1.
“Bốp!” Một cái tát giáng xuống mặt ta.
Lý Lệ Thù đánh ta xong vẫn chưa hả giận, chỉ vào mũi ta mắng: “Diệp Đình Tuyền, ngươi to gan thật, ta đường đường là hoàng hậu tương lai, là con gái của tướng quân trung thành với nước, ngươi tra tham ô lại dám tra lên đầu ta.”
Cô ta xinh đẹp thật, ngay cả khi đang phẫn nộ vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hèn gì Chu Hoằng Trân lại thích cô ta.
Không giống những người có tướng mạo tầm thường như ta, phải dùng mưu trí mới tiếp cận được Chu Hoằng Trân.
Năm 15 tuổi, ta nhất kiến chung tình với hắn ở lễ hội đèn lồng.
Sau đó ta ngày ngày cầu Phật, hi vọng có thể kết duyên với hắn.
Trời cho ta một vận may, ta bị ràng buộc bởi hệ thống cố vấn, mục tiêu cuối cùng là giúp đỡ Chu Hoằng Trân trở thành hoàng đế, và khiến hắn yêu ta.
Đáng tiếc, ta chỉ hoàn thành một nửa.
Mười năm qua, ta dốc hết sức lực thức khuya dậy sớm, giúp Chu Hoằng Trân loại bỏ chướng ngại, giúp hắn ngồi vững trên ngai vàng, cũng vậy ta đã đắc tội với rất nhiều người, danh tiếng ta trong nhân gian cũng rất tệ.
Mọi người gọi ta là “gian thần”, “yêu nữ”, “yêu đa trí”. Không có ai thích ta, Chu Hoằng Trân cũng không thích ta.
Hắn chỉ coi ta như một con d.ao có ích, hay chỉ là một quân cờ biết nghe lời.
Vì vậy, ta đã công lược thất bại rồi. Hôm qua hệ thống thông báo kết quả xử phạt ta, trong vòng một tháng lấy đi thần trí của ta, chỉ bằng với một đứa trẻ 6 tuổi.
Đối với những người kiếm sống bằng mưu lược thì việc này rất á/c đ/ộc. Nhưng như thế cũng tốt, khi thần trí biến mất thì ký ức cũng không còn nữa.
Ta có thể quên đi nỗi thống khổ yêu mà không có được, quên đi những nguy hiểm thăng trầm trên chính cục, quên đi những ô nh/ục mà ta đã gánh chịu…quên đi Chu Hoằng Trân.
Chỉ là ta vẫn còn một gia đình cần phải chăm sóc. Ta làm quyền thần những năm qua, trên dưới Diệp Gia cũng theo đó mà hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Nếu như ta ngốc rồi, Diệp Gia chắc chắn sẽ suy tàn.
Cho nên trước khi thần trí ta biến mất, ta phải nhanh chóng sắp xếp Diệp Gia cho ổn thỏa, hoàn thành công việc trị thuỷ cuối cùng.
Ta cúi đầu kính cẩn trước mặt Lý Lệ Thù: “Lý tiểu thư, à không, hoàng hậu nương nương tương lai, thần làm theo công bằng, triệt để điều tra tham ô ở công bộ. Mùa thu lũ lụt sắp đến, xây dựng đê điều ngăn lụt là việc vô cùng cấp bách, tuy nhiên ngân sách năm ngoái của công bộ lại không cánh mà bay….”
“Là ngươi! Chắc chắn là ngươi lấy…! Diệp Đình Tuyền ngươi đừng vừa ăn cướp vừa la làng, trên dưới triều đình này chỉ có ngươi là thông minh nhất giảo hoạt nhất, ngoại trừ ngươi, còn có ai thần không biết quỷ không hay mà tham ô chứ?”
Đôi mắt quả hạnh của Lý Lệ Thù mở to, nói đến kích động, ho dữ dội.
Ta vô thức muốn đưa tay ra xoa dịu cô ta, lại bị một cánh tay mảnh khảnh rắn chắc hất ra mạnh mẽ.
Là Chu Hoằng Trân.
Hắn chán ghét liếc ta một cái, ánh nhìn nghiêm nghị như một thanh kiếm, lại c/ắt sâu vào trái tim đã sớm đầy vết thương của ta.
Sau đó hắn cụp mắt nhìn về phía người trong lòng, mang theo lòng thương xót cùng với tình cảm sâu sắc: “Lệ Thù, thân thể nàng quý giá, chớ vì những người ng/u xu/ẩn mà tức giận.”
Chu Hoằng Trân nói ta là ngu xuẩn.
Nói rất đúng, một tháng sau, ta sẽ hoàn toàn trở thành một tên ngốc.
2.
“Tính cách của Lệ Thù giống phụ thân nàng, đều là tính tình cương trực nóng nảy, nàng phải nhường nhịn nàng ấy nhiều hơn.” Buổi tối khi nghị sự trong nội các, Chu Hoằng Trân đã dặn dò ta như vậy.
Trước đây nói tới Lý Lệ Thù, trên mặt ta luôn bày hết những chua xót, ghen tị, bi thương. Bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi, ta là người ngốc, sắp thoát khỏi tất cả ràng buộc của hồng trần.
Trong thời gian ta còn tỉnh táo, không bằng đem sức lực đặt vào công việc. Bởi vậy ta cúi đầu nghe lệnh, cực kỳ nghe lời, lại trình lên bản đồ trị thủy lợi mà ta thức đêm vẽ.
Chu Hoằng Trân lại hỏi: “Nàng không vui? Đang giận trẫm?”
“Thần không có.”
“Vậy vì sao mặt nàng…không có chút biểu cảm?” Chu Hoằng Trân chăm chú nhìn mặt ta.
Trước kia mọi nhất cử nhất động của hắn đều khiến ta rung động, khiến mọi hỉ nộ ái ố của ta đều bày hết lên mặt, hàng ngàn loại tình tư đều chồng chất trong khóe mắt.
Hiện tại sẽ không, ta bình thường rồi, hắn đương nhiên cảm thấy không quen.
“Bởi vì trẫm mắng nàng ‘ng/u xu/ẩn’, cho nên trong lòng nàng thấy khó chịu?” Chu Hoằng Trân cười rộ lên: “Này, trẫm không cho nàng để ở trong lòng, đó là nói đùa thôi, trong văn võ cả triều Mãn chỉ có nàng là thông minh nhất, nếu nàng ngu xuẩn, thì thiên hạ này không tìm được người thông minh rồi.”
Nụ cười của đế vương trẻ tuổi trong sáng nhiệt tình, tựa hồ thật sự cho rằng một câu xin lỗi là có thể xoa dịu mọi thống khổ của ta.
“Bệ hạ nói đúng, thần là ng/u xu/ẩn, quá khứ ng/u xu/ẩn, tương lai sẽ càng ng/u xu/ẩn.” Sắc mặt ta vẫn thản nhiên, ta quỳ xuống dâng lên bản vẽ của mình.
“Thần tuy rằng ngu dốt, nhưng đối với lần trị thủy này cũng rất hao tốn sức lực, khẩn cầu bệ hạ xem qua. Lần trị thủy này, thần học hỏi từ Lý Băng của Đô Giang Yển, phương pháp xả cát và nước của Phan Quý Tuần, đồng thời xây dựng đê đập và rừng phòng hộ theo điều kiện của địa phương…”
Nếu như có thể xây dựng công trình thủy lợi trong bản đồ của ta, việc trị thuỷ ở Nhữ Hà sẽ được lưu tồn mãi mãi, mang lại lợi ích cho hậu thế, công lao ngàn năm.
Ta rất tự tin.
Thừa dịp đầu óc còn dùng được, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào đẩy mạnh việc này. Một là vì phúc lợi dân sinh, hai là…vì cố gắng vãn hồi tai tiếng của ta.
Trước đây vì phụ tá Chu Hoằng Trân, ta đã làm quá nhiều chuyện cấp tiến.
Ví như kết bè kết cánh mở rộng thế lực của Thái tử, ví như b/ức t/ử các đại thần ủng hộ các hoàng tử khác, ví như vì làm sâu sắc thêm sức ảnh hưởng của Thái tử trong lòng nhân dân, cử hành lễ đăng cơ vô cùng sang trọng…
Ta là quyền thần có năng lực, không phải quyền thần lương thiện.
Ta đã từng say mê đùa bỡn quyền thuật, ta đã có lỗi với lê dân bách tính. Bây giờ ta sẽ cố gắng khắc phục.
“Tiền đâu? Tiền ở đâu, số tiền bị mất của công bộ còn chưa tìm được, lỗ thủng lớn như vậy làm sao bù đắp?” Chu Hoằng Trân nhìn bản vẽ rồi lại nhìn ta.
Con ngươi hắn đen như mực, ánh mắt sâu thẳm.
Trong lòng ta rất rõ ràng, vụ án tham ô của Bộ Công, người mà hắn hoài nghi nhất chính là ta. Cho đến nay hắn chưa bao giờ hoàn toàn tín nhiệm ta, hắn cho rằng mưu kế của ta không đoan chính.
Hắn càng tín nhiệm vị tướng quân trung thành, cương trực công chính, cống hiến cho đất nước Lý Dật, cũng chính là phụ thân của Lý Lệ Thù.
Còn có đô sát viện phó đô ngự sử Mạnh Tu Trúc thanh chính liêm khiết nhiều lần buộc tội ta ở triều thần.
Lý Dật và Mạnh Tu Trúc, đều là chính nhân quân tử, lại là kẻ thù không đội trời chung trên triều với ta.
Ta nhìn vào mắt Chu Hoằng Trân, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, trước tiên tịch thu nhà của thần, sau đó tịch thu nhà người của thần, như vậy là có tiền rồi.”
3.
Rạng sáng, trời vừa tờ mờ sáng, ta mới rời cung về đến nhà. cha mẹ đều đang ngủ say.
Muội muội Diệp Tuyết Anh lại ở trong trường đình trên mặt nước chờ ta, cách rất xa, ta liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp mặc trang phục trắng đứng trong đình.
“Tỷ tỷ, sao bây giờ tỷ mới về, thật vất vả mà, hoàng thượng… hoàng thượng cũng vào giờ này mới nghỉ ngơi sao?” Muội ấy cười rất đẹp, dung mạo không phân cao thấp với Lý Lệ Thù.
Lý Lệ Thù xinh đẹp phóng khoáng, muội ấy diễm lệ quyến rũ.
Ta biết tâm tư của muội ấy, muội ấy cũng thích Chu Hoằng Trân.
Năm 15 tuổi, ở lễ hội đèn lồng, không chỉ có một mình ta nhất kiến chung tình với hắn.
“Hoàng thượng sắp tổ chức sách hôn đại điển cho hoàng hậu, muội thích bệ hạ, thì phải dung thứ bên người bệ hạ có rất nhiều oanh oanh yến yến, muội muội, ta khuyên muội không nên, hậu cung là nơi ă/n th/ịt người…”
“Không, muội thích bệ hạ!” Diệp Tuyết Anh ngữ khí kiên định: “Muội lớn lên xinh đẹp, nam nhân gặp muội đều sẽ vì dung mạo của muội mà khuynh đảo, muội tin bệ hạ cũng không ngoại lệ…Tỷ tỷ, muội biết tỷ cũng yêu bệ hạ, nhưng là người chỉ thích mỹ nhân, chi bằng để cho muội thay thế tỷ…”
Môi anh đào của muội ấy mấp máy, suy nghĩ của ta lại lạc đến nơi nào.
Ánh mắt hướng về nơi khác, đâu đâu cũng thấy gấm vóc ấm áp mềm mại, đình đài lầu các đều sáng rực rỡ. Đây là cơ nghiệp ta gây dựng được cho Diệp gia, nhưng lại bị ta bán đi, đổi lấy bạc xây dựng công trình thủy lợi.
Hôm nay ở nội các ta đề nghị Chu Hoằng Trân tịch biên. Hắn không đồng ý, mà nói nếu ta thật sự có suy nghĩ vì nước vì dân, vậy thì tự ta bán để quyên tiền.
Diệp Tuyết Anh vẫn còn đang lải nhải, ta giơ tay ngắt lời muội ấy: “Được, ta đồng ý, ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ cưới muội.”
“Thật sao? Trời ơi tỷ tỷ, muội yêu tỷ quá trời!” Diệp Tuyết Anh không kìm được vui mừng.
Ta thản nhiên cười.
Sau này Diệp gia nhất định sẽ sụp đổ, nhân lúc ta còn có năng lực, nhanh chóng sắp xếp con đường khác cho mọi người. Nếu Diệp Tuyết Anh muốn làm phi tử của Chu Hoằng Trân, vậy thì để muội ấy đi vậy.
Khi ta đề xuất việc này với Chu Hoằng Trân, hắn giống như gặp quỷ.
“Nàng nói cái gì? Nói lại lần nữa.” Giọng nói đã chất chứa sự phẫn nộ.
“Muội muội Diệp Tuyết Anh của thần tài mạo song tuyệt, khẩn cầu bệ hạ rủ lòng thương.” Chu Hoằng Trân vung mạnh tay áo, quét sạch giấy bút trên bàn, cung nữ thái giám lập tức quỳ xuống đất: “Bệ hạ bớt giận.”
Hắn chỉ vào ta hỏi: “Nàng có ý đồ gì, lại đem trẫm giao cho muội muội nàng…Không, trẫm biết tâm tư của nàng, nàng muốn ở tiền triều làm quyền thần, để muội muội nàng ở hậu cung mê hoặc trẫm, đem triều đình biến thành Diệp gia các người có phải hay không?”
Ta chau mày cúi đầu, ôn nhu nói: “Diệp Tuyết Anh không phải Dương quý phi, thần cũng không muốn làm Dương Quốc Trung, nếu bệ hạ lo lắng, vậy thần xin từ quan.”
“Trị thuỷ Nhữ Hà sẽ là công việc cuối cùng của thần lúc tại chức, sau khi hoàn thành thần sẽ rời khỏi kinh thành, không bao giờ làm bẩn mắt thánh thượng nữa.”
Một tháng sau, ta sẽ vĩnh viễn không gặp lại hắn.
Chu Hoằng Trân thật lâu không nói gì, ta hờ hững cúi đầu, không quan tâm đến phản ứng của hắn.
Mười năm, ta theo đuổi hắn ròng rã mười năm, đã hao hết tất cả tâm lực, hiện giờ tâm tình của ta như một mảnh xám xịt.
Thật lâu sau, trên Kim Loan điện vang lên tiếng cười lạnh lẽo: “Được, ngày mai trẫm cải trang vi hành, đến nhà tận mắt nhìn vị muội muội mỹ nữ kia của nàng.”
“Vâng.” Ta ngơ ngác hành lễ tạ ơn, xoay người rời khỏi nội các.
Phía sau truyền đến tiếng ngọc vỡ thành trăm mảnh, là Chu Hoằng Trân ném giấy bút rửa bình sứ….
Ta bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, đi dọc theo bức cẩm thạch đan dài.
Trước mặt đụng phải đám người Lý Dật và Mạnh Tu Trúc. Lý Dật gừng càng già càng cay, nâng gậy đầu rồng lên đập tới.
“Yêu nghiệt, điều tra tham ô tra đến nhà lão tử, gia gia ta ở trên chiến trường bán mạng thì ngươi vẫn còn ở hậu viện chơi bùn đất đấy! Dám hoài nghi lão tử? Ta đây thay triều đình đánh chết tên yêu nghiệt ngươi!”
4.
Trên mặt ta lấm bùn vì bị đánh, Lý Dật lại động thủ với ta.
Mạnh Tu Trúc chặn ta lại: “Lý lão chớ vội, lần này Diệp Đình Tuyền cũng điều tra ta, ta nghĩ Diệp đại nhân làm việc công bằng, cũng không sai, cho dù có mạo phạm ngài, ngài cũng không nên động thủ đánh người chứ.” Y đưa khăn tay trắng tinh tới, ánh mắt trong veo.
Ta cười khổ một tiếng, nâng tay áo lau vết bẩn: “Đa tạ, Mạnh đại nhân là người chí khiết, ta không dám làm bẩn đồ của huynh.”
Mạnh Tu Trúc không khỏi thở dài. Y là người ngay thẳng và tốt bụng, ngay cả khi bọn ta là kẻ thù trên triều, cũng không ngăn y bảo vệ ta.
“Huynh có thích Chử Toại Lương không?” Ta hỏi.
“Mấy năm nay ta quyền cao chức trọng, người phía dưới thường xuyên hối lộ ta, trong đó có tác phẩm thư họa cổ đại. Hiện tại ta chuẩn bị tán gia bại sản, không nỡ nhất chính là những danh gia thư họa kia.”
Mạnh Tu Trúc ngẩn người, nghiêm mặt nói: “Thư pháp của Chử Toại Lương thanh lãng tao nhã, rõ ràng dứt khoát, là thứ đồ rất tốt.”
Đêm đó ta cho người đem những bức thư họa trân quý của ta đưa đến Mạnh Gia.
Hôm nay, cách ngày hệ thống tuyên bố ta trở thành tên ngốc đã qua năm ngày, trí nhớ của ta đã có dấu hiệu suy yếu rõ ràng.
Nhân lúc đầu óc còn dùng được, ta liều mạng làm việc, bán gia sản chuẩn bị tiền bạc, an bài nhân đinh đi trị thuỷ Nhữ Hà.
Bận rộn đến sáng sớm ngày hôm sau, ta mới nhớ ra hôm nay Chu Hoằng Trân tới nhà.
Cha mẹ đều cực kỳ vui mừng, thúc giục đám nha hoàn giúp Diệp Tuyết Anh trang điểm.
Ta đẩy giường trong thư phòng ra, lẳng lặng nhìn bọn họ vui mừng hớn hở.
Từ nhỏ cha mẹ đã rất sủng ái Diệp Tuyết Anh, bởi vì muội ấy xinh đẹp thông minh, mà ta chỉ là một tỷ tỷ tầm thường.
“Đình Tuyền, sao bên ngoài lại có tin đồn con muốn từ quan?”, cha che mặt chỉ trích ta: “Con có nghĩ tới cả nhà chúng ta không? Sao con có thể nói từ quan là từ quan? Sau này ta với nương con dưỡng lão như thế nào đây?”
Nương cũng oán ta, nhưng nhìn thấy mỹ mạo tuyệt đẹp của Diệp Tuyết Anh, liền nhịn không được vui mừng nhướng mày: “Chúng ta còn có nhị cô nương đây mà, con gắng trở thành quý phi, Diệp gia chúng ta chắc chắn sẽ như diều gặp gió!”