Lấy Danh Nghĩa Tình Yêu

Chương 4


6 tháng


15.

“Hôn ta.” Chu Hoằng Trân nói.

Ta quỳ gối trên long tháp, ngoan ngoãn mà vụng về làm theo. Cánh môi trơn trượt, tơ bạc dính lấy, càng ngày càng mê loạn triền miên, ngoài cửa gió nổi lên, thổi chiếc móc bạc nhỏ trên rèm xuống, ánh sáng mập mờ ôn nhu.

Linh linh lang lang, là tiếng chuông vàng buộc trên cây hải đường trong sân đang rung lên, lạnh lẽo cứng rắn cùng ấm áp, mã não trên vành tai của ta, như tan chảy ở trong môi lưỡi của hắn.

Đều tan chảy rồi, xuân thủy xa xôi, hương cháy trong lư hương, hoa nhài, thụy não, tùng chi, lốp bốp lốp bốp, xi xi xu xu.

Mùi thơm càng nồng đậm, hơi thở gấp gáp lẫn lộn, giống như những cánh hoa hồng phấn rơi xuống mặt đất mềm mại, không ngừng rơi xuống, rơi xuống, ta đột nhiên đẩy Chu Hoằng Trân ra.

“Bệ hạ, không được…”

Chu Hoằng Trân đứng dậy: “Không được cái gì? Tình yêu của nàng đối với Mạnh Tu Trúc, chỉ đủ để nàng  dâng hiến đến đây thôi?”

Mặt ta đẫm nước mắt, càng lau càng nhiều, tay chân luống cuống sửa sang lại y phục.

Hắn cúi người, thì thầm bên tai ta: “Nhưng nàng làm đến nước này, đã đủ để hắn chết một trăm lần rồi.”

Ta ngạc nhiên hồi tỉnh: “Ngươi vẫn muốn giết huynh ấy?”

Chu Hoằng Trân cười lạnh: “Trẫm là chủ thiên hạ, dám thèm muốn người trong lòng trẫm, trẫm tất nhiên phải khiến hắn vạn kiếp bất phục. Lúc này, đoán chừng hắn đã sắp về đến nhà rồi, cẩm y vệ của trẫm chắc cũng đã xuất phát rồi…”

“Ngươi vô sỉ!”

Ta lập tức lao ra khỏi Càn Thanh cung, Chu Hoằng Trân muốn ngăn cản ta, ta trở tay cho hắn một bạt tai, rút trâm ngọc trên vương miện của hắn để lên cổ.

“Còn dám ngăn cản ta, ta sẽ ch/ết cho ngươi xem!”

Người trong cung thấy ta vô lễ, toàn bộ đều im như thóc.

Chu Hoằng Trân run giọng hạ lệnh: “Đuổi theo nàng ấy, mau đi!”

Ta chạy ra khỏi cấm cung, chạy như đi/ên trên phiến đá xanh. Ánh trăng ảm đạm trên bầu trời xanh thẳm, tuệ bỉ tiểu tinh, thực mệnh bất do*.

(*Tuệ bỉ tiểu tinh, thực mệnh bất do: trong bài thơ ‘Tiểu Tinh’ trong Kinh Thi, nhấp nháy những vì sao nhỏ kia, thật chỉ vì số mạng mà thôi!)

Ta chạy khắp nửa thành, chạy đến bên bờ sông nến đỏ tắt, ở trong hẻm nhỏ tối tăm phía sau ngôi nhà phát hiện Mạnh Tu Trúc.

Hắn nằm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp.

16.

“Người đâu! Mau đến cứu người, Mạnh Tu Trúc, huynh đừng ch/ết, cầu xin huynh đừng ch/ết, huynh nhất định phải sống sót…”

Vết dao trên bụng, vết tên trên lưng không ngừng chảy máu. Nhưng y vẫn cố gắng chống cự dặn dò ta: “Đừng... đừng để Hoàng thượng sửa chùa miếu, hao tài tốn của, đại họa đất nước…”

“Được, được, ta nghe rồi, ta nhất định sẽ khuyên hắn, hắn nếu như không đồng ý ta liền đi ch/ết, ta ch/ết rồi sẽ không cần xây chùa miếu nữa, đều tại ta…” Ta khóc đến như người tuyết tan chảy, nước mắt đầy mặt.

“Không, không trách muội.” Lòng bàn tay Mạnh Tu Trúc dính đầy máu tươi, y dùng bàn tay sạch sẽ nhẹ nhàng chạm vào cổ tay ta.

“Bản vẽ của muội, rất tuyệt, lần xây dựng trị thủy này, thu hoạch đại thành công, muội… muội là công thần, không nên hạ thấp chính mình.”

“Hoàng thượng giá đáo—”

Đèn sông cả con phố tỏa sáng rực rỡ. Loan giá của Chu Hoằng Trân từ xa tiến tới, hắn cao cao tại thượng, khuôn mặt vênh váo hung hăng.

Giờ khắc này nỗi hận của ta đối với hắn đạt tới đỉnh điểm, chuyện cũ như nước chảy tràn vào đầu óc ta, ta nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Ta nắm chặt trâm ngọc sắc bén trong tay áo: “Bệ hạ, ta hận ngươi.”

Chu Hoằng Trân nhíu mày: “Không phải trẫm làm.”

Ta bị sự vô sỉ của hắn làm cho sợ ngây người: “Mạnh Tu Trúc bây giờ chỉ còn hơi tàn, ngươi còn không thừa nhận?”

Chu Hoằng Trân lạnh lùng nói: “Trẫm không cần phải nói dối, vết thương trên người hắn không phải do người của trẫm làm, trẫm có thể trị liệu cho hắn, nhưng nàng phải đáp ứng trẫm, đời này không gặp lại hắn nữa.”

Mạng người quan trọng, ta lập tức đáp lại hắn: “Được, ta đồng ý với ngươi.”

Các thái y xách hòm thuốc chạy về phía Mạnh Tu Trúc.

Chu Hoằng Trân vươn tay về phía ta, ôn nhu nói: “Đến bên cạnh trẫm.”

Ta không nhúc nhích.

Chu Hoằng Trân thở dài: “Trẫm không bằng hắn ở chỗ nào? Rõ ràng là trẫm quen biết nàng trước, nàng thầm mến trẫm mười năm, trẫm giàu có khắp tứ hải, còn hắn, chỉ là một quan viên nhỏ ở trong căn nhà bốn bức tường mà thôi, nàng vậy mà lại bị hắn quyến rũ…”

Ta cao giọng ngắt lời Chu Hoằng Trân: “Ngươi sai rồi, ta không yêu huynh ấy, ta kính trọng huynh ấy, trên đời này chỉ có huynh ấy đối xử với ta như một người bình thường, huynh ấy tôn trọng ta, thấu hiểu ta, đồng cảm với ta, huynh ấy là người bạn duy nhất của ta.”

“Kẻ phóng túng thấy phóng túng, đầu óc ngươi đầy nam hoan nữ ái nam kỹ nữ trộm, đừng đem suy nghĩ dơ bẩn của ngươi đặt trên trên người chúng ta!”

Chu Hoằng Trân đi xuống: “Đình Tuyền, nàng càng nói các người ‘sạch sẽ’, ‘độc nhất vô nhị’, trẫm càng thấy đố kỵ, trẫm hy vọng người có thể mang cho nàng những này chiêm nghiệm kia là trẫm, rõ ràng trẫm cũng có thể làm tri kỷ của nàng…”

Hắn ý đồ đụng chạm ta, ta hất tay hắn ra: “Ngươi không thể, nói thật lòng, ta thấy may mắn chính ta trải qua việc mất đi ký ức, để cho ta thoát khỏi quá khứ bắt đầu lại lần nữa, ta đã không còn yêu ngươi, ta đã quên cảm giác yêu ngươi, hiện tại ta đối với ngươi chỉ có hận, ta hận ngươi làm tổn thương Mạnh Tu Trúc, ngươi là bạo quân! Ngươi không xứng làm hoàng đế!”

Chu Hoằng Trân tức giận vì lời nói của ta: “Trẫm đã nói không phải trẫm làm!”

“Không phải ngươi thì là ai?”

“Trẫm không biết, trẫm đã phái người điều tra rồi.”

“Ngươi nói dối! Ngươi thân là cửu ngũ chí tôn lại nói dối không chớp mắt!”

“Không lẽ nàng không giả dối sao? Diệp Đình Tuyền, nếu trẫm vô sỉ, nàng cùng trẫm chính là cá mè một lứa, quá khứ chuyện bẩn nàng giúp trẫm làm còn ít hay sao? Có phải nàng tham ô công bộ không? Tâm tư nàng thâm sâu đến nỗi ngay cả trẫm cũng không dám tin…”

“Không phải ta!”

“Trẫm yêu nàng, nhưng trẫm không tin nàng, cho nên trẫm không thể cho nàng một danh phận, nàng có biết tại sao ban đầu trẫm muốn cưới nàng không, là nàng đã hủy đi hết thảy…”

“Bệ hạ.” Ngay khi ta và Chu Hoằng Trân đang tranh cãi kịch liệt, Mạnh Tu Trúc yếu ớt nói: “Thần muốn tố cáo tướng quân Lý Dật tham ô chín trăm vạn lượng bạc trắng.”

17.

“Trong lúc thần giám sát công trình thuỷ lợi, bí mật xuống phía nam đến Chiết Giang Đài Châu xem xét chiến thuyền, phát hiện thuyền trong cảng đều là thuyền được dựng từ năm Duyên Khánh năm đầu tiên đến Duyên Khánh năm thứ ba, nói cách khác, từ sau Duyên Khánh năm thứ ba không có đóng thuyền nào mới, Lý Dật tham ô khoản tiền được phân bổ cho công bộ, đồng thời yêu cầu phủ Chiết Giang dùng thuế để bồi thường thiệt hại cho các xưởng đóng tàu, gây thâm hụt sổ sách, sự tình bị bại lộ…”

Mạnh Tu Trúc nói nhiều, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Lý Dật phát hiện tung tích của thần, phái thích khách đuổi gi/ết thần, thần ngày đêm chạy vào kinh, ngay cả tấu chương cũng không kịp viết, nhưng mà vẫn bị thích khách đuổi kịp…Vết thương trên người, cũng là do vậy mà ra.”

Chu Hoằng Trân nổi giận.

Hắn phái người vây quanh phủ tướng quân trong đêm để thẩm vấn Lý Dật.

Lý Dật thừa nhận: “Lão tử vì nước cống hiến bốn mươi năm, dựa vào cái gì không thể hưởng phúc? Trận chiến có thể đánh thắng là được, thuyền có đóng hay không cũng không quan trọng!”

Chu Hoằng Trân liên tục mấy ngày không ngủ, thẩm vấn tất cả quan viên binh bộ, dính líu đến hơn mười tên đồng đảng với Lý Dật.

Sau khi điều tra kỹ mới biết được Lý Dật nghiện cờ bạc, ở quân doanh ham cờ bạc đã trở thành bản tính. Phần lớn số tiền tài tham ô bị ông ta cầm đi đánh bạc, phần nhỏ xây dựng biệt phủ, để cho Lý Lệ Thù ở Hàng Châu chơi đùa.

Một viên đá khuấy động ngàn lớp sóng.

Chu Hoằng Trân vì quét sạch quân doanh mà phạt nặng tất cả tội phạm. Lý Dật bị phán quyết hành trình lăng trì, những người tham dự sòng bạc ngầm đều đem đi tử hình, bao gồm Lý Lệ Thù, cũng lấy tội bao che bị phán quyết tử hình.

Trưa ngày hành hình, ngoài cửa Ngọ Môn người đông nghìn nghịt. Lý Lệ Thù điên cuồng kêu to, bị đao phủ c/ắt đầu lưỡi trước.

Đó là những gì ta nghe được sau đó.

Trong hoàng cung yên tĩnh, ta an tĩnh ngồi dưới mái hiên Càn Thanh cung, ồn ào náo nhiệt bên ngoài dường như không liên quan đến ta.

“Nàng vẫn hận trẫm sao?” Chu Hoằng Trân ở phía sau ta hỏi.

“Hận.” Ta trả lời dứt khoát.

“Đúng vậy, nàng nên hận trẫm, trẫm đáng đời, nếu trẫm sớm biết nàng không tham ô, trẫm tất nhiên sẽ không lãnh đạm với nàng như vậy, Đình Tuyền, trẫm có lỗi với nàng.”

Ta không nhúc nhích, ngồi bất động, trông về phía bụi trúc cao ngất kia.

“Nàng có thể…có thể nhìn trẫm một cái…” Hắn không chút khí phách khẩn cầu ta.

Từ sau đêm Mạnh Tu Trúc bị thương, ta không nhìn Chu Hoằng Trân nữa, càng không liếc mắt nhìn hắn một lần.

“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ta không yêu ngươi, thứ ngươi muốn ta không có cách nào cho ngươi, cùng lắm thì ngươi ban ch/ết cho ta, tuỳ ý là được.”

Ta thẳng thắn, trái tim cứng như băng.

“Không nên nói ch/ết dễ dàng như vậy, nàng không muốn nhìn thấy trẫm, trẫm đi, trẫm đi…”

Tiếng bước chân Chu Hoằng Trân nặng nề, tựa như đang bám vào lan can chậm rãi đi. Ta nhịn không được cụp mắt xuống, nhìn bóng người phản chiếu trên tuyết trắng ngoài hiên, bóng hắn đi ngang qua một lan can dài, đi rất chậm, rất chậm.

Đột nhiên trên nền tuyết trắng chợt có một chùm hoa mận đỏ, thái giám hô to: “Bệ hạ! Bệ hạ! Thái y đâu! Mau gọi thái y! Bệ hạ thổ huyết rồi!”

Ta sợ hãi kinh hãi, đứng dậy quay đầu nhìn hắn, hắn cũng vừa vặn đang nhìn ta.

Gương mặt tái nhợt đỏ bừng máu, ánh mắt trong trẻo đen láy, giống như hai ngôi sao, tràn đầy ý cười: “Trẫm biết ngay... Đình Tuyền sẽ không hoàn toàn không nhìn trẫm, trẫm vẫn yêu nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, làm cái gì cũng được, trẫm cho phép nàng đi thăm Mạnh Tu Trúc được không…”

Thái y bao vây hắn, ngăn trở tầm nhìn của ta.

Ta sững sờ tại chỗ, nhìn thấy Như Nhạc quỳ gối trước mặt ta: “Diệp đại nhân, chúng ta cầu xin ngài hãy thương xót bệ hạ đi, cầu xin ngài hãy yêu bệ hạ, bệ hạ ngài ấy…ngài ấy vì ngài…đã đánh đổi mười năm dương thọ.”

“Cái gì?” Cơ thể và tinh thần ta đều tê dại.

Như Nhạc liên tục dập đầu: “Bệ hạ không cho phép tiểu nhân nói cho ngài biết, thế nhưng tiểu nhân nhất định phải nói, đại sư Phật gia kia dùng mười năm tuổi thọ của hoàng thượng để đổi lại thần trí tỉnh táo của ngài, hoàng thượng là thật lòng yêu thương ngài, ngài ấy yêu ngài yêu đến tận xương tủy, cầu xin ngài hãy mở lòng thương!”

Chu Hoằng Trân dùng mười năm dương thọ, bù đắp cho mười năm ta bị hắn lạnh nhạt.

Ta hít thở thật sâu, không khí mùa đông lạnh lẽo tràn vào cơ thể.

Tuyết trời trong xanh, gió chiều đã thổi bay cơn mưa hồi sáng, ánh tà chiếu rọi, khuất bóng vạn tầng mây.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh thẳm thẳm, vạn dặm không thấy mây, thật tốt.

Giống như một bức tranh, phản chiếu lần nữa những chờ đợi vướng mắc yêu hận của nhân gian.

Ta hiểu, tương lai còn rất dài, ngày mai ta phải làm rất nhiều chuyện, chẳng hạn như khuyên Chu Hoằng Trân ngừng việc xây chùa Phật gia.

Vướng mắc của chúng ta, cũng sẽ tiếp tục kéo dài.

Lấy danh nghĩa tình yêu.

(Hoàn.)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play