10.

Ta chê Chu Hoằng Trân nói nhiều. Hắn nói chuyện quanh co, còn không bằng con chim tước trong lồng kêu to “trị thủy” lưu loát.

Sáng sớm ta ngủ nướng không dậy, hắn lấy một cành hải đường gãi chóp mũi ta: “Mèo lười, trẫm đã xuống triều rồi, nàng vẫn còn đang ngủ.”

Cánh hoa hải đường ẩm ướt mềm mại, ta hắt xì một cái, lăn qua lăn lại trên giường, đọc thầm ba mươi lần “Chu Hoằng Trân là người xấu”, sau đó xoay người ngồi dậy.

“Trị thủy! Trị thủy!”

Chu Hoằng Trân vui mừng khôn xiết, mở bàn cờ ra cười nói: “Đồ ngốc nàng, ngốc rồi mà vẫn còn nhớ trị thủy, yên tâm đi, trẫm đã cho người đi làm rồi, dựa theo phương án của nàng mà làm.”

“Tuyệt quá!” Ta vỗ tay hoan nghênh.

Chu Hoằng Trân dịu dàng nhìn ta, quá đỗi dịu dàng, khiến trái tim ta tan chảy như kẹo. Như vậy không được, hắn là người xấu! Ta không thể bị hắn rung động được. Vì vậy, ta che mắt lại, không nhìn hắn nữa.

“Sao vậy? Nàng vẫn sợ trẫm?” Giọng nói của Chu Hoằng Trân rất dịu dàng, như một dải nhung lướt qua bên tai.

“Trẫm còn nghĩ, tặng đồ chơi mới của Thượng Bảo Tư cho nàng, haiz, đáng tiếc là nàng không muốn nhìn, nhìn ná cao su này xem, thú vị thật, còn có mấy hạt châu này nữa, cái nào cũng trong suốt long lanh…”

Ta lén nhìn qua khe hở ngón tay, quả nhiên nhìn thấy những hạt châu thủy tinh lung linh, còn có ná cao su bằng da trâu tinh xảo đáng yêu.

Chu Hoằng Trân cười đắc ý, lúc này thái giám đến bẩm báo Ngự Sử đại phu Mạnh Tu Trúc đang ở nội các chờ bệ hạ.

Mạnh Tu Trúc, cái tên này tác động thần kinh ta. Mặc dù ta không nhớ rõ y là ai, nhưng trong "Châm ngôn sống" ghi rõ y là một người tốt.

“Ừm, trẫm phải đi nghị sự, đáng tiếc ná cao su này không có ai chơi rồi.” Chu Hoằng Trân cao giọng: “Đành phải để ở chỗ này, chờ mèo con ngậm nó đi thôi.”

Thái giám nhịn cười tiễn hắn ra cửa, sau khi quay lại ý cười trên miệng đã nở rộng thành hoa cúc vàng rực rỡ.

Y là Như Nhạc, ta thường xuyên gặp y.

Như Nhạc cười nói: “Diệp đại nhân, sau khi ngài đến tính tình bệ hạ thay đổi rất nhiều, ban đầu ngang ngược kiêu ngạo, phật ý một chút liền nổi giận, bây giờ cả ngày đều vui vẻ… Thật sự là nhờ có Diệp đại nhân, bệ hạ dễ hầu hạ, hạ nhân bọn ta cũng được thơm lây.”

Ta từ trong chăn thò tay ra, trộm đi hạt châu thủy tinh màu sẫm, trốn vào trong chăn vụng trộm chơi.

Đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên có người xốc chăn của ta lên, ta nhìn thấy một mỹ nữ đang nổi giận đùng đùng. Nàng ta thật sự rất đẹp, trang điểm đẹp đẽ, y phục cao quý, chỉ là ánh mắt không tốt, như lưỡi dao sắc bén muốn ch/ém ta từ trên xuống dưới.

Như Nhạc lo lắng đi theo phía sau nói: “Lý tiểu thư, bệ hạ đã dặn dò rồi, chưa được phép thì người ngoài không thể vào Càn Thanh cung, người chớ làm khó tiểu nhân…”

Mỹ nữ hét lớn: “Lý Lệ Thù ta mà là người ngoài ư? Ta chính là hoàng hậu tương lai, một tháng sau bệ hạ sẽ thành hôn với ta, hôm nay thái hậu triệu ta tiến cung nói chuyện, ta thuận đường đến Càn Thanh cung nhìn xem, cách thật xa liền ngửi được mùi hồ ly, vào cửa vừa nhìn, quả nhiên con hồ ly này đang nằm  trên giường bệ hạ!”

Ta lớn tiếng đáp lại: “Đây không phải giường của bệ hạ, đây là giường của ta!”

Chu Hoằng Trân sắp xếp cho ta ở trong tẩm điện của hắn, giữa giường của hắn và giường của ta có một tấm bình phong ngăn cách.

Lý Lệ Thù tát xuống một bạt tai: “Tiện nhân! Giả ngây giả dại câu dẫn bệ hạ!”

Ta bị tát vào mặt, lập tức đánh trả, một cú đánh trúng sống mũi nàng ta.

Lý Lệ Thù sợ ngây người, ngã xuống đất, máu mũi chảy hai hàng: “Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ta là hoàng hậu, ngươi dám đánh ta?”

Nàng ta như phát điên, nhấc ghế lên ném về phía ta, ta né tránh được bèn chụp lấy ná cao su trên bàn nhắm vào nàng ta.

“Bệ hạ đến rồi, bệ hạ! Bệ hạ!”

Đám thái giám hắng giọng hô to, không lâu sau Chu Hoằng Trân xông vào, Lý Lệ Thù lập tức nhào tới: “Bệ hạ thiếp bị Diệp Đình Tuyền đánh bị thương rồi, người nhìn vết thương trên mặt thiếp xem, thiếp hoà nhã nói với nàng ấy hai câu, nàng ấy liền xông vào đánh thiếp, thiếp đau quá…”

Chu Hoằng Trân nhìn ta, cái nhìn này cực kỳ nặng nề, ta cảm thấy da đầu tê dại, “Đình Tuyền, trẫm sủng nàng, nhưng không phải để nàng được sủng mà kiêu ngạo làm hại người khác!”

Lý Lệ Thù khóc như hạt mưa trên hoa lê: “Bệ hạ nhất định phải thay thiếp làm chủ, mũi của thiếp đều bị đánh gãy rồi, bệ hạ cũng biết thiếp thích nhất là chưng diện…” Thị nữ đi theo nàng ta cũng bật khóc.

“Im miệng hết cho trẫm!” Chu Hoằng Trân giận dữ, một cước đạp đổ bàn, hộp đồ trên bàn chứa đầy đồ chơi hắn đưa cho ta, bây giờ lại bị vỡ thành từng mảnh.

Đầu óc ngây thơ của ta không chịu đựng được tình huống này, sợ đến mức cả người run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong lúc sợ hãi ta liền nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất trong ‘châm ngôn sống’: “Mạnh Tu Trúc, ta muốn tìm Mạnh Tu Trúc…”

Chu Hoằng Trân thịnh nộ: “Lại là Mạnh Tu Trúc, trẫm biết ngay nàng với hắn không khỏi liên quan mà! Hắn là nhân tình của nàng có phải không? Được, nàng đi tìm hắn đi, hắn ở phía đông Văn Uyên Các, nàng có dám đi tìm hắn hay không?”

Ta lập tức chạy ra ngoài, chân trần tóc rối chạy loạn trong cung. Như Nhạc đuổi theo phía sau cầu xin ta mang giày vào.

Các bức tường của Chu Hồng cung hai bên hành lang dài phủ đầy tuyết mới, chim hàn nha cất tiếng kêu đầy thê lương, mây đen xám bạc trên trời nặng trĩu bên rìa cung điện.

Ta một hơi chạy đến Văn Uyên Các, vừa vặn đụng phải một đám nam tử mặc quan phục văn nhân đi ra.

“Ai là Mạnh Tu Trúc?” Hai mắt ta đẫm lệ mông lung hỏi bọn họ.

“Là ta.” Một nam tử trẻ tuổi nhất bước ra, hắn cao mà trắng, khiến ta cảm giác rất an toàn, rất giống với dáng vẻ Mạnh Tu Trúc mà ta thường tưởng tượng.

“Ngươi dẫn ta đi được không? Xin ngươi hãy giúp ta, ta không muốn sống trong cung điện này nữa.”

Ta lau nước mắt, tự biết khả năng không lớn. Loại người phế vật vô dụng như ta, dựa vào cái gì để Mạnh Tu Trúc đối kháng với hoàng quyền thay ta chứ.

Nhưng Mạnh Tu Trúc tiến lên một bước, ánh mắt kiên định nói: “Được, ta dẫn muội đi.”

11.

“Mạnh đại nhân! Bọn ta khuyên ngài không nên chọc giận bệ hạ.” Như Nhạc ngăn ta lại.

Mạnh Tu Trúc quang minh chính đại nói: “Diệp Đình Tuyền rõ ràng không muốn bị cấm túc trong cung, tất cả mọi người nên tôn trọng tâm nguyện của muội ấy, cho dù là thiên tử, cũng không nên ép buộc dân thường.”

Quần thần phía sau y thì thầm to nhỏ, có người ra mặt nói: “Diệp Đình Tuyền tuy là nữ tử, nhưng cũng từng là tam phẩm quan triều đình, bây giờ bị bệ hạ….độc chiếm, quả thực là như đánh vào mặt thần tử, làm cho văn võ bá quan hết sức buồn lòng.”

Ta được Mạnh Tu Trúc mang về nhà.

Nhà của y rất giản dị, nằm bên bờ sông Vĩnh Định. Lúc hoàng hôn, những ngôi nhà hai bên bờ thắp đầy nến đỏ, chiếu rọi dòng nước sông xanh biếc uốn lượn về phía trước.

“Điều kiện nhà ta gian khổ, không thể so với trong cung, khiến muội ủy khuất rồi.” Mạnh Tu Trúc nhờ hạ nhân duy nhất trong nhà giúp ta mua một bộ quần áo và giày vải thô.

Ta cùng y dùng bữa cơm canh đạm bạc. Buổi tối ở trong phòng khách đơn sơ, nửa đêm ta nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng trúc đứt gãy giòn vang, quả thực giống như sấm sét, ta sợ hãi rúc vào trong chăn.

Một ánh lửa mờ mịt toả bóng trên cửa sổ giấy, giọng Mạnh Tu Trúc truyền đến: “Diệp đại nhân đừng sợ, đêm khuya tuyết rơi dày đặc, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng trúc gãy.”

“Ừm... được.” Ta thoáng bình tĩnh lại, thấy ánh nến ngoài cửa sổ lưu lại rất lâu rồi mới rời đi.

Ngày hôm sau Mạnh Tu Trúc hỏi ta có còn nhớ những gì phát hiện được khi điều tra vụ án tham ô của Binh Bộ hay không.

“Lúc ấy muội đến nhà Lý Dật rất nhiều lần, có phải… muội phát hiện cái gì không?”

Ta thành thật lắc đầu: “Ta thực sự không nhớ gì cả, bây giờ ta rất ngốc.”

Mạnh Tu Trúc cau mày nói: “Nửa đêm hôm qua lúc ta kiểm tra sổ sách thì thấy, Duyên Khánh năm thứ năm ngày 23 tháng 6 và Duyên Khánh năm thứ sáu ngày 5 tháng 8, có một khoản tiền đóng thuyền được phân bổ cho Binh bộ, tổng cộng chín trăm vạn lượng bạc trắng, lúc bấy giờ vùng duyên hải Chiết Giang đang kháng Oa, Lý Dật là Tổng đốc kháng chiến.”

“Chín trăm vạn lượng bạc trắng, ít nhất có thể đóng được năm mươi chiếc thuyền chiến bình thường, nhưng mà sử sách Binh bộ đối với số thuyền chiến này lại viết hết sức mơ hồ, không ai có thể đưa ra chứng cứ xác thực chứng minh năm mươi chiếc thuyền chiến này quả thật tồn tại…”

Y nói những điều này đã vượt qua khả năng hiểu biết của ta rồi, ta thất thần, tay đùa nghịch mấy vệt nước trên bàn.

“Diệp Đình Tuyền, Đình Tuyền?”

“Hả?” Ta ngẩng đầu đáp lại y.

Mạnh Tu Trúc thở dài, trên khuôn mặt trắng nõn của y có chút tiếc nuối.  “Muội thật sự bị bệnh, trước đây muội là quan viên thông minh nhất triều, mặc dù chúng ta ở hai phe, phần lớn quyết sách của muội ta không đồng ý, nhưng ta vẫn rất tán thưởng năng lực của muội.”

Ta bị ngữ điệu và vẻ mặt của y làm cho ảnh hưởng, cũng cảm thấy khó chịu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Người phế vật như ta có ích gì, ta nhớ đến mục đích duy nhất trong câu châm ngôn sống: “Trị nước, trị nước…”

Mạnh Tu Trúc bật cười: “Muội còn nhớ trị thuỷ ư? Cũng tốt, có lẽ đây là cơ hội cho muội khôi phục sức khỏe, hôm trước ta được bổ nhiệm làm Công Bộ Thị Lang Giám Sát Viện, hai ngày sau ta phải đến ven bờ Nhữ Hà theo dõi công trình thủy lợi, tiện thể điều tra án tham ô, ta dẫn muội đi cùng, được không?”

“Được!” Ta vui vẻ gật đầu.

Mạnh Tu Trúc giúp ta chuẩn bị bao nải, mang đủ lương khô cần thiết, thuê xe ngựa lên đường.

Sau khi rời nhà không lâu, bọn ta liền bị người trong cung chặn lại. Như Nhạc dẫn đầu, phía sau y là đoàn cẩm y vệ đông nghịt.

“Mạnh đại nhân, xem ra ngài thật không muốn sống nữa, ngay cả nữ nhân của bệ hạ cũng dám cướp.”

Mạnh Tu Trúc vẫn luôn là dáng vẻ chính trực dũng cảm như trước: “Xin đừng vũ nhục chúng ta như vậy, tình cảm trên đời này phong phú mà phức tạp, nhìn thấy một đôi nam nữ liền nghĩ đến tình yêu là một việc vô cùng hạn hẹp, giữa người với người còn tồn tại sự trợ giúp mà không cầu báo đáp, tương thân tương ái như là tri kỷ…”

Mạnh Tu Trúc nhất quyết muốn dẫn ta rời đi, chúng ta ngày đêm lên đường đến ven sông Nhữ Hà.

Nước lớn mênh mông cuồn cuộn, từ trên núi nhìn xuống là một mảnh đại dương bao la. Hàng ngàn hàng vạn tráng sĩ đang lao động trên mặt nước, bên bờ người người nhốn nháo, hình ảnh ta vẽ trên giấy đang dần thành hình trên sông.

Đây là cảnh tượng rất xúc động lòng người, gió lạnh thổi tung y phục ta, tâm hồn ta như được hòa quyện với đất trời, tự do bay nhảy.

Nhưng mà niềm vui chưa được kéo dài, Chu Hoằng Trân đã tự mình tới bắt ta hồi kinh.

Ngày hôm đó, ta náo một trận ra trò, ta khóc lóc không muốn rời đi, Mạnh Tu Trúc quỳ xuống cầu xin cho ta. Chu Hoằng Trân ôm chặt vai tai, bức ép ta ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Trẫm đã tìm thấy một đại sư Phật gia thông linh vạn vật, ông ta có thể cứu được Diệp Đình Tuyền, còn ngươi thì sao? Ngươi có bản lĩnh gì? Mạnh Tu Trúc, đừng quên thân phận của ngươi, quân vi thần cương*.”

“Trẫm bảo ngươi đi về hướng Đông, ngươi tuyệt đối không được đi về hướng Tây, trẫm bảo ngươi ch/ết, thì ngươi không thể sống.”

(*Quân vi thần cương: đây là một quan hệ tiên quyết trong chính trị mà các thần quân buộc phải tuân theo, thần tử phải luôn luôn trung thành, tuân lệnh vua bằng bất cứ giá nào.)

12.

Sau khi trở lại cung điện, ta lại được bao quanh bởi thức ăn và đồ chơi.

Chu Hoằng Trân đối tốt với ta gấp bội, tất cả mọi người trong Càn Thanh cung đều vây quanh ta. Ta thường xuyên khóc, ta không vui, ta muốn Mạnh Tu Trúc trở về.

Nhưng ta ngu ng/ốc thì vẫn biết ta không thể nói ta muốn Mạnh Tu Trúc, nếu không Chu Hoằng Trân sẽ tức giận, sẽ đối xử không tốt với Mạnh Tu Trúc.

Đại sư Phật gia sau khi xem qua ta nói: “Trí thức chưa tới sáu tuổi, đã đoạn tuyệt tình yêu nam nữ.” Câu cuối cùng ông nói là nhìn vào mắt Chu Hoằng Trân.

Chu Hoằng Trân không tin tà ác: “Nhất định có cách cứu chữa, nhất định có, đại sư cứ nói thẳng, trẫm nguyện trả bằng bất cứ giá nào.”

Đại sư nói: “Hao tài tốn của, họa loạn giang sơn.”

Chu Hoằng Trân cầm tay ta: “Nghịch thiên cải mệnh, nguyện chịu hậu quả.”

Đại sư viết xuống mấy chữ, Như Nhạc bèn cầm đưa cho Chu Hoằng Trân.

Như Nhạc sau khi nhìn thấy mấy chữ kia vội quỳ xuống đất, sợ hãi kêu to: “Cái này không được! Cái này tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể!”

Chu Hoằng Trân xem xong sắc mặt đột nhiên thay đổi. Hắn quay đầu nhìn ta thật sâu, bình tĩnh nói với đại sư: “Trẫm nguyện ý.”

13.

Hai kinh mười ba tỉnh, bốn trăm tám mươi chùa.

Chu Hoằng Trân dùng quốc khố dự trữ, chuẩn bị xây dựng rầm rộ ở các nơi. Quan viên các nơi dâng tấu khuyên can như bông tuyết, bao phủ Càn Thanh cung. Chu Hoằng Trân chẳng thèm quan tâm, bảo thần quan ở kinh thành lập tức sửa chữa Hộ Quốc tự, vào ngày đầu năm mới sẽ dẫn ta vào bái Phật.

Như Nhạc mang một hộp gỗ tử đàn tới, trong hộp đặt tờ giấy đại sư viết cho Chu Hoằng Trân ngày đó.

“Bệ hạ, chuyện này tuyệt đối không thể…” Như Nhạc lại nước mắt giàn giụa.

Nét mặt Chu Hoằng Trân vô cảm, bỏ tờ giấy vào lư hương đốt. Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt góc cạnh của hắn, vẻ đẹp sắc bén như d/ao kia lại làm cho ta lại hoa mắt, ta chớp chớp mắt, không dám nhìn thẳng hắn.

“Đình Tuyền, nàng đến đây cầu nguyện cùng ta đi.” Chu Hoằng Trân cầm lấy búp bê vải trong tay tôi, kéo ta cùng quỳ xuống.

“Cầu nguyện là gì?” Ta không hiểu.

“Cầu nguyện, chính là nói nguyện vọng cho Phật tổ, chẳng hạn như cả đời bình an, chẳng hạn như khôi phục thần trí, chẳng hạn như…yêu ta, vĩnh viễn không chia lìa.”

Ta buồn rầu bĩu môi: “Nhưng ta chẳng muốn cái gì, à…… Ta chúc Phật tổ năm mới vui vẻ nhé.”

“Năm mới vui vẻ?” Chu Hoằng Trân nhẹ giọng lặp lại bốn chữ này, nhẹ nhàng giống như cánh hoa rơi trong gió.

“Ừm!”
Đôi mắt phượng của Chu Hoằng Trân trước nay vẫn luôn sắc bén, bỗng trở nên mờ mịt và mông lung, ánh nến chợt rung động, nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống.

Hắn đang khóc.

Ta luống cuống tay chân: “Ngươi… ngươi đừng khóc, ta cũng chúc ngươi năm mới vui vẻ được không? Đều chúc Phật tổ và ngươi năm mới vui vẻ.”

Chu Hoằng Trân ôm lấy ta, ôm ta thật chặt.

Ngoài chùa tuyết rơi dày đặc.

14.

Tình trạng của ta dần dần chuyển biến tốt đẹp. Giống như một đứa trẻ tập đi, ta bắt đầu tiếp xúc lại với việc học. Nhưng ta học rất nhanh, một ngày ngàn dặm, tâm trí ta tựa như ngày càng già thêm một tuổi.

“Trẫm đang đợi nàng.” Chu Hoằng Trân mặc thường phục màu xanh nhạt, mỉm cười dạy ta chơi cờ.

“Ngươi chờ ta làm gì?”

“Chờ nàng lớn lên đến ‘mười ba tuổi’, thướt tha hơn mười ba, cây bạch đậu khấu ra hoa vào đầu tháng hai, khi đó nàng lần đầu biết tình ái trên thế gian này, có lẽ trẫm…sẽ may mắn làm người đầu tiên trong lòng nàng.”

Bàn tay đang cầm quân cờ dừng lại. “Ngươi tự tin như vậy à?” Ta theo bản năng chán ghét hắn lúc này.

“Trong cung này chỉ có một nam nhân là ta, khi nàng chớm yêu nếu không chọn ta, chẳng lẽ muốn chọn Như Nhạc?” Chu Hoằng Trân cười rộ lên, Như Nhạc cũng cười theo.

Ta buông quân cờ xuống, ánh mắt rơi trên những cây trúc trong đình viện.

“Nàng không vui rồi sao? Trẫm xin lỗi nàng, trẫm vừa rồi là đang nói đùa… Trẫm, thật sự rất nhớ nàng, nhớ con người thật sự của nàng, nàng từng yêu ta, ánh mắt nhìn ta luôn chất chứa tình cảm, nhưng lúc ấy trẫm không quý trọng, trẫm coi đó là lẽ đương nhiên, trẫm quá ng/u xu/ẩn... Đình Tuyền? Đình Tuyền? Nàng đang nghe trẫm nói chuyện không vậy? Nàng nghĩ cái gì vậy?”

Chu Hoằng Trân nương theo ánh mắt ta. Rất nhanh, sắc mặt hắn ngưng lại: “Nàng đang nghĩ đến ai? Cây trúc, Mạnh Tu Trúc?”

Ta ngày càng hiểu, muốn bảo vệ Mạnh Tu Trúc, thì không thể nhắc tới Mạnh Tu Trúc trước mặt Chu Hoằng Trân.

“Không có, ta đang nghĩ, ngươi sắp thành thân rồi.”

Bởi vì gom tiền tu sửa lại Hộ Quốc Tự, nên hôn sự của Chu Hoằng Trân và Lý Lệ Thù hoãn lại đến mùa xuân.

Chu Hoằng Trân mặt trầm như nước, nhìn chằm chằm vào mắt ta: “Nàng thật sự đang nghĩ chuyện này?”

“Ừm.”

Một trận giòn vang, quân cờ mã não rơi đầy xuống đất.

Thanh âm Chu Hoằng Trân âm trầm: “Nàng không học được tình ái, lại học được cách tâm cơ rồi, mỗi lần nhắc tới Mạnh Tu Trúc đều lấy hôn sự của trẫm chặn miệng trẫm, nàng muốn trẫm áy náy có phải không? Trẫm nói nàng biết, dựa vào công lao vất vả của Lý Dật, trẫm buộc phải cưới con gái của ông ta làm hoàng hậu, hôn sự này không thể bỏ được.”

“Còn về Mạnh Tu Trúc…. hừ, hắn đã hoàn thành trị thủy, hôm nay có thể hồi kinh, trẫm sẽ ban thưởng hắn, để hắn thoải mái mà ch/ết.”

Ta nhảy dựng lên: “Không được! Mạnh Tu Trúc làm sai cái gì? Ngươi không thể giết huynh ấy!”

Ánh mắt Chu Hoằng Trân càng dữ tợn: “Bây giờ nàng càng lo lắng cho hắn, thì hắn càng phải chết.”

“Ta cầu xin ngươi, van cầu ngươi, ngươi nói cái gì muốn ta làm cái gì ta đều nghe ngươi hết, buông tha huynh ấy có được không, huynh ấy là người tốt huynh ấy không có lỗi…”

“Bảo nàng làm cái gì cũng được?” Đôi mắt đen của Chu Hoằng Trân tĩnh lặng như vực sâu.

“Đúng, ta đều nghe lời ngươi.” Ta lau nước mắt.

“Được.” Chu Hoằng Trân cười kỳ dị: “Lên giường đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play