6
Tôi mất ngủ cả đêm.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới ngủ được.
Trong mộng, tôi trở lại ngày mà tôi đi tìm Chu Tranh.
Tôi đứng ngoài cửa lớp học, Chu Tranh đang cầm túi bánh bích quy tôi vừa tặng.
Một đám người vây quanh Chu Tranh, một bộ dáng xem kịch.
Có người móc chìa khóa xe ra đặt ở trên bàn Chu Tranh, vẻ mặt ảo não: "Tôi chịu thua, thì ra Hoắc Cảnh Sâm này thật sự thích đàn ông!"
"Hoắc Cảnh Sâm nhìn giống như một đoá hoa cao lãnh như thế, không ngờ lại giống như một cô bé còn làm bánh bích quy tặng nữa."
Có người đang cười cợt: "Còn không phải do anh Tranh chúng ta có sức hút quá nên nam nữ đều mê."
"Mà anh Tranh của tụi mình cũng khổ ghê, vứt bỏ mặt mũi, theo đuổi hắn lâu tới vậy."
Có người trêu chọc: "Anh Tranh, người ta cũng đem bánh bích quy tới tặng rồi kìa, còn không mau ăn đi?"
Chu Tranh cụp mắt, không nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt cậu.
Thật lâu sau.
"Ăn cái gì mà ăn."
Bánh quy vẽ một đường parabol và rơi vào thùng rác ở cửa sau.
Chu Tranh nhếch khóe miệng: "Đàn ông mà đi thích đàn ông, ghê tởm."
7.
Tôi bị bệnh nặng.
Những chuyện không muốn nhớ tới kia, điên cuồng chiếm cứ đầu óc tôi.
"Bọn họ nói Hoắc Cảnh Sâm là đồng tính luyến ái, thật nhìn không ra luôn á."
"Thế chẳng phải là thích đàn ông sao?"
"Vậy thì tôi phải tránh xa anh ta một chút mới được, tởm thật."
Tôi sống với bà ngoại.
Ở một thị trấn nhỏ lạc hậu, tôi trở thành một người dị biệt.
Nhưng tôi không ngại.
Tôi thích gì thì liên quan gì đến bọn họ?
Vả lại, cái thứ như mấy người đó còn mơ tưởng tôi sẽ thích họ à?
Sau đó, tôi bị một người đàn ông say rượu chặn lại trong một con hẻm khi kết thúc tiết học buổi tối.
Hắn cười một cái liền lộ ra hàm răng bị khói hun vàng.
Thị trấn nhỏ, đủ nhỏ để lan truyền bất kỳ bí mật nào.
"Nghe nói mày thích đàn ông."
Hắn vươn tay kéo áo tôi: "Vừa hay, ông đây còn chưa thử qua đàn ông."
Vết chai thô ráp trên bàn tay cà đến mặt tôi đau rát.
"Mẹ nó, cái mặt này còn đẹp hơn cả đàn bà."
Tôi đã chống cự một cách tuyệt vọng.
Trong lúc hoảng loạn, tôi cầm lấy một viên gạch, đập vào đầu tên say rượu kia.
Tên say rượu bị bắt, tôi chuyển trường đến thành phố lớn hơn.
Sau đó, tôi liều mạng che giấu bản thân mình, cho đến khi gặp được Chu Tranh.
Nhưng không ngờ, cậu cũng giống như những người kia, cũng cảm thấy tôi ghê tởm.
Tôi bắt đầu nôn mửa mất kiểm soát, ngày đêm ở trong phòng, sức khoẻ càng ngày càng kém.
Bác sĩ tâm lý đề nghị tôi thay đổi môi trường sống, vì thế ba mẹ cho tôi nghỉ học, đưa tôi ra nước ngoài.
Mà Tô Ương chính là bác sĩ tâm lý của tôi khi còn ở Pháp.
8.
"Anh Hoắc, cơm trưa của anh."
Lý Nha đưa hộp cơm cho tôi.
Tôi nhận lấy rồi mở ra, khác với ngày xưa.
Các loại thức ăn trong hộp cơm vừa nhìn đã biết đã được chuyên gia tỉ mỉ phối hợp.
Sau khi khỏi bệnh, dạ dày tôi không tốt lắm, Lý Nha phụ trách chuẩn bị đồ ăn của tôi ở đoàn làm phim.
"Cảm ơn em, làm phiền em rồi."
Lý Nha đứng bên cạnh tôi với vẻ mặt do dự, tôi gắp thức ăn lên ăn một miếng.
Hương vị quen thuộc tràn ngập vị giác.
Tôi đặt đũa xuống: "Là Chu Tranh đưa tới?"
Lý Nha gật đầu: "Vâng, anh ấy nói dạ dày của anh không tốt, đồ em làm không đủ dưỡng dạ dày."
Chu Tranh điều tra tôi?
Tôi ngẩng đầu, Chu Tranh ngồi trên ghế nằm cách đó không xa đang nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một lát sau, tôi khép hộp cơm lại.
"Vứt nó giúp anh."
Sau này, những thứ Chu Tranh lén đưa tới, mặc kệ là cái gì tôi cũng đều từ chối.
Chu Tranh im hơi lặng tiếng mấy ngày.
Buổi tối tôi trở lại khách sạn, drap giường chăn mền trên giường đều bị người ta đổi thành tơ tằm tự nhiên.
Tôi cau mày: "Tiểu Nha, không phải đã nói thứ Chu Tranh đưa tới, đều giúp anh từ chối sao?"
Lý Nha đứng ở một bên, ấp a ấp úng: "Nhưng thầy Chu đã đưa cho tất cả diễn viên và người trong nhóm mỗi người một bộ, nếu em không nhận thì chẳng phải là em thừa nhận lời bọn họ nói sao!"
"Hiện tại trong tổ đều đồn anh bất hòa với thầy Chu." Lý Nha dừng một chút, "Bởi vì cấp bậc của anh."
Tôi đè xuống sự bực bội: "Được rồi, nhận đi. Ngày mai em lén đi tìm trợ lý Chu Tranh hỏi anh ta bao nhiêu tiền, chuyển trả lại cho anh ta."
Ngày hôm sau, tại trường quay.
Lý Nha quay lại từ chỗ Chu Tranh, tôi lật kịch bản trong tay không ngẩng đầu.
"Tiểu Nha, dạ dày anh có chút khó chịu, bữa sáng em giúp anh đặt cháo đường đỏ đi, nếu được có thể thêm trứng gà."
Lý Nha cẩn thận từng li từng tí: "Anh Hoắc, thầy Chu không nhận, còn bảo em đưa cái này cho anh."
Tôi cúi đầu, trong hộp giữ ấm trong suốt, cháo gạo đặc sệt mềm dẻo, còn bỏ thêm trứng gà.
Thật lâu sau.
Tôi nhận lấy hộp giữ ấm, đi đến phòng nghỉ của Chu Tranh.
Cửa không đóng, Chu Tranh đang học thuộc lòng lời thoại.
Chu Tranh quay đầu nhìn tôi, mặt lộ vẻ vui mừng.
Do dự trong chớp mắt, vẫn ném kịch bản trong tay xuống, đến nghênh đón tôi.
Tôi đưa hộp giữ ấm cho cậu: "Chu Tranh, sau này đừng làm mấy việc như này nữa."
Trong mắt Chu Tranh thoáng vẻ cô đơn, liếm liếm môi: "Anh, chuyện kia, em có thể giải thích."
"Em thừa nhận, ban đầu tiếp cận anh, em có mục đích không thuần khiết, em cùng bọn họ đánh cược chiếc siêu xe."
"Nhưng sau đó em không cần chiếc xe đó."
Giọng Chu Tranh khô khốc: "Em rõ ràng đã động tâm với anh, nhưng em lại chọn nói dối. Em không dám đối mặt với chính mình, đối mặt với bọn họ, em sợ..."
Tôi ngắt lời Chu Tranh: "Sợ chính cậu thật sự thích đàn ông, sợ họ thấy cậu cũng ghê tởm như tôi."
"Không phải, anh."
Chu Tranh nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt hoảng loạn: "Đêm hôm đó em đã suy nghĩ cẩn thận, em thật sự thích anh, em muốn được sống với anh, nếu trong nước không được, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ ra nước ngoài."
"Nhưng em không tìm thấy anh, làm sao cũng không tìm thấy anh."
Chu Tranh nhìn tôi, trong mắt đong đầy nước: "Anh à, em sai rồi, em xin lỗi."
Tôi gạt tay Chu Tranh ra: "Cậu không sai, Chu Tranh, cậu chỉ lựa chọn bảo vệ chính mình trong khoảnh khắc đó thôi."
"Chọn bản thân mình thì có gì sai chứ?"
Chu Tranh lẩm bẩm: "Vậy anh có thể tha thứ cho em không?"
"Sau này dù cho xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ che chắn cho anh, vĩnh viễn kiên định lựa chọn anh."
Tôi gật đầu: "Ừ, tôi tha thứ cho cậu."
Hi vọng chỉ đọng lại trong mắt Chu Tranh một lát, một giây sau......
"Bởi vì giữa những người xa lạ không tồn tại yêu hận."
"Tôi tha thứ cho cậu, chúng ta cứ thế buông tha nhau đi."
9.
Tôi và Chu Tranh trở thành người xa lạ.
Ngoại trừ quay phim, không có qua lại gì riêng tư.
Tin đồn tôi và Chu Tranh vì tranh vai diễn với nhau mà bất hoà trong phim trường ngày càng nghiêm trọng.
Trên tài khoản marketing cũng đem chuyện này nói sinh động như thật.
Đại khái đều nói, tôi ỷ mình đi diễn trước cậu vài năm năm mà b.ắt nạ.t Chu Tranh.
Tất cả đều là bình luận của fan Chu Tranh.
Không ít người còn đòi một lời giải thích từ công ty của Chu Tranh.
Buổi diễn kết thúc vào thứ sáu, đã hơn 4 giờ sáng.
Gần đây liên tục di chuyển, tôi bảo tài xế và Lý Nha về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Khách sạn cách trường quay đi bộ 15 phút.
Khi cách khách sạn khoảng 500 mét, có một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, che mặt bước nhanh về phía tôi.
Miệng lẩm bẩm gì đó tôi nghe không rõ.
Chờ cô ta chạy tới gần tôi, tôi mới thấy rõ trong tay cô ta nắm chặt một cái chai nhựa, chất lỏng không màu lắc lư trong bình.
Người phụ nữ mở nắp.
Ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ hung ác: "Mày dám bắt nạy anh nhà tao, muốn cướp thì tao cho mày cướp! xem mày mất đi khuôn mặt này rồi muốn quay chụp như thế nào!"
Tôi tức khắc ý thức được chai chất lỏng kia đó là cái gì, nhưng tránh không kịp.
Giây tiếp theo - -
Một bóng người chặn trước mặt tôi.
"Chu Tranh!"
Cùng với tiếng la hét của phụ nữ, tôi dường như nghe thấy tiếng "lách cách" của da thịt đang bị bỏng.
Tôi được Chu Tranh bảo vệ trong lòng.
Chu Tranh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán lăn xuống, nhưng vẫn trấn an tôi: "Anh, em không sao."
"Chu Tranh, cậu..."
Tôi không biết phải nói gì.
Chu Tranh cố gượng cười: "Anh, em đã nói sau này dù cho xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ che chắn cho anh, vĩnh viễn kiên định lựa chọn anh."
(...)