10.

Người phụ nữ kia đã bị bắt, sau khi trải qua điều tra ra là fan cuồng của Chu Tranh, tâm lý hơi có vấn đề.

Chu Tranh phải nhập viện.

May mắn thay người phụ nữ đó thấy Chu Tranh chạy đến che, nên đã thu lực đảo ngược phương hướng, axit sulfuric chỉ hắt vào cánh tay Chu Tranh.

Tôi đứng bên giường bệnh nhìn Chu Tranh thay thuốc.

Băng vải dính vào da thịt còn chưa kết vảy, kéo một cái, thịt mới màu hồng nhạt chảy ra máu loãng màu vàng.

Chu Tranh từ nhỏ tới lớn được khen ngoại hình đẹp, cả người giống như một viên ngọc sáng.

Hôm nay, trên viên ngọc ấy đã có vết nứt.

Chu Tranh đau đến nhíu mày cắn môi, nhưng không rên một tiếng.

"Đau thì kêu lên đi, đừng cố chịu đựng."

Chu Tranh quay đầu đi: "Em sợ em rên lên, anh sẽ cảm thấy em đang ăn vạ, muốn làm anh áy náy."

Tôi gọt quả táo ở đầu giường, làm bộ thờ ơ: "Chu Tranh, nếu cô ta hắt hết lên lưng cậu, cậu phải làm sao?"

Chu Tranh chẳng hề để ý: "Bất quá chỉ là lưng. Lưng đổi mặt, rất đáng giá!"

Chu Tranh thấy tôi không đáp, giọng nói yếu đi: "Anh, em không nghĩ nhiều đến vậy, em chỉ không muốn anh bị thương."

Chu Tranh dừng một chút, "Dù cho xảy ra chuyện gì,
thì em cũng sẽ che chắn cho anh, ưu tiên an toàn của anh."

"Em không thể để anh thất vọng nữa."

Giọng nói Chu Tranh rất nhỏ, nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy: "Dù anh đã không quan tâm đến em nữa."

Tôi đưa quả táo cho Chu Tranh.

Chu Tranh ngẩng đầu, thấy rõ đôi mắt phiếm hồng của tôi.

Chu Tranh kinh hoảng: "Hoắc Cảnh Sâm, anh đừng, không sao, em thật sự không sao!"

"Khả năng phục hồi của em rất tốt, lần trước em ngã từ thang máy xuống bị gãy chân, nhưng chỉ cần vài ngày là khỏi rồi!"

"Cậu lại nói dối."

Tôi cúi người, trong sự kinh ngạc của Chu Tranh, hôn lên môi cậu.

Hôn xong.

Chu Tranh kiềm chế sự cuồng nhiệt giữa lông mày, nhìn thẳng vào tôi, yết hầu lăn lộn.

"Hoắc Cảnh Sâm, anh, anh có ý gì?"

Tôi khẽ thở dài: "Chu Tranh, đời này tôi ghét nhất là lừa gạt, sau này bất kể chuyện gì, cũng đừng lừa tôi nữa."

Chu Tranh nắm lấy tay tôi: "Em không nghe lầm chứ? Ý của anh là đồng ý quay lại với em sao?"

Tôi gật đầu, hôn lên khóe miệng cậu.

Chu Tranh đẩy tôi ra, che miệng lại: "Chờ chút, anh có bạn gái rồi, bây giờ mình quay lại, không lẽ anh muốn em làm tiểu tam đấy chứ?"

"Kệ đi." Chu Tranh cúi mặt, "Làm tiểu tam cũng được."

Tôi cười nói: "Không phải cậu đã điều tra tôi, còn biết dạ dày tôi không tốt, sao không tra ra Tô Ương là bác sĩ tâm lý của tôi?"

Chu Tranh vẫn do dự: "Vậy còn sợi tóc trên giường của anh thì sao?"

"Của Tô Ương, phòng thường để trống, Tô Ương về thì đến ở nhờ."

Chu Tranh nhìn tôi: "Anh, em xin lỗi."

Tôi lắc đầu, hôn lên khóe miệng Chu Tranh: "Quá khứ cứ để nó qua đi."

Chu Tranh đè đầu tôi lại, nghiêng đầu làm nụ hôn càng thêm nồng nhiệt.

Tôi thở hổn hển.

Chu Tranh buông tôi ra, trán chạm vào nhau: "Hoắc Cảnh Sâm, cảm ơn anh."

Tôi cười "Ừ" một tiếng.

Chu Tranh choàng lấy tay tôi: "Anh, hay là tối nay đến nhà em đi."

"Em rất nhớ anh."

11.

Tôi và Chu Tranh thoả thuận với nhau, quan hệ giữa tôi và cậu ấy không thể công khai.

Chu Tranh luôn thích quấn quít lấy tôi lúc nghỉ ngơi ở khách sạn.

"Anh, anh có phải ở bên ngoài còn có người khác không?"

Tôi cười khẽ: "Có em đã đủ khó chơi rồi."

Chu Tranh hừ hừ: "Còn nữa! Sao hôm nay anh lại ôm nam diễn viên kia ở phim trường!"

Tôi tức cười: "Cái đó là đỡ, người ta đều sắp ngã sấp xuống đất, anh không nên đỡ sao?"

Chu Tranh quay lưng: "Em mặc kệ, em ghen tị, hôm nay anh còn chưa ôm em mà đã ôm người khác!"

Tôi ôm lấy Chu Tranh, hôn lên khóe môi: "Như vậy đủ rồi chứ."

"Anh."

Đáy mắt Chu Tranh dâng lên dục sắc mê người.

Tôi đẩy cậu ra: "Có chừng có mực chút, chiều nay anh còn có cảnh quay."

Buổi chiều đến trường quay, tôi mới biết được kịch bản đã được tạm thời thay đổi để xem xét.

Tăng thêm tương tác giữa tôi và nữ chính.

"Cut! Kiều Kiều, em thả lỏng một chút, ngồi thẳng vào lòng Cảnh Sâm."

Đạo diễn ngắt lời nữ chính lần thứ năm: "Em là gián điệp, ngươi bây giờ là muốn câu dẫn hắn để thu hoạch tình báo, sao lại có vẻ mặt thẹn thùng thế kia?"

Nữ chính xin lỗi: "Vâng ạ, đạo diễn."

Đạo diễn gật đầu: "Được, các bộ phận chuẩn bị, chúng ta diễn lại lần nữa."

Cuối cùng...

"Cut, cảnh này qua, kết thúc công việc."

Tôi đứng dậy chuẩn bị đi tìm Chu Tranh.

"Thầy Hoắc." Nữ chính Khương Kiều gọi tôi lại, "Chỗ này em không hiểu lắm, thầy có thể giúp em không?"

Buổi tối, tôi trở lại phòng khách sạn, phát hiện Chu Tranh cũng ở đây.

Tôi cởi áo khoác: "Gần đây em tới quá thường xuyên, không sợ bị chụp ảnh sao?"

Chu Tranh lầm bầm: "Chụp được cũng không sao, chẳng lẽ chỉ nữ chính mới có thể tìm thầy Hoắc, em thì không thể tìm thầy Hoắc trao đổi kịch bản à?"

"Thầy Hoắc?" Tôi nhoẻn miệng cười đáp, "Chu Tranh, em có ngửi thấy không, căn phòng này chua quá."

Tôi đi tới bên cạnh Chu Tranh ngồi xuống: "Sao? Đang xem nguyên tác?"

Chu Tranh hỏi ngược lại tôi: "Anh, anh đã xem qua nguyên tác chưa?"

Tôi gật đầu: "Đương nhiên."

Chu Tranh hừ hừ: "Đổi kịch bản, sao tự nhiên lại đổi kịch bản, tại sao không thể cứ dựa theo nguyên tác mà diễn!"

Tôi xoa xoa đầu Chu Tranh: "Được rồi, con gái người ta còn chưa nói gì, em cũng đừng keo kiệt như vậy."

"Hơn nữa, để thông qua kiểm duyệt thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Em cũng không muốn mọi người vất vả hơn nửa năm, cuối cùng đổ sông đổ biển đâu nhỉ."

Chu Tranh đẩy tay tôi ra: "Em mặc kệ! Anh đã diễn cùng cô ta thì cũng phải diễn cùng em!"

Tôi bị tính trẻ con của Chu Tranh chọc cười: "Diễn thế nào?"

Một giây sau, trời đất quay cuồng...

Chu Tranh trong tay còn cầm quyển nguyên tác kia, cúi đầu nhìn xuống tôi: "Anh vừa nói đã xem qua nguyên tác rồi đúng không."

Chu Tranh kéo tay tôi, xẹt một nơi qua cực nóng...

"Vậy thì diễn đoạn trên giường này đi, được chứ?"

12.

《Kính Tâm》quay xong sớm hơn nửa tháng so với dự kiến.

Tôi dự định nghỉ ngơi một thời gian để điều chỉnh, nhân tiện dành chút thời gian cho Chu Tranh.

Rõ ràng mới xa nhau vài ngày, thằng nhóc này ở trong video nói mình lẻ loi hiu quạnh, không ai thương.

Kết quả đêm trước khi cất cánh, Trần Dịch từ Pháp trở về mang theo kịch bản tìm tới tôi.

Một đề tài rất mới, hơn nữa Trần Dịch có ơn giúp đỡ tôi, vì thế tôi đồng ý với anh ấy.

Buổi tối, Chu Tranh gọi video tới.

Đầu bên kia video tràn đầy hứng thú, nhưng sau khi nghe thấy tôi không đi được, Chu Tranh lập tức đanh mặt lại.

Chu Tranh vốn chẳng phải là người tốt tính gì, tôi định lên tiếng an ủi, chợt nghe thấy Chu Tranh "A" một tiếng.

"Không sao đâu anh, công việc quan trọng mà, em sẽ không giận đâu."

"Anh, anh đi đi, em cũng chỉ là ở một mình trong căn phòng trống ba tháng thôi mà, anh tuyết đối đừng vì em mà khó xử nha."

???

Sao xung quanh toàn mùi 'trà' thế nhỉ?

Chu Tranh điều chỉnh vị trí, đèn trắng nháy mắt chiếu vào trên mặt cậu, trước mắt một mảnh xám xanh.

Tôi nhíu mày: "Sao vậy? Gần đây lịch trình dày quá, không được nghỉ ngơi hả?"

Chu Tranh lắc đầu, bịa chuyện vài câu, liền nói có việc bận, cúp video.

Tôi nhìn màn hình điện thoại, 3 giờ 27 phút sáng.

Tôi đã tham gia vào nhóm Trần Dịch.

Cường độ quay chụp cao hơn tôi tưởng.

Tôi bận đến choáng váng đầu óc, ngoại trừ gọi video cố định mỗi ngày với Chu Tranh, thì hầu như không có thời gian lướt điện thoại.

"Này, các cậu xem chương trình giải trí của Chu Tranh chưa?"

"Biểu cảm đó là đang nói về người yêu cũ. Tôi cá là gương vỡ lại lành!"

Trong phòng hóa trang, hai nhân viên công tác đang nhìn một chiếc điện thoại di động nhỏ giọng nói thầm.

Tôi lấy điện thoại ra, mở Weibo.

#Người yêu cũ Chu Tranh lên top hot search.

MC: "Nghe nói bài hát mới này Chu Tranh không chỉ tự mình viết lời, sáng tác nhạc, mà còn đích thân tham gia hoà âm, chỉnh sửa. Xin hỏi bài hát này có điều gì đặc biệt ý nghĩa sao?"

"Về tình yêu."

"Ai cũng biết hiện tại Chu Tranh đang độc thân, đó là viết cho người yêu cũ sao? Thật tò mò nha, liệu Chu Tranh khi yêu đương với nửa kia sẽ chung sống như thế nào đây?"

Chu Tranh bĩu môi: "Vui vẻ thì dỗ dành tôi, không thích thì đá văng tôi sang một bên."

"Luôn coi tôi như một con ch.ó."

Mẹ nó, tôi nào có coi cậu ấy là ch.ó chứ!

13.

Buổi tối, sau khi quay xong, tôi gọi điện thoại cho Chu Tranh nhưng cậu ấy vẫn luôn tắt máy.

Dàn diễn viên và nhân viên trong đoàn làm phim đều ở cùng một khách sạn, Trần Dịch làm đạo diễn cũng không ngoại lệ.

Tôi đi nhờ xe của Trần Dịch về khách sạn.

Ở ga ra, lại bị Chu Tranh - người vốn nên ở Thượng Hải bắt gặp.

Trần Dịch thân sĩ khéo léo: "Xin chào, tôi là Trần Dịch, là bạn của Cảnh Sâm ở Pháp."

Chu Tranh lạnh mặt, trả lời cho có lệ: "Chu Tranh."

Sau đó, lập tức nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "BẠN THÂN của Hoắc Cảnh Sâm!"

Tôi lên xe của Chu Tranh.

"Chu Tranh, em không nên tới đây, đoàn làm phim nhiều người nhiều ánh mắt rất dễ bị người ta chụp được, sẽ không tốt cho em."

Chu Tranh không quan tâm.

Một giây sau, cả người căng lên: "Anh, em đã xem bài viết về anh và anh ấy rồi."

Chu Tranh hậm hực, "Một đạo diễn được giải Kim Tượng, một ảnh đế trẻ tuổi, còn em mới học diễn xuất được nửa ngày, còn non nớt thua xa."

Casting diễn viên trong 《Kính Tâm》, phần lớn người qua đường cũng không coi trọng ca sĩ sang làm diễn viên, còn đóng vai chính Chu Tranh.

Tôi cố ý trêu chọc cậu: "Ừ, đúng vậy."

"Anh còn dám nói! Sao? Hối hận vì qua lại với em rồi à?"

Chu Tranh nghiêng đầu, cắn vào cổ tôi, mơ hồ nói: "Muộn rồi."

Tôi bị đau mắng to: "Chu Tranh, em còn nói em không phải ch.ó!"

Chu Tranh ngước mắt: "Ừ, em là ch.ó, nhưng chỉ là ch.ó con của anh thôi."

Tôi bật cười đẩy Chu Tranh ra: "Được rồi, đừng quậy nữa. Sao đột nhiên em lại tới đây?"

Chu Tranh nhìn tôi: "Anh, em chính là nhớ anh."

"Thật ra anh không cần phải dốc hết sức đến vậy, làm việc không phải là vì kiếm tiền thôi sao?"

Chu Tranh ôm eo tôi, tựa cằm lên vai tôi: "Đúng lúc, em có rất nhiều tiền, đủ để nuôi anh."

Tôi bị lời nói của Chu Tranh chọc cười: "Cho nên em muốn kim ốc tàng kiều à?"

Chu Tranh nhướng mày: "Không thể sao?"

Tôi xoay người, nâng cằm Chu Tranh lên: "Có thể, vậy anh giấu em đi."

Không nghĩ tới đáy mắt Chu Tranh sáng ngời, lập tức lại nhíu mày: "Trên người em còn có rất nhiều hợp đồng đại diện, nếu như đột nhiên tuyên bố rời khỏi giới sẽ có chút rắc rối."

"Anh chờ em một chút, ngày mai em sẽ về công ty nghĩ cách!"

Tôi vội vàng ngăn Chu Tranh lại: "Chu Tranh, anh cũng rất thích em, cũng muốn ở bên em mỗi ngày."

"Nhưng trước hết chúng ta phải là chính mình, đừng nên vì đối phương mà bỏ cuộc và lạc lối."

Không biết Chu Tranh đang suy nghĩ gì, nửa ngày cũng không có phản ứng.

Thật lâu sau.

Chu Tranh cụp mắt, khẽ "Ừ" một tiếng.

Tôi đưa Chu Tranh về khách sạn.

Chu Tranh giằng co nửa đêm, trời tờ mờ sáng mới tha cho tôi ngủ.

Trong lúc ngủ, Chu Tranh cúi xuống bên tai tôi, tựa như đang nói gì đó.

Như là tỏ tình hay là xin lỗi.

(...) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play