1.
Tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi từ người đại diện của tôi, chị Nhiễm.
Đầu bên kia điện thoại, chị Nhiễm kích động nói: "Cảnh Sâm, rốt cuộc em và Chu Tranh kia có quan hệ gì?"
Trầm mặc vài giây, tôi thản nhiên mở miệng: "Không biết."
"Không biết?"
Chị Nhiễm dừng một chút, "Mà không sao, nếu cậu ấy chủ động nhắc tới, cũng sẽ không sợ chúng ta ké fame đâu."
"Đúng là đỉnh lưu có khác, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, weibo của em đã tăng lên 100 ngàn fan..."
Chị Nhiễm lẩm bẩm, tôi ấn nút mở loa ngoài, vuốt màn hình mở weibo.
#Cảnh hôn của Hoắc Cảnh Sâm và Chu Tranh, đã xông lên vị trí thứ nhất.
Tôi bấm vào mục đó, khuôn mặt sáng ngời, đường hoàng của Chu Tranh không hề phòng bị xuất hiện trước mắt tôi.
Mà đã từng, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt ham muốn tột độ và quyến rũ nhất ở trên khuôn mặt này.
Trong buổi họp báo ra mắt album mới của Chu Tranh.
"Chúng ta hỏi cái gì thú vị một chút đi." MC đổi giọng điệu, "Nghe nói Chu Tranh đang tham gia lớp học diễn xuất để trao dồi thêm kỹ năng diễn xuất, cũng có kế hoạch tiến vào giới điện ảnh và truyền hình. Vậy nếu như có thể tự ý lựa chọn, cậu muốn trao nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của mình cho ai?"
Vốn là một câu chuyện phiếm nhầm hâm nóng khán giả, không ngờ lại khiến khán giả kích động.
Chu Tranh mím môi im lặng không trả lời.
Người đại diện thấy thế vội vàng nói tiếp, định gạt cho qua.
"Đã như vậy, chúng ta giữ lại chút hồi hộp này đi, câu hỏi tiếp theo..."
"Hoắc Cảnh Sâm."
Chu Tranh ngoái đầu nhìn về phía ống kính, hệt như ánh mắt của cậu ấy khi nhìn tôi năm đó, "Tôi muốn quay cùng Hoắc Cảnh Sâm."
Hiện trường lập tức bùng n.ổ, tiếng thảo luận của khán giả dưới đài cũng bị micro thu vào.
"Hoắc Cảnh Sâm, là ảnh đế vừa về nước kia?"
"Nhưng Hoắc Cảnh Sâm không phải cũng là nam sao?"
"Trời ạ, đây là tôi có thể nghe mà không cần tốn tiền sao? Thú vị quá!"
Video kết thúc.
"Cảnh Sâm, em có đang nghe không?"
Tôi rời khỏi weibo, châm thuốc, rít một hơi: "Vâng, em đang nghe."
Trong giọng nói của chị Nhiễm mang theo hưng phấn không kiềm chế được: "Người đại diện của Chu Tranh vừa liên lạc với chị, muốn gặp mặt chúng ta."
"Cuối tuần sau, em ở phim trường chờ chị, chị đến đón em."
Tôi dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu.
Ngoài cửa sổ, mưa to tầm tã.
"Không cần, giúp em từ chối đi."
2.
Chu Tranh vẫn tìm tới tôi.
Rạng sáng thứ sáu, tôi kết thúc công việc, từ trường quay trở về nhà.
Chu Tranh dựa vào cửa, cả người ướt đẫm.
Tóc mái bị nước mưa làm ướt rũ xuống trán, chẳng khác gì một chú ch.ó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
Chu Tranh trông thấy tôi, ánh mắt sáng lên: "Anh, anh về rồi à?"
Tôi lạnh mặt: "Tránh ra."
Chu Tranh không dây dưa, nghiêng người cho tôi mở cửa.
Tôi vào nhà, Chu Tranh mặt dày mày dạn đi theo vào.
"Anh ơi, em lạnh quá."
Tôi quay đầu lại, chóp mũi Chu Tranh đỏ bừng, ngay cả đáy mắt cũng ươn ướt.
Đây là thủ đoạn cậu ấy thường dùng.
Một lúc lâu sau.
Tôi hít sâu một hơi, lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo nỉ ném cho Chu Tranh: "Thay đi, bảo tài xế của cậu lập tức tới đón cậu!"
Chu Tranh nhận lấy quần áo, lầm bầm: "Em biết rồi, anh hung dữ ghê, chỉ biết hung dữ với em thôi."
Nói xong, Chu Tranh khom lưng, hai tay đan chéo nắm vạt áo, kéo lên một cái.
Vai rộng eo hẹp, cơ ngực cơ bụng khe rãnh rõ ràng.
Xuống chút nữa, đường nhân ngư bên hông chui dần vào trong quần thể thao màu xám.
Miệng đắng lưỡi khô.
Tôi vội quay lưng đi vào phòng ngủ.
"Anh chạy cái gì? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy qua đâu?"
Phía sau, lồng ngực nóng bỏng áp sát vào lưng tôi.
Chu Tranh ôm eo tôi, cúi đầu lẩm bẩm: "Anh ơi, em nhớ anh lắm."
"Chu Tranh, cậu buông ra!"
Tôi xoay người muốn đẩy Chu Tranh ra.
Một giây sau, trời đất quay cuồng.
Tay Chu Tranh chống ở hai bên hông tôi, lỗ tai đỏ bừng, hơi thở dồn dập: "Anh ơi, anh thật đẹp trai."
Tôi nghiêng đầu tránh ánh mắt Chu Tranh, đẩy cậu ấy: "Cậu mau tránh ra cho tôi."
"Chu Tranh, chúng ta đã chia tay rồi."
Giọng điệu Chu Tranh trở nên tức giận: "Chia tay là anh tự mình nói, em không đồng ý."
Tôi thở dài: "Chu Tranh, bắt đầu của chúng ta vốn là sai lầm, cậu có đồng ý hay không thì có ý nghĩa gì chứ?"
Chu Tranh sắc mặt lạnh lùng nhưng lại đỏ mắt.
"Anh, người nói muốn bên nhau là anh, nói chia tay cũng là anh, rốt cuộc anh coi em là cái gì!"
"Em là con chó anh nuôi sao?"
"Anh vui vẻ thì vẫy tay chơi đùa với em, không thích thì đá đi."
Chu Tranh cúi người, tôi nghiêng đầu né tránh.
Môi cậu ấy lướt qua sườn mặt tôi.
Chu Tranh nắm chặt cằm của tôi, xoay thẳng đầu tôi, ép tôi đối diện với cậu.
"Anh, em nói không đồng ý chính là không đồng ý!"
Dục vọng dâng trào trong đáy mắt Chu Tranh.
Có một sự thay đổi nhỏ ở đâu đó.
Chu Tranh cúi đầu, nỉ non bên tai tôi: "Anh, chúng ta đừng bao giờ tách ra nữa, được không?"
Tôi lớn tiếng cảnh cáo: "Chu Tranh, cậu có chừng mực cho tôi!"
Chu Tranh cúi đầu chôn bên tai tôi: "Anh, anh thông minh hơn em."
"Hẳn là biết có câu là, tên đã lên dây..."
"Không thể không b.ắn."
Tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Tranh, gằn từng chữ: "Chu Tranh, cậu thử xem."
Chu Tranh đưa tay che mắt tôi: "Anh, anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn em."
Lòng bàn tay nóng bỏng, như muốn làm bỏng mắt của tôi.
Bóng tối làm khuếch đại tất cả các giác quan của tôi.
Tôi cắn chặt môi.
Sau một lúc lâu, Chu Tranh dừng động tác.
Giọng điệu không thể tin: "Anh, anh có bạn gái rồi à?"
Tôi mở mắt, Chu Tranh từ trên gối nhặt lên mấy sợi tóc dài.
Tôi đẩy Chu Tranh ra, ngồi dậy, không nhìn cậu.
"Ừ, cho nên cậu mau cút đi cho tôi."
3.
Một tháng sau, Chu Tranh không đến tìm tôi nữa.
Tôi cho rằng đêm đó, đã làm cho cậu ấy hoàn toàn mất hết hy vọng.
Cho đến khi một bộ phim truyền hình lớn tìm tới tôi.
Tôi nhìn chữ nhỏ trên bìa kịch bản: "Một nam chính khác là Chu Tranh?"
"Ừ. Kịch bản này vốn không thể rơi vào tay chúng ta, là Chu Tranh đề cử em."
Đầu ngón tay chị Nhiễm kẹp điếu thuốc, hít một hơi: "Nhưng mà, sao hôm đó em lại nói không quen cậu ấy?"
Tôi cụp mắt: "Chỉ gặp vài lần, không có giao tình gì."
Chị Nhiễm không hỏi nữa.
Tôi lật xem kịch bản, hơi do dự: "Chị Nhiễm, chừng mực này..."
Chị Nhiễm ngắt lời tôi: "Cảnh Sâm, bộ phim này có quy mô khá lớn. Nhưng thời buổi này ai diễn người đó hot."
Tôi cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Chị Nhiễm nhận ra sự bất thường của tôi.
"Chị biết em không thích lăng xê, nhất là CP. Nhưng em cũng biết với chúng ta, lưu lượng chính là tất cả. Tuy em lấy được giải ảnh đế, nhưng dù sao chúng ta cũng mới về nước, cơ hội này rất quan trọng với chúng ta."
Chị Nhiễm thấy tôi không nói lời nào, thở dài, còn muốn tiếp tục khuyên nhủ tôi.
"Em hiểu rồi, chị Nhiễm." Tôi khép kịch bản lại, ngẩng đầu, "Khi nào thì khởi động máy?"
"Đầu tháng sau."
"Được."
4.
Cảnh đầu tiên vào đoàn, chính là cảnh diễn chung giữa tôi và Chu Tranh.
Phân cảnh cậu ấy nhìn thấu tâm tư của tôi, muốn dụ dỗ tôi chủ động tỏ tình.
Trong phòng ngủ...
"Anh à, bây giờ ở đây chẳng có ai cả."
Chu Tranh đã nhập vai chỉ trong một giây, tôi chỉ có thể theo sau.
Tôi nghiêng đầu: "Tôi cảnh cáo cậu, nên có chừng có mực đi."
Chu Tranh bị lời nói của tôi chọc cười: "Có chừng mực?"
Chu Tranh nắm lấy cằm tôi, xoay thẳng đầu tôi, ép tôi đối diện với cậu ấy.
"Anh, chẳng phải rõ ràng anh cũng thích em sao?"
Chu Tranh áp sát vào người tôi, bàn tay vuốt ve cổ tôi, nóng đến mức như sắp thi.êu rụ.i tôi.
Tôi theo bản năng tránh đi tầm mắt của Chu Tranh, tim đập điên cuồng.
Chu Tranh cúi người, môi lướt qua má tôi, cuối cùng dừng lại ở vành tai tôi: "Thầy Hoắc, trả lời đi."
Tôi lúc này mới phản ứng lại, vừa mới mở miệng.
Đạo diễn vỗ tay, "Chu Tranh diễn tốt lắm, biểu hiện này hoàn toàn không giống người mới!"
Đạo diễn vẻ mặt hưng phấn: "Nhất là mấy động tác cậu vừa thêm vào cảnh quay, đây chính là cảm giác tôi muốn."
Diễn xuất gì chứ, rõ ràng là mang theo tâm tư cá nhân.
Tôi nghiêng đầu, Chu Tranh cười nhìn tôi, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi.
Đầu óc tôi "Ong" một cái, lấy cớ hít thở không khí rồi đi ra ngoài.
Hành lang biệt thự, Chu Tranh ngăn tôi lại.
"Anh, anh vừa rồi tim đập thật nhanh."
Chu Tranh cười: "Cho nên, anh vẫn thích em, đúng không?"
"Chu Tranh, nhiều năm như vậy cậu thật đúng là một chút tiến bộ cũng không có, vẫn ngây thơ như vậy."
Tôi tránh tay Chu Tranh, nhìn thẳng vào cậu: "Chu Tranh, ở trong tổ tôi không muốn làm ầm ĩ quá."
"Anh Sâm, chị Tô đến thăm."
Tôi quay đầu lại, trợ lý Lý Nha đứng ở phía sau, bên cạnh Tô Hạo.
"Hoắc Cảnh Sâm, có nhớ tôi không?"
Tô Ương nhìn Chu Tranh, tiến lên kéo cánh tay tôi.
Tôi vừa định đẩy ra, Tô Ương nhỏ giọng: "Đừng nhúc nhích! Cậu ta đang nhìn!"
Trên hành lang, nhân viên công tác lui tới, xì xào bàn tán.
"Đây là bạn gái của thầy Hoắc sao? Xinh quá."
"Chắc là vậy, lần trước tôi quay quảng cáo của thầy Hoắc, cũng thấy cô ấy đến thăm."
Tôi ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt âm trầm của Chu Tranh.
"Tiểu Nha, chiều nay không có cảnh của tôi, cô giúp tôi nói với đạo diễn là tôi không khoẻ nên về khách sạn trước."
5.
"Tôi thấy tin tức tuyên truyền của anh là chạy về ngay."
Bên ngoài biệt thự, Tô Ương buông tay tôi ra.
"Anh ổn chứ?"
Tôi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tô Ương: "Đừng lo lắng, tôi sẽ làm tốt thôi."
Tô Ương đi tới trước mặt tôi: "Cảnh Sâm, là bác sĩ kiêm bạn của anh. Tôi không hy vọng anh lại rơi vào mối quan hệ này."
"Tình huống của anh quá tệ." Tô Ương dừng một chút, "Đều không tốt với anh và cả cậu ấy."
Tôi bỗng nhiên cảm thấy bực bội, móc điếu thuốc ra: "Để ý không?"
Tô Ương lắc đầu.
"Tôi biết." Tôi hít mạnh một hơi, cố gắng để bình tĩnh lại, "Tôi sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa đâu."
Tô Ương từ nước ngoài trở về còn đang chênh lệch múi giờ.
Cô ấy ngủ một giấc ở khách sạn, đến khi trời sắp tối mới tỉnh dậy.
Tôi gọi xe đưa cô ấy về.
Tô Ương vừa đi, cửa phòng bị gõ vang.
Tôi mở cửa, cầm trong tay áo choàng của Tô Ương: "Cái tật xấu vứt đồ bừa bãi này của cô..."
"Chu Tranh?"
Chu Tranh đè mạnh vai tôi, đè tôi lên tường, trở tay khóa cửa lại.
Tôi giãy dụa: "Chu Tranh, cậu buông tôi ra!"
Chu Tranh ghì chặt lại tôi, giọng nói khàn khàn: "Hoắc Cảnh Sâm, 4 giờ 23 phút 57 giây."
"Có ý gì?"
"Cô ta chính là bạn gái của anh sao?"
Tôi phản khán: "Liên quan gì đến cậu?"
"Hồi chiều... " Đáy mắt Chu Tranh quay cuồng giãy dụa, "Anh, mặc kệ anh và cô ấy làm gì, em cũng không ngại."
"M.ẹ nó, Chu Tranh cậu bị đi.ên à?" Tôi đẩy Chu Tranh, "Cậu đứng vững trước cho tôi!"
"Thế bây giờ anh thích như vậy sao?"
Sự im lặng của tôi ở trong mắt Chu Tranh biến thành thừa nhận.
"Anh, anh thích điểm gì ở cô ta, em đều có thể học."
Chu Tranh cúi đầu chôn ở hõm vai tôi.
Mùi rượu nhàn nhạt, làm tim tôi đập nhanh hơn: "Chu Tranh, cậu uống rượu?"
Tóc Chu Tranh cắt hơi ngắn, hơi động đậy tí đã cọ ngứa cổ tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu muốn kéo ra chút khoảng cách.
Đồng tử Chu Tranh co rút, sắc mặt thoắt cái đã trở nên u ám, hung bạo nham hiểm.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Chu Tranh cắ.n lên cổ tôi.
Đầu lưỡi ươn ướt cùng với vết cắn đau đớn, tê dại y như bị điện giật.
Tôi cố không run rẩy: "Chu Tranh, con m.ẹ nó, cậu buông ra cho tôi!"
Chu Tranh đỏ mắt: "Em không buông!"
"Hoắc Cảnh Sâm, em thích anh, thật sự rất thích anh!"
Chu Tranh kiềm tôi lại.
"Lúc trước anh không nói một tiếng đã bỏ đi, nói không cần em liền không cần!"
"Nếu như là em không tốt chỗ nào, anh có thể nói cho em biết, em sẽ sửa mà."
Tôi chống khuỷu tay lên eo Chu Tranh: "Chu Tranh, cậu bình tĩnh một chút."
"Anh, em không bình tĩnh được."
Chu Tranh quỳ nửa gối trước người tôi: "Anh, anh nhìn em một chút đi."
"Cho dù anh thích kiểu gì em đều sẽ làm theo mà."
"Dù anh đưa ra yêu cầu gì, em cũng sẽ cố gắng làm cho anh hài lòng."
"Nên là xin anh hãy thích em một lần nữa được không?"
Lời nói của Chu Tranh khiến tôi chua xót: "Chu Tranh, cậu biết cậu đang nói gì không?"
Chu Tranh dừng một lát, như là hạ quyết tâm rất lớn, "Nếu như anh thật sự không buông được cô ta, em có thể làm tình nhân của anh."
"Em sẽ cực kỳ cẩn thận, nhất định không bị cô ta phát hiện."
Chu Tranh ngẩng đầu nhìn tôi, lông mi ướt át.
"Em không yêu cầu anh cho em quá nhiều, chia cho em chút xíu tình cảm là được rồi."
"Có được không anh?"
Tôi cúi xuống, đưa tay vuốt ve đôi mắt mà tôi đã từng khen ngợi vô số lần này.
Đáy mắt Chu Tranh tràn ngập vui sướng, cầm ngược mu bàn tay tôi.
"Anh, anh đồng ý..."
"Chu Tranh, hộp bánh bích quy kia." Tôi ngắt lời cậu ấy, "Tôi nhặt được nó trong thùng rác phòng học."
Lông mi Chu Tranh run lên, ngay cả cơ bắp trên mặt cũng khẽ co giật.
Tôi rút tay về: "Ngoại trừ giấu diếm và lừa gạt, cậu còn có cái gì?"
Tôi nhấc chân muốn đi, Chu Tranh túm lấy góc áo của tôi, giọng nói căng thẳng: "Em có thể giải thích."
Tôi kéo tay cậu ra, trước khi mở cửa, cười khẽ: "Chu Tranh, đừng nhập vai quá sâu."
"Tự lừa gạt chính mình cuốn vào nó."
(...)