn, nguyên tác Giá cô thiên - Án Kỷ Đạo, ‘Vũ đê dương liễu lâu tân nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến để phong’)

cha mẹ ta không nén nỗi kích động, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Ta yên lặng cúi đầu pha trà, đột nhiên có tiểu đồng lẻn vào ghé bên tai ta nói: “Mạnh Tu Trúc đến rồi.”

Ta giật mình, lặng lẽ đi ra ngoài.

Mạnh Tu Trúc đang chờ ở ngoài cửa, phía sau xe ngựa chở những bức thư họa đêm qua mà ta đưa đến phủ của y.

“Vô công bất thụ lộc*, những bảo vật này kính xin Diệp đại nhân thu hồi, Diệp đại nhân nếu ở trên công vụ có việc gì cầu Mạnh mỗ, cứ nói thẳng là được.” Khuôn mặt y thản nhiên nói.

(*Ý nói không có công thì không nhận bổng lộc)

Không sai, Mạnh Tu Trúc vẫn luôn công tư phân minh, liêm khiết thẳng thắn như vậy.

Ta chắp tay hành lễ: “Được, ta đây nói thẳng vậy, Mạnh đại nhân, trong số chư công trong triều, ta đây chỉ tín nhiệm một người – đó chính là huynh, ta hy vọng huynh giúp ta hoàn thành việc xây dựng công trình thủy lợi.”

Mạnh Tu Trúc gật đầu: “Bệ hạ cho ta xem qua bản vẽ của muội, rất tốt, có thể nói bệ hạ rất tự hào về muội…”

Lời nói của y làm cho ta sửng sốt một lúc, thật sao? Ta còn tưởng Chu Hoằng Trân chưa bao giờ khen ngợi ta nữa chứ.

Mạnh Tu Trúc vẫn đang nói: “Công trình thủy lợi lợi nước lợi dân, nếu cần, ta tất nhiên sẽ dốc sức tương trợ, chỉ là ta không hiểu Diệp đại nhân vào giai đoạn đầu đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, vì sao bây giờ lại phó thác cho ta, giống như... đang bàn giao hậu sự.”

“Hậu sự gì? Các ngươi đang mưu đồ bí mật gì?” Giọng nói lạnh lùng của Chu Hoằng Trân cách đó không xa truyền đến.

Ta và Mạnh Tu Trúc lập tức quỳ xuống: “Tham kiến bệ hạ, chúng thần đang thương nghị chính vụ xây dựng công trình thủy lợi.”

Chu Hoằng Trân nhìn ta chằm chằm: “Quan hệ của hai ngươi từ khi nào trở nên thân thiết như vậy? Hôm qua trẫm còn nhìn thấy hai ngươi trao đổi khăn tay, chẳng lẽ…hai ngươi có tư tình?”

Thật buồn cười, không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, ta lập tức trả lời: “Thần không xứng.”

Chu Hoằng Trân nghe xong lại càng nổi giận hơn.

Hắn vén rèm xe ngựa lên, phát hiện bên trong là bảo vật thư họa của ta, liền lấy cớ ta và Mạnh Tu Trúc cấu kết lợi ích, phạt bọn ta quỳ và suy ngẫm tội của mình trong ba canh giờ.

“Diệp Đình Tuyền, trẫm muốn ngươi tự kiểm điểm lại, gần đây ngươi quá khác thường! Ngươi khiến trẫm cảm thấy rất chán ghét!”

Hắn chăm chú nhìn ta thật lâu, cuối cùng tức giận phất tay áo rời đi.

Bên trong Nguyệt Động môn, Diệp Tuyết Anh đang mỉm cười chờ đợi hắn, từ xa nhìn lại, bọn họ thật sự là một cặp xứng đôi.

6.

“Xin lỗi, liên lụy đến huynh rồi.” Ta xin lỗi Mạnh Tu Trúc.

Dáng vẻ y rất đẹp, cho dù là quỳ cũng thẳng tắp nghiêm chỉnh.

“Không sao, Lôi Đình Vũ Lộ đều là quân ân.” Mạnh Tu Trúc thản nhiên đáp lại ta.

Gió thu thổi qua, rừng trúc ngoài tường gạch trắng xào xạc, lá xanh bóng nhạt như mực nước, đẹp mà tịch mịch.

Ta và Mạnh Tu Trúc rảnh rỗi không có việc gì, bèn nói đến công trình thủy lợi, không ngờ lại rất hợp chuyện.

Có thể thấy được y đối với công trình này cũng ôm kỳ vọng rất lớn. “Thà chặn không bằng khai thông, đáng lẽ nên sớm xây dựng đê điều trị thuỷ rồi... Đúng rồi, sao muội biết ta thích Chử Toại Lương?”

“Bởi vì chữ của huynh, ta nhìn ra được huynh đã luyện qua [Nhạn Tháp Thánh Giáo Tự].” Ta trả lời.

Mạnh Tu Trúc cười nói: “Thư pháp của muội cũng rất xuất sắc, còn được Chung Thiệu Kinh truyền lại.”

Bọn ta trò chuyện về thư pháp, dần dần lại nói về tranh, tranh nhân vật của Ngô Đạo Tử, tranh hoa điểu của Thôi Bạch….. Càng tán gẫu càng vui vẻ, giống như gặp được tri kỷ sau ngàn chén rượu.

“Diệp đại nhân thanh khiết thông minh, nếu chúng ta không tòng chính sự, thể nào cũng có thể làm bạn.” Mạnh Tu Trúc cảm khái nói.

Nhìn bóng dáng của y, ta nhẹ giọng nói: “Sắp rồi, chỉ là không biết đến lúc đó, huynh có ghét bỏ ta ngốc hay không thôi.”

Ba canh giờ sau, Mạnh Tu Trúc khập khiễng rời đi.

Mà cha mẹ ta phái tiểu đồng đến dặn dò ta tiếp tục quỳ một lát. “Lão gia nói...... nói bệ hạ còn chưa đi, đại tiểu thư người… người tốt nhất đừng đến tiền viện tránh gặp xui xẻo.”

Ta lại quỳ thêm một canh giờ, lúc đứng lên nửa người dưới ta bị tê cứng hoàn toàn.

Đán nha hoàn đỡ ta vào nhà, cơm ngon trong bếp đều mang đi chiêu đãi Chu Hoằng Trân, còn lại chỉ có canh thừa thịt nguội. Ta rất đói, bèn lấy nước sôi ngâm cơm trắng, ngồi trong căn bếp tối tăm chậm rãi ăn.

Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười nói của cha mẹ cùng Diệp Tuyết Anh ở sân trước.

Có đôi khi ta thật hoài nghi, rốt cuộc ta có phải là con ruột của họ hay không.

7.

Có lẽ là do ta quỳ trong gió thu quá lâu, khí lạnh nhập vào cơ thể, đến nửa đêm ta phát sốt cao.

“Bản vẽ, bản vẽ của ta…” Cơn đau đầu truyền đến dữ dội, ta vội nghĩ đến công trình thuỷ lợi của ta.

Nhưng đầu ta đau quá, đau đến nỗi như ta sắp ch/ết vậy, ta vừa khóc vừa trăn trở.

Trời gần sáng thì cơn đau đầu mới dừng lại, ta kinh ngạc phát hiện, ta đã xem không hiểu bản vẽ nữa rồi. Thần trí của ta sẽ biến mất rất nhanh.

Không, không được, ta lập tức mài mực trải giấy, viết lại hết những tri thức mà ta còn nhớ được.

Ta vừa khóc vừa nhớ lại, đám nha hoàn khuyên ta nghỉ ngơi ta cũng không nghe, mẫu thân đi qua nhìn ta.

“Đình Tuyền con đừng làm nữa, trị thủy có ích gì chứ, vớt không được dầu mỡ, còn không bằng lại đây giúp Tuyết Anh xem phối y phục như nào, con ở bên cạnh bệ hạ lâu như vậy, chắc chắn biết người thích cái gì, bảo Tuyết Anh mặc theo dáng vẻ mà bệ hạ thích…”

Lời nói của mẫu thân chạm đến thần kinh mẫn cảm của ta, quá khứ ta luôn có thể nhẫn nại, mà nay tâm trí của ta thoái hóa trở về trạng thái thiếu niên hơn mười tuổi, cả người đầy sự phản nghịch và gai góc.

Ta ném bút hét to: “Nương người có ý gì? Chỉ có Tuyết Anh là nữ nhi của người, ta là người nuôi dưỡng phải không? Trong mắt người chỉ có muội ấy không có ta phải không?”

Mẫu thân sợ hãi nói: “Con, con làm sao vậy? Hôm nay giống như ăn phải pháo vậy, sinh bệnh nên hồ đồ rồi? Mấy ngày nữa bệ hạ sẽ tới đón Tuyết Anh đi du hồ, con không thể phá hỏng chuyện tốt của bọn họ…”

Ta vô thức nói: “Đừng nhắc hoàng đế với ta, ta hận hắn.”

Lời này vừa nói ra, chính ta cũng thấy kinh ngạc, bởi vì ký ức của ta đã biến mất rất nhiều, rất nhiều chuyện Chu Hoằng Trân làm với ta, ta đều đã quên sạch.

Không được, không được quên, ta lập tức cầm bút viết "Châm ngôn nhân sinh" lên giấy.

“Đừng đến gần Hoàng đế, hắn đối xử với ta rất tệ.”

“Nhất định phải hoàn thành trị thủy, nhất định!”

“Mạnh Tu Trúc là người tốt, có thể cầu huynh ấy giúp đỡ.”

Ta mang theo tờ giấy này, mỗi ngày đều đọc 30 lần. Bây giờ ta đã trở về thời niên thiếu, tâm hồn đen tối tựa biển sâu nay đã trở thành một cái hồ trong vắt.

Đó là điều tốt.

Sau khi trưởng thành ta trải qua vô vàn tranh đấu sóng gió, nhìn thấy rất nhiều mặt tối của bản chất con người, làm sao có thể vui vẻ được chứ.

Hiện tại ta đã quên những thứ kia, thể xác và tinh thần trở nên nhẹ nhàng, mỗi ngày ngẩng đầu lên nhìn thấy những áng mây trắng bồng bềnh cũng có thể vui vẻ thật lâu.

Theo đó, ta đã không còn chịu đựng được bất cứ uỷ khuất nào nữa. Sự thiên vị của cha mẹ dành cho Diệp Tuyết Anh khiến ta nổi giận.

“Dựa vào đầu mà đối với muội ấy tốt, còn đối với ta thì tệ như vậy, bởi vì muội ấy lớn lên xinh đẹp hơn ta sao?”

Mẫu thân cười nói: “Con là tỷ tỷ, đương nhiên phải nhường nhịn muội muội, huống hồ Đình Tuyền con rất thông minh, Tuyết Anh không bằng con, nó ngốc, người làm cha mẹ đương nhiên phải thiên vị nó hơn. Một bàn tay năm ngón đều có ngón dài ngón ngắn, có cha mẹ nào không thiên vị chứ? Đạo lý này chờ sau này con làm cha mẹ sẽ hiểu…”

Ta không nhịn được hốc mắt cay cay: “Nếu như không thể làm một cha mẹ tốt tại sao phải sinh con cái? Các người có biết làm con của các người đau khổ thế nào không? Ta không muốn làm con của các người…”

“Đứa ngốc này nói chuyện điên rồ gì vậy?” cha mẹ đồng loạt quở trách ta.

Diệp Tuyết Anh đi theo chỉ trích ta: “Tỷ tỷ có phải không phục hay không, tỷ ái mộ bệ hạ mười năm lại không có được tình yêu của bệ hạ, muội với bệ hạ chỉ là gặp mặt một lần, liền lưu luyến với muội…”

Mặt muội ấy đỏ bừng: “Tỷ chớ ghen tị với muội, đều là tỷ muội, sau này muội vào cung, sẽ bảo bệ hạ dìu dắt tỷ nhiều hơn.”

cha mẹ đều cười rộ lên: “Đúng vậy đúng vậy, sau này Tuyết Anh đặt chân vào hậu cung, Đình Tuyền ở triều đình giúp đỡ, Diệp gia chúng ta khẳng định ngày càng phồn thịnh!”

Ta cười lạnh: “Không thể nữa rồi, ta đã từ quan, những năm nay gia sản ta gây dựng cho Diệp Gia, ta cũng đem bán lấy tiền hết rồi, số tiền này sẽ quyên đến những vùng chống lụt, cha và nương sau này chỉ có thể trông cậy vào muội muội mà thôi.”

Bọn họ nghe xong ngờ vực: “Cái gì! Bán toàn bộ? Nhà này con cũng bán rồi?”

“Căn nhà này là ta năm năm trước dùng tám trăm lượng bạc mua lại, hiện tại giá đất tăng, ta bán được một ngàn năm trăm vạn lượng bạc.”

“Cha, nương, chất bản khiết lai hoàn khiết khứ*, chúng ta chỉ là một tiểu hộ, không nên ở biệt viện, ta bỏ ra hai trăm lượng ở Hộ Quốc Tự mua cho hai người một tiểu trạch viện, xem như ta đã tận hiếu rồi.”

(*Câu thơ trong Táng hoa từ - Tào Tuyết Cần, dịch thơ ‘thân kia trong sạch muôn vàn’)

Bọn họ lập tức mắng ta là đứa con bất hiếu. Cha ta kích động nhất, quơ đao muốn dọa  ch/ém ta.

Ta giống như một con khỉ lông xù bị đuổi cho chạy loạn, leo lên cây đa cười ha ha. Đúng lúc gà bay chó sủa, Chu Hoằng Trân đã tới.

Diệp Tuyết Anh khóc chạy về phía hắn: “Tỷ tỷ điên rồi, ta rất sợ.”

Chu Hoằng Trân ngửa đầu nhìn ta trên cây: “Diệp Đình Tuyền, ngươi điên cái gì vậy?”

Những tia nắng xuyên qua bóng cây, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Chu Hoằng Trân, bỗng nhiên làm cho ta cảm thấy choáng váng đầu óc.

Những chuyện đã qua như tuyết trắng, tan chảy dưới ánh mặt trời, ta hoảng sợ phát hiện, ta hình như không nhớ hắn là ai nữa rồi.

Hệ thống nói trong vòng một tháng ta sẽ mất đi thần trí, trong vòng một tháng, có nghĩa là không đến một tháng. Ta đã quên đi quá nhiều chuyện, quá nhiều người.

Vì thế ta do dự cúi đầu hỏi nam nhân tuấn tú dưới tàng cây: “Ngươi là ai?”

8.

Một đám thái y vây quanh, nhìn chằm vào ta.

Nam nhân cao lớn mặc long bào vàng sáng lo lắng đi xung quanh: “Tra! Cần phải tra ra Diệp Đình Tuyền rốt cuộc có bệnh gì! Nàng ấy làm sao có thể không nhớ trẫm? Trẫm không tin!”

Ta biết hắn là hoàng đế, cũng biết đại danh của hắn, hắn tên là Chu Hoằng Trân.

Đây đều là những câu châm ngôn sống mà ta đã ghi lại, dòng đầu tiên in đậm to rõ ràng: “Đừng tin hoàng đế! Hắn là Chu Hoằng Trân, đối với ta rất tệ.”

Ta cảnh giác đề phòng hắn, khi hắn tới gần thì co rúm lui về phía sau.

“Nàng sợ ta?” Ta càng trốn, Chu Hoằng Trân càng tiến tới gần ta. Ta không nói gì, muốn dùng hành động để nói lên suy nghĩ, lông mi ta run rẩy khi hắn cố gắng chạm vào ta.

Thái y bận rộn nửa ngày, làm các loại kiểm tra với ta, cuối cùng nơm nớp lo sợ báo cáo với Chu Hoằng Trân. “Khởi bẩm bệ hạ, Diệp đại nhân cơ thể không đáng ngại, chỉ là đầu óc thất thường, có chút...... ng/u d/ốt đi/ên kh/ùng.”

Chu Hoằng Trân giận dữ: “Nàng ấy bầu bạn với trẫm mười năm, phụ tá trẫm vượt qua bao nhiêu mưa gió, nói nàng ấy là người thông minh nhất thiên hạ cũng không phải quá đáng, làm sao có thể trở nên ng/u d/ốt đi/ên kh/ùng được chứ?”

Đám thái y run rẩy quỳ đầy dưới đất. Chu Hoằng Trân túm lấy cánh tay ta: “Đừng giả vờ nữa, trẫm biết nàng đang tức giận trẫm, trẫm không cưới muội muội nàng nữa có được không? Nàng nhanh khôi phục lại bình thường cho trẫm. Bằng không... nàng có tin trẫm dụng hình với nàng hay không?”

Ngữ khí câu nói cuối cùng của hắn u ám thấu xương, ta sợ tới mức khóc lớn lên.

Chu Hoằng Trân sống chết không tin rằng ta thật sự đã mất trí nhớ, ngày ngày mang ta theo bên người, quan sát hành vi cử chỉ của ta.

Ta sợ hắn, nhưng những thứ xung quanh hắn lại thu hút ta.

Ví như viên hổ phách chặn giấy trên bàn hắn, bên trong thật sự có một con ong nhỏ ngưng tụ bên trong.

Ví như trên thỏi mực ngự dụng được vẽ các loại tranh nhân vật, hoa, điểu.

Ta tự hưởng vui vẻ, ở bên cạnh hắn sờ sờ chọc, chơi đến quên cả trời đất.

“Diệp Đình Tuyền, sao nàng lại ngây thơ như một đứa trẻ vậy?” Chu Hoằng Trân không ngừng thở dài, không thể làm gì được ta.

Hắn thăm dò ta có biến thành ngốc hay không, đã cầm kiếm chĩa vào trán ta. Ta không những không tránh, còn chủ động đi về phía mũi kiếm, tò mò đưa tay ra sờ, ngón tay suýt nữa thì bị rạ/ch chảy m/áu.

Chu Hoằng Trân không tin, lại phái người cầm một vật dài đến, lỗ tròn tối om nhắm về phía ta.

“Đây là cái gì?” Ta tò mò đưa ngón tay vào lỗ nhỏ.

Chu Hoằng Trân lập tức ném vật kia: “Đây là hỏa súng! Nàng không nhận ra sao? Diệp Đình Tuyền nàng thật sự bị ngốc rồi?”

Hắn kéo ngón tay ta cẩn thận xem có bị thương hay không. Ta ngơ ngác mặc kệ hắn làm gì thì làm, hắn đột nhiên đến gần ta, cách ta rất gần.

“Diệp Đình Tuyền.”

Ta đối diện hắn, đôi mắt của hắn rất sâu rất đen, trong nháy mắt này lộ ra một chút mờ mịt trong suốt, ta không rõ hắn muốn làm gì. Đây có lẽ là một loại thăm dò khác.

Cho đến khi môi hắn đặt trên môi ta. Khoảnh khắc đó giống như có những hoa lửa li ti đang bùng cháy trên môi ta.

Ta đẩy hắn ra: “Ngươi là người xấu!”

Chu Hoằng Trân bị ta đẩy ngã xuống, ngồi trên mặt đất. Hắn không giận mà cười, nụ cười của hắn không ngọt, nếu như ăn một miếng, chắc chắn sẽ có vị đắng như vỏ quả óc chó.

Hắn cười khổ: “Điên rồi, nàng điên thật rồi…… Như vậy cũng tốt, trẫm cũng có thể yên tâm giữ nàng bên cạnh.”

9.

Từ đó ta chuyển đến ở trong cung, còn được Chu Hoằng Trân luôn luôn mang theo bên cạnh.

Ký ức của ta đã hoàn toàn phai nhạt, nhưng ta luôn ghi nhớ “châm ngôn sống” đã chuẩn bị sẵn sàng khi còn tỉnh táo. Mỗi buổi sáng sau khi tỉnh dậy, trong lòng ta luôn đọc thầm ba mươi lần "Chu Hoằng Trân là người xấu".

Sau đó lại cao giọng hô to ba mươi lần “Trị thủy! Trị thủy!”. Trong cung nuôi chim tước ca cũng đã học được, học theo ta kêu to "Trị thủy!"

Người đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, rất nhiều lão nhân mặc quan phục gọi tên ta, "Diệp Đình Tuyền" hoặc "Diệp đại nhân". Sau đó tức giận hùng hục đến nói với Chu Hoằng Trân, nói ta thân là thần tử lại ngủ lại trong cung thật không hợp phép tắc.

“Nàng ấy đã ngốc rồi, không có tính uy hiếp, trẫm mặc kệ có hợp phép tắc hay không, trẫm chính là muốn giữ nàng ấy ở bên cạnh.”

Chu Hoằng Trân đối với ta rất tốt, ta thích cái gì thì tặng cái đó, hổ phách chặn giấy, thỏi mực xinh đẹp, còn có các loại đồ chơi nhỏ kỳ lạ cổ quái.

Thất xảo bản, Cửu liên hoàn, Lỗ ban tỏa, ta chỉ vào bức bình phong [Chiếu Dạ Bạch Đồ] nói ta cũng muốn cưỡi ngựa bắn tên. Chu Hoằng Trân liền sắp xếp người dẫn ta đến trường ngựa chơi, còn bảo thợ làm cho ta một chiếc cung tên vô hại.

Cơm trong cung rất ngon, gà xông khói hoa hồng, vây cá hầm, lưỡi phượng xào… Ta cẩn thận từng li từng tý, mỗi lần chỉ gắp một chút.

“Thích thì ăn nhiều, không cần tiết kiệm cho trẫm.” Chu Hoằng Trân gắp một miếng lớn bỏ vào bát ta.

“Không, không được, đồ ngon phải để muội muội ăn.” Đây là ký ức khắc sâu trong lòng ta. Những thứ tốt đẹp đều phải để lại cho muội muội.

Chu Hoằng Trân lập tức hỏi ta: “Có ý gì? Đình Tuyền? Khi nhỏ có phải cha mẹ nàng ngược đãi nàng, bảo nàng nhường đồ ăn ngon cho Diệp Tuyết Anh phải không?”

Ta ngơ ngác gật đầu.

Hắn thoạt nhìn rất tức giận, đập đôi đũa ngọc lên bàn, chau mày lại.

Ta sợ hãi co rúm người lại, hắn lập tức nở nụ cười: “Đừng sợ, trẫm… Trẫm xót nàng, những gì cha mẹ nàng nợ nàng khi còn nhỏ, trẫm sẽ bù đắp cho nàng gấp bội.”

Ta bối rối nhìn cái bát lớn chất đầy đồ ăn ngon trước mặt, trong lúc nhất thời không biết bắt đầu hạ đũa từ đâu.

Chu Hoằng Trân nhìn ta ăn, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Nàng nói thật với trẫm, bệnh đi/ên của nàng có phải do cha mẹ nàng gây ra không?”

Ta không để ý tới hắn, hắn tự nói tiếp: “Hay là do muội muội nàng? Trước đó vài ngày nàng cầu trẫm cưới muội muội nàng, trẫm thật sự tức ch/ết đi được, cố ý thân mật với muội muội nàng, chủ yếu là muốn chọc tức nàng một trận, nàng lại cho là thật…”

Hắn đưa tay ra, dường như muốn chạm vào tóc ta. Ta lập tức né tránh.

Tay hắn vụng về khựng lại giữa không trung. “Đình Tuyền, nàng ghét trẫm?”

Ta gật đầu.

Chu Hoằng Trân im lặng một hồi lâu, cuối cùng nói: “Nàng ngây ngây ngốc ngốc, chắc là không biết cách bày tỏ tâm ý thật của nàng mà thôi.”

“Cho dù nàng chán ghét trẫm, trẫm cũng không chán ghét nàng. Trước kia trẫm kiêng kỵ nàng, bởi vì nàng là quyền thần.”

“Đều nói thiên uy khó dò, các người là thần tử lo sợ trẫm, lại không biết trẫm cũng lo sợ các người.”

“Nhất là nàng, nàng theo trẫm đi lên địa vị cao, trẫm sợ nàng kể công kiêu ngạo, lợi dụng ân tình mà mưu đồ báo đáp, cho nên cố ý lạnh lùng với nàng, kỳ thật trẫm… lúc nào cũng đều nhớ nàng, nàng ở trong lòng trẫm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play