14.
Video tôi và Chu Tranh ở ga ra khách sạn bị người ta tung ra.
#Chu Tranh và Hoắc Cảnh Sâm yêu nhau, thổi quét các nền tảng lớn.
Việc một đỉnh lưu thích đàn ông, khiến cho vô số người vỡ mộng.
Trên xe bảo mẫu, tôi gọi điện thoại cho Chu Tranh.
Không ai bắt máy.
"Em đang gọi điện thoại cho Chu Tranh à?" Chị Nhiễm nhìn tôi một cái, "Bên cậu ấy bây giờ chắc hỏng bét rồi."
Chị Nhiễm hút một hơi thuốc: "Weibo mất tận 200 vạn gan chỉ trong ba ngày. Trên người Chu Tranh còn có một đống hợp đồng và đại diện thương hiệu, xem chừng tầm này có chút khó khăn rồi."
"Bất quá đối với chúng ta ngược lại là trong cái rủi có cái may. Nền tảng của em ở trong nước vốn đã yếu, người thích em đa số cũng là vì khả năng diễn xuất. Hiện tại ngược lại độ nổi tiếng của em đã được tăng cao hơn rồi đấy."
"Mấy chương trình giải trí hấp dẫn đã liên lạc với chị." Chị Nhiễm nghiêng đầu nhìn tôi, "Muốn nhận không?"
Tôi bấm số điện thoại của Chu Tranh, lắc đầu: "Từ chối đi."
"Đúng rồi chị Nhiễm, chị xem lại cái này đi."
Tôi đưa điện thoại cho chị Nhiễm, trong điện thoại đang phát đoạn video bị nổ kia.
"Góc độ của video này rất khả nghi, như là biết chắc em và Chu Tranh sẽ xuất hiện, sớm tìm được chỗ đặt máy quay."
"Chị giúp em điều tra, xem có thể tra ra là ai không." Tôi dừng một chút, "Em sợ trong tay hắn còn có thứ khác, sẽ gây bất lợi cho Chu Tranh."
Tối đó, Chu Tranh xách theo hành lý xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
"Anh ơi, có lẽ lần này anh phải nuôi em thật rồi."
15.
Chu Tranh vào phòng, không nhắc gì đến chuyện video im.
Tựa như không có việc gì, còn đặt thức ăn trên app về nấu cơm cho tôi.
Xét theo hành vi bình thường của Chu Tranh, cậu ấy nhất định sẽ mượn việc này để lăn lộn làm nũng với tôi, giả bộ đáng thương cầu thương xót.
Nhưng hôm nay......
Chu Tranh càng bình tĩnh, trái lại càng làm cho tôi lo lắng hơn.
Cơm nước xong, Chu Tranh đĩnh đạc nằm trên giường tôi: "Giường của anh thật thoải mái."
Tôi kéo cậu đứng dậy: "Chu Tranh, nếu trong lòng khó chịu cứ nói với anh."
Chu Tranh cười tươi rói, lộ ra chiếc răng nanh bên trái: "Em không sao mà. Lộ thì lộ, vừa hay sau này em và anh ở bên nhau, không cần che che giấu nữa."
"Góc độ video rất kỳ quái." Tôi nhíu mày, "Em nghĩ xem gần đây có đắc tội với ai không, anh sợ trong tay hắn còn có thứ khác, đổ thêm dầu vào lửa."
Chu Tranh nheo mắt lại, một bộ dáng tự hỏi: "Đắc tội?Tính tình em không tốt lại nóng nảy, sớm không biết đắc tội bao nhiêu người rồi."
"Hơn nữa." Chu Tranh quay đầu nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, "Còn có chuyện gì có thể đổ thêm dầu vào lửa sao?"
Chu Tranh thấy tôi im lặng không đáp, vội vàng chuyển đề tài:
"Anh, anh đã nói nuôi em, vậy em cũng không thể tiêu không tiền của anh được."
Tôi lạnh mặt, bất mãn với thái độ nhìn như không sao cả của Chu Tranh: "Ừ, vậy em nói xem em có thể làm gì?"
"Em có thể làm rất nhiều."
Chu Tranh kéo mạnh, tôi ngã xuống giường.
"Em có thể nấu ăn và làm việc nhà này."
Tôi đè lại bàn tay không an phận của Chu Tranh, Chu Tranh cúi đầu chôn bên tai tôi.
"Buổi tối, làm..." Chu Tranh dừng một chút, trong giọng nói xen lẫn ý cười, "Anh, sao lỗ tai anh đỏ quá vậy, em còn chưa nói gì mà."
Chu Tranh bị công ty cho tạm ngưng hoạt động.
Tôi sợ cậu ấy ở một mình suy nghĩ lung tung, vì thế xin đoàn phim nghỉ một tuần để ở bên cạnh cậu ấy.
Lần đầu tiên tôi phát hiện Chu Tranh thật sự là người nói là làm.
Đem lời nói làm việc sáng tối của mình, thực hiện rất triệt để.
Bất quá trong một tuần này, mọi thứ đã chuyển biến tốt hơn.
Bộ phim 《Kính Tâm》 vốn được dự kiến phát sóng trong quý III, tuyên bố phát sóng trước thời hạn.
Đoạn phim ngắn và hậu trường trong phim của tôi và Chu Tranh bị rò rỉ ra ngoài.
[Trời ạ, họ là một cặp thật sao! Thật ngọt!]
[Đến giờ ăn rồi! Cặp đôi thật sự chính là ngọt nhất! Xin vui lòng cho tôi một tá bộ phim như này!]
[Tôi xin lỗi vì đã bôi nhọ Chu Tranh, ai lại không thích có người yêu như Hoắc Cảnh Sâm chứ?]
[Chu Tranh Hoắc Cảnh Sâm khóa chặt họ vào cho tôi!]
Danh tiếng đột nhiên nghịch chuyển.
Không bao giờ có ranh giới rõ ràng giữa thích và ghét, đặc biệt là trên Internet.
Đó chỉ là trong một chốc suy nghĩ.
Chu Tranh khôi phục công việc, mà bên công ty lấy 'sự bùng nổ trong gian phát sóng' thuyết phục các hợp đồng thương hiệu đại diện phát ngôn.
16.
Chu Tranh quang minh chính đại vào ở nhà tôi, đuổi cũng đuổi không đi.
Buổi tối, Chu Tranh đang tắm.
Tôi và chị Nhiễm gọi điện với nhau, trao đổi lịch trình quay phim ngày mai.
Đột nhiên, đầu dây bên kia im lặng.
"Chị Nhiễm, sao vậy?"
Thật lâu sau.
"Cảnh Sâm, tìm được người tung video rồi."
"Hả, là ai?"
Tôi khép máy tính lại.
Giọng chị Nhiễm có chút khô khốc: "Chị gửi cho em, em tự xem đi."
Một đoạn lịch sử trò chuyện không tính là dài.
Đầu óc tôi "Ong" vang lên.
"Anh, anh đang xem cái gì mà sắc mặt khó coi thế?"
Mùi thơm của sữa tắm thoáng chốc bao trùm lấy tôi.
Tôi đẩy Chu Tranh ra, ép bản thân mỉm cười: "Chu Tranh, có phải em và người đại diện có chút mâu thuẫn không?"
Chu Tranh vẻ mặt kỳ quái: "Không có, từ khi em ra mắt anh ấy đã luôn theo em, quan hệ của chúng em rất tốt."
Tôi cố ổn định giọng nói run rẩy: "Cho nên, mọi chuyện đều là em làm đúng không?"
Chu Tranh ngơ ra: "Anh, anh đang nói gì vậy?"
Tôi bật dậy, ném điện thoại về phía Chu Tranh: "Em tự xem đi!"
Chu Tranh nhặt điện thoại lên, trong chớp mắt, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
Chu Tranh ngẩng đầu, liếm liếm môi: "Anh, anh có giận không, em lừa anh."
"Cho nên em thừa nhận đúng không?"
Chu Tranh thấp giọng: "Em không thừa nhận còn hữu dụng sao?"
Tôi tức giận đến bật cười: "Chu Tranh, em có biết anh lo lắng cho em bao nhiêu không, sợ em khổ sở, sợ em thương tâm, cố gắng hết sức để ở bên cạnh em, kết quả hết thảy đều chỉ là em tự biên tự diễn."
"Em thấy anh mỗi ngày như vậy, bị em lừa mà chẳng hay biết gì, chọc cho em vui vẻ, cực kì giống một tên hề đi."
Chu Tranh vẻ mặt kích động muốn kéo tôi, lại bị tôi tránh đi: "Anh, không phải như vậy."
"Không phải?"
Tôi bước nhanh tới trước cửa, đưa lưng về phía Chu Tranh: "Quên đi Chu Tranh, anh không muốn đùa giỡn với em nữa."
Chu Tranh đứng phắt dậy, túm lấy cánh tay tôi, trở tay đè tôi lên cửa.
"Quên đi? Cái gì là quên đi?"
Chu Tranh sắc mặt căng thẳng, hàng mi dày theo hô hấp kịch liệt run lên: "Hoắc Cảnh Sâm anh tưởng chỉ có anh khổ sở sao?"
"Anh không cho phép em công khai, em mỗi ngày lo được lo mất, sợ anh ngày nào đó sẽ không cần em nữa, em cũng không có chỗ nào để nói lý lẽ."
"Em nhìn anh quay cảnh thân mật với người khác, mà em ngay cả ghen tuông cũng phải cố gắng kiềm chế, cẩn thận thăm dò, sợ anh sẽ không thích."
"Rõ ràng đã nói sẽ tới gặp em, rồi đột nhiên nói không đến là không đến, hết lần này tới lần khác em còn không dám tức giận với anh, sợ anh cảm thấy em dính người, không hiểu chuyện."
"Còn có cái tên Trần Dịch kia, anh đừng tưởng rằng em không biết hắn cũng thích anh, nhưng đối mặt với tình địch, em ngay cả kêu to một tiếng cũng không thể, chỉ có thể nói mình là bạn thân của anh."
Giọng nói của Chu Tranh càng lúc càng khàn khàn, như bị đè nén đến cực hạn:
"Anh tức giận em lừa anh, nhưng ngay cả kế hoạch này, cũng là em đã cân nhắc nhiều lần, xác định sẽ không tổn hại đến sự nghiệp của anh, em mới quyết định làm!"
Chu Tranh kéo góc áo tôi, hốc mắt phiếm hồng: "Hoắc Cảnh Sâm, em thích anh, muốn cùng anh sống dưới ánh sáng, đường đường chính chính. Em sai sao!"
"Chu Tranh, anh không giận em gạt anh."
Tôi đẩy Chu Tranh ra: "Nếu em nghĩ chúng ta còn có sau này, thì mỗi người nên bình tĩnh lại một chút đi."
17.
Cả tháng nay, giữa tôi và Chu Tranh không có một cuộc gọi nào.
Tôi bảo chị Nhiễm hỏi về lịch trình của Chu Tranh, chủ động đi tìm cậu ấy.
Chu Tranh thấy tôi, ánh mắt né tránh, xoay người muốn rời đi.
Tôi gọi cậu ấy lại: "Chu Tranh, em chờ một chút, anh có lời muốn nói."
"Vẫn là trốn không thoát." Chu Tranh nhếch khóe miệng, cười đến thảm thương, "Sao, là muốn chia tay sao?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Tranh, lắc đầu: "Chu Tranh, chúng ta kết hôn đi."
Khiếp sợ nổ tung đáy mắt Chu Tranh, không thể tin: "Hoắc Cảnh Sâm, anh nói cái gì?"
Tôi lặp lại: "Chúng ta kết hôn đi."
Nước mắt Chu Tranh không hề báo trước mà lăn xuống: "Hoắc Cảnh Sâm, anh lặp lại lần nữa được không?"
Tôi hít một hơi thật sâu: "Chu Tranh, trước kia là anh không đúng, anh cho rằng không công khai là tốt cho em, anh đem những gì anh cho là tốt áp đặt lên em, cho tới bây giờ chưa từng hỏi em có muốn hay không, cũng không suy xét đến cảm nhận của em."
"Anh tức giận cũng không phải vì em gạt anh, mà vì em lấy bản thân mình làm lợi thế đặt cược. Anh nói rồi, điều kiện tiên quyết khi yêu đối phương là phải yêu chính mình trước."
Chu Tranh dè dặt: "Anh, là em không tốt, keo kiệt, hay ghen, trước kia làm tổn thương anh, anh thật sự nguyện ý ở bên em sao?"
Tôi giơ tay lau nước mắt trên mặt Chu Tranh: "Ừ, anh đồng ý!"
"Anh chờ một chút!"
Chu Tranh cuống quít ngắt lời tôi, xoay người không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn.
"Sau này em sẽ tặng bù cho anh một cái lớn hơn!"
Chu Tranh quỳ một gối xuống, nhìn về phía tôi, trong mắt lấp lánh ánh sao.
Sau một đoạn lời thề dài: "Hoắc Cảnh Sâm, anh đồng ý không?"
Tôi nhận lấy chiếc nhẫn: "Ừ, anh đồng ý."
Chu Tranh đứng dậy, hôn lên khóe môi tôi.
Khác với trước kia.
Thành kính, trân quý.
"Hoắc Cảnh Sâm, em yêu anh."
"Thật trùng hợp, anh cũng vậy."
-Hoàn toàn văn-