Nắng Xuân Chợt Hé

Chương 5


6 tháng

trướctiếp

Chương 5: Năm đó đã qua

Bạch Kế Châu là con trai của Bạch Nham Sơn và vợ trước, lớn hơn Bạch San San hai tuổi. Không giống với cái danh "Thiên kim giữa đường" của Bạch San San, anh ta là đại thiếu gia hàng thật giá thật của Bạch gia. Từ nhỏ đến lớn đã sống trong giàu sang, là một trong những nhân vật nổi tiếng của thành phố B, tốt nghiệp từ trường Thanh Đằng nổi tiếng, thông minh hơn người, rồng trong loài người.

Một đoạn thời gian rất dài khi Bạch San San mới đến Bạch gia, thái độ của Bạch Kế Châu đối với vị em gái này đều rất tồi tệ. Anh ta chán ghét cái người "em gái" bị ba cứng rắn nhét đến này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không, nói chính xác hơn là, anh ta chán ghét người đàn bà mà Bạch Nham Sơn tái hôn kia, mà đi theo người đàn bà kia đến sống chung với anh ta là Bạch San San, đương nhiên cũng trở thành đối tượng mà anh ghét.

Một bà mẹ kế như con chim sẻ mà muốn bay lên cành biến thành phượng hoàng, một cô em kế nhìn ngoan ngoãn đáng yêu nhưng sự thật khẳng định là dối trá độc ác đến thấu xương. Đây là định nghĩa của Bạch Kế Châu khi mới gặp Dư Lỵ và Bạch San San.

Sau khi Dư Lỵ gả vào Bạch gia, bận bịu nâng tầm bản thân, thuận lợi dung nhập vào cuộc sống thượng lưu, hoặc là học tập hoặc là xã giao, tiếp xúc với Bạch Kế Châu không nhiều. Vì thế ngoại trừ chuyện "không gọi mẹ", Bạch Kế Châu cũng không dùng thủ đoạn gì để bày tỏ sự bất mãn của mình đối với mẹ kế.

Lâu dần, anh ta đem tất cả những sự bất mãn của mình tập trung lên người em kế xấp xỉ tuổi với mình.

Lúc trời mưa cố tình làm hỏng ô của Bạch San San, cho hai muỗng muối vào bát tổ yến mà Bạch San San ăn, thường xuyên giấu bài tập hàng ngày mà Bạch San San đã làm xong, đều là những việc mà Bạch Kế Châu hay làm. Anh ta cũng không cảm thấy những hành động của mình rất ngây thơ, cũng không cảm thấy những hành động không phù hợp với hình tượng đại thiếu gia danh giá thông minh hơn người của mình chút nào.

Ngược lại, có thể làm em kế khó chịu trong những chuyện nhỏ của cuộc sống, trong lòng Bạch Kế Châu rất thoải mái, anh ta cảm thấy mình thật sự là một thiên tài.

Tình trạng như vậy kéo dài cho đến tháng thứ sáu Bạch San San ở Bạch gia.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm đó là ngày thứ bảy, Bạch Kế Châu lớp 11 nằm ở trong chăn ngủ nướng, mà trường học của Bạch San San vì tăng cường hiệu quả học tập, yêu cầu tất cả học sinh cấp 2 năm ba* thứ bảy đến trường học thêm, vì vậy Bạch San San dậy thật sớm, đeo cặp sách vọt xuống dưới lầu yên lặng ăn điểm tâm.

(*sơ trung: tương đương với cấp hai ở Việt Nam.)

Ăn xong kiểm tra cặp xách, không ngoài ý muốn phát hiện sách làm bài tập hóa học của mình lại không thấy bóng dáng.

Bạch San San: "...."

Yên lặng hai giây, cô ngẩng đầu không biểu cảm mà liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín, cất bước lên lầu.

Ngày đó Bạch Kế Châu bị một trận gõ leng keng leng keng leng keng làm cho tỉnh giấc, giống như đã luyện tập qua, gõ còn rất có tiết tấu.

Sau khi nhắm mắt lại mấy giây, Bạch Kế Châu không chịu nổi gánh nặng, ngóc cái đầu tổ quạ vén chăn thức dậy, giận dữ: "Ở đâu ra vậy!"

Cô gái nhỏ đứng ở mép giường mặc đồng phục học sinh tóc buộc đuôi ngựa, da trắng như tuyết, mắt to trong suốt, cả người mềm mại đáng yêu, nghiêm túc trả lời: "Tôi mượn của thím Chu, đạo cụ của thím ấy lúc tham gia thi múa ở quảng trường."

"..." Mặt của Bạch Kế Châu co quắp lại.

Chốc lát, anh ta hít sâu một cái, khẽ cắn răng, cố nén sự xúc động muốn giết người trong lòng lại, lạnh giọng nói: "Đi vào con đường nhỏ ở hoa viên quẹo trái, vở bài tập của cô ở dưới chậu hoa thứ ba hàng thứ nhất bên phải. Không cần cảm ơn."

Bạch San San, "..."

Cảm ơn tổ tông tám đời nhà anh ý?

Bạch San San thuận tay ném cái chiêng qua một bên, nghịch nghịch cái dùi đánh, bình tĩnh nói: "Bạch Kế Châu, chúng ta nói chuyện một chút."

Biểu cảm lúc đó của Bạch Kế Châu hoàn toàn có thể dùng từ "kinh ngạc" để hình dung. Từ khi vào cửa Bạch gia đến nay, cô em gái kế này luôn là một dạng thỏ trắng ôn thuận vô hại, rất lễ phép, miệng rất ngọt, lúc nào cũng cười híp mắt, thỉnh thoảng trong hoàn cảnh xa lạ trong mắt sẽ hiện ra tia khiếp đảm lo sợ. Lúc gọi anh ta vẫn luôn ngoan ngoãn gọi "Anh trai" chưa bao giờ kêu tên.

Bạch Kế Châu mặt không biến sắc mà nhìn Bạch San San. Lúc ấy nội tâm của anh ta là: Tốt lắm tiểu tâm cơ của cô cuối cùng cũng bị phá vỡ, cuối cùng cũng không nhịn được mà lộ ra bộ mặt thật đúng không! Tới đi! Hãy để cho bão táp mãnh liệt hơn một chút nữa đi! Để cho ông đây xem cô có bao nhiêu ác độc!

Cô em kế ác độc vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, sau đó hờ hững nói: "Tôi biết anh ghét tôi, đối với anh mà nói tôi và mẹ tôi là người xâm lăng đột nhiên phá vỡ cuộc sống bình thường của anh, cho nên anh phòng bị cùng cảnh cáo thậm chí là làm khó khắp nơi, tôi có thể hiểu. Nhưng tôi muốn nói là, trong việc xây dựng lại một gia đình những áp lực cần chịu đựng tuyệt đối không phải phương diện này, tôi với mẹ tôi với anh mà nói là một người xâm lăng, anh và ba anh đối với tôi mà nói cũng vậy, cho nên giống nhau, tôi cũng rất ghét anh."

Bạch Kế Châu, "...."

"Vốn dĩ tôi muốn nhịn một bước trời cao biển rộng, nhà ai mà không có một đứa nhỏ thiếu đòn, tôi bao dung một chút làm bộ anh em hòa thuận là được." Cô em kế mặc áo đồng phục tóc buộc đuôi ngựa nhéo mi tâm, khuôn mặt mười bốn tuổi tuổi thở dài một hơi như bốn mươi tuổi, tiếp tục: "Nhưng mà Bạch Kế Châu, anh cũng quá ngây thơ rồi."

Bạch Kế Châu lớn hơn cô mấy tuổi: "...."

"Lần này nói chuyện với anh cũng tốt." Một giây kế tiếp, cô em kế cân nhắc chiếc dùi gõ chiêng trong tay, sau đó chỉ về anh ta, nháy nháy mi: "Nếu như anh không biết phải trái chọc tôi một lần nữa, tôi sẽ dùng chiếc dùi này đập đầu anh, cho anh khóc tìm ba, không tin thì thử một chút."

Cho đến mười mấy năm sau đến bây giờ, mỗi lần Bạch Kế Châu nghĩ về chuyện đó vẫn còn buồn bực - năm đó anh ta tuổi tác cũng không lớn, nhưng dù sao cũng là thiếu niên mười sáu tuổi, sao có thể để một nha đầu mười bốn tuổi trấn áp?

Mất mặt.

Nhưng kỳ quái chính là sau đó, Bạch Kế Châu bỗng nhiên cảm thấy cô em kế độc ác thật sự không đáng ghét như vậy, về sau, theo số tuổi và ngày tháng ở cùng tăng dần, thậm chí anh ta còn quen dần với sự tồn tại của Bạch San San.

Cô em gái nhìn mềm mại dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con thỏ trắng này, trong xương cốt còn cứng hơn so với sắt thép.

Trong phòng khách có mấy giây yên tĩnh.

Bạch San San bưng ly nước đứng yên tại chỗ, không nói gì, cũng không có động tác gì. Gương mặt mông lung của cô trong một mảng ánh sáng mờ ảo, Bạch Kế Châu không nhìn thấy rõ biểu cảm của cô.

Bạch Kế Châu nhướng mày, "Bạn cùng bàn thiên tài đẹp trai đến nỗi thần cũng căm phẫn kia của cô, CEO nắm quyền hành trẻ nhất trong lịch sử của Thương thị, lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình, giậm chân một cái, toàn bộ thành phố B đều chấn động. Không phải là một nét bút đậm mực lưu lại trong thời thiếu nữ của cô sao? Cô không nhớ? Trí nhớ không tốt hay là sớm đã có dấu hiệu suy giảm."

Bạch San San: "Nói nhảm nhiều là dấu hiệu của bệnh xuất tinh sớm."

Bạch Kế Châu: "...."

Bạch Kế Châu cảm thấy mình nói nhiều với Bạch San San mấy câu, sẽ bị con bé này làm cho tức hộc máu bỏ mạng. Vì vậy anh hít thở sâu một cái, nói: "Tôi tiếp nhận công việc làm ăn của ba cũng đã vài năm rồi, mặc dù nhà họ Bạch và Thương thị không cùng một tầng lớp, giao thiệp không nhiều, nhưng Thương thị có điệu bộ phong cách gì tôi đã nghe nói qua. Phàm là những gì Thương thị nhìn trúng chưa từng để vuột, bên kia khẳng định sau này sẽ còn tìm cô, tự mình linh hoạt một chút đi." Sau đó quay người trở về phòng.

Phòng của Bạch San San ngay cách vách phòng Bạch Kế Châu, cô đi về phía trước mấy bước, cũng vào phòng ngủ đóng cửa phòng lại.

Chốc lát, cô cầm điện thoại lên gõ lạch cạch mấy chữ, ấn gửi tin.

Bạch San San là siêu nhân nhỏ: Cảm ơn anh.

Mấy giây sau, tin nhắn của Bạch Kế Châu tới: Hờ hờ.

Bạch San San là siêu nhân nhỏ: mỉm cười.

Bạch Kế Châu: “Thương thị không dễ chọc, cho dù là cô hay là nhà họ Bạch, cứng đối cứng với Thương Thị đều không tốt. Tôi đề nghị cô nên đi tìm vị bạn học cũ kia của cô, dù sao cũng là bạn cùng trường, làm gì cũng sẽ để cho cô mấy phần mặt mũi.”

Nhìn mấy dòng chữ trên điện thoại, Bạch San San trả lời: “? Chẳng lẽ anh không biết quy luật sinh tồn của loài người?”
 

Bạch Kế Châu: “Cái gì?”

Bạch San San là siêu nhân nhỏ: “Trân quý sinh mệnh, cách xa Thương Trì.”

....

Ngày hôm sau đi làm, Bạch San San vừa vào đến cửa trung tâm tư vấn tâm lý KC thì bị Đồ Lam gọi qua, sau đó một tin dữ từ trên trời rơi xuống.

"Mình đã nói chuyện với trợ lý Giang rồi, ý của ông chủ anh ta là từ chối đổi người." Đồ Lam một thân đồ công sở ngồi sau bàn làm việc, tóc đen môi đỏ, xinh đẹp nhiều kinh nghiệm. Cô nhìn Bạch San San, hơi nhíu mày, có chút khó xử nói tiếp: "Cậu cũng biết sức ảnh hưởng của tập đoàn Thương thị, nếu như chúng ta cố ý thay đổi bác sĩ tâm lý, đắc tội với vị lão đại kia, đây cực kỳ bất lợi đối với tương lai phát triển của KC."

"Từ chối đổi người sao?" Cả người Bạch San San không thoải mái, "Tại sao?"

Đồ Lam bình tĩnh trả lời: "Trợ lý Giang bên kia giải thích là, ông chủ của bọn họ cảm thấy trình độ chuyên môn của cậu vững vàng, y thuật cao siêu."

Bạch San San: ?

Thời gian gặp mặt chuẩn đoán của cô và Thương Trì tổng cộng tiếp xúc không quá hai mươi phút? Hơn nữa toàn bộ quá trình đều không liên quan đến bất kỳ một vấn đề nào về lĩnh vực tâm lý học chuyên nghiệp, xin hỏi vị đại gia kia làm sao mà thấy được cô trình độ chuyên môn vững vàng y thuật cao siêu?

Đầu cô bị kẹp cửa nên nhớ nhầm sao?

Ngay khi Bạch San San đang hoài nghi có phải mình bị mắc chứng mất trí nhớ hay không, Đồ Lam tiếp tục nói: "Mặc dù lý do quỷ quái này có hơi chút quá đáng, nhưng vì uy tín của danh tiếng của công ty, đơn này tiếp tục do cậu phụ trách đi."

"..." Câu nói đầu tiên của cậu là ý tứ gì? Còn có thể đùa khoái trá như thế sao?

Cuối cùng Bạch San San dùng câu "Cậu để cho mình suy nghĩ một chút" để kết thúc cuộc đối thoại, bi thương trở về vị trí của mình, bi thương mà ngồi xuống phát ngốc mấy phút, sau đó bi thương lấy điện thoại ra, mở weixin, gửi cho người có tên là "Cố Thiên Dữ" một tin nhắn:

“Nói có thể cậu không tin, nhưng mình, gặp được Thương Trì.”

Cố Thiên Dư và Bạch San San là bạn học ngưu tầm ngưu mã tầm mã thời trung học, tính cách thẳng thắn, chính nghĩa, lên đại học học ngành âm nhạc, bây giờ đang làm phối âm điện ảnh và truyền hình cho một công ty văn hóa truyền thông nào đó, thỉnh thoảng lại livestream trên weibo, miễn cưỡng được coi là người của giới giải trí.

Chỉ qua mười giây, lập tức có tin nhắn trả lời.

Cố Thiên Dư: “Woc? Đây là trên truyền hình sao?”

(WOC: một từ mạng bên trung, đồng nghĩa với câu đệt!)

Bạch San San là siêu nhân nhỏ: “Bây giờ anh ta là bệnh nhân của mình :)”. 

Cố Thiên Dư: “Mẹ ơi, ai không gặp, cậu cùng giáo thảo lạnh lùng lại có thể gặp nhau như vậy? Lẽ nào là duyên phận u ám?”

Còn không phải sao, duyên phận như cứt chó này.

Trong lòng Bạch San San thở dài, gõ chữ: Hình như anh ta không nhớ mình, ừ, cái này không quan trọng. Quan trọng là cậu nói xem mình nên làm thế nào?

Cố Thiên Dư: “Cái gì là làm thế nào? Bây giờ anh ta là bệnh nhân của cậu, cậu nên xem bệnh thì xem bệnh, nên thu tiền thì thu tiền. Không phải còn có một năm cấp ba là bạn bè hay sao, đã qua nhiều năm như vậy rồi, người không ăn chơi phí đời tuổi trẻ, nghe qua chưa?”

Bạch San San là siêu nhân nhỏ: “$%&%**Y.....”

Cố Thiên Dư: “Chỉ có người trong lòng có quỷ mới không thản nhiên được, cậu có không?”

Bạch San San:Mình có cái đầu cậu ý.”

Cố Thiên Dư: “Vậy không phải xong rồi sao. Người ta nếu như không nhớ cậu, cậu cũng giả bộ không quen biết cậu ta là xong, đơn giản bao nhiêu.”

"..."

Bạch San San cầm điện thoại không cảm xúc mà suy tư một hồi, mắt nheo lại, ngộ ra. Cố Thiên Dư mặc dù bình thường nói chuyện không ra gì, nhưng câu nói này ngược lại là có đạo lý - đời như trò đùa, toàn dựa vào kỹ thuật diễn, ai mà không phải là một diễn viên giỏi.

Nghĩ như vậy, cô thư thái hơn nhiều, rất bình tĩnh mà gửi cho Đồ Lam một tin nhắn: "Thời gian và địa điểm của lần gặp mặt chẩn đoán sau, gửi tới đi."

Chốc lát Đồ Lam trả lời: “Tối mai, tám giờ, Nhà họ Thương.”

?

Đến cửa phục vụ?

....

Ngày hôm sau, hơn bảy giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Bạch San San “đến cửa phục vụ”, xách ví da màu đen nhỏ của cô đến khu Vân Tân của thành phố B.

Khu Vân Tân, trong miệng người dân thành phố B còn có một tên gọi khác, chính là "khu kim cương", vỏ bọc thiên giới, trung tâm thành phố, kiến trúc khác xa với những khu khác trong thành phố. Khi Bạch San San ngồi xe đến nhìn một vòng, xe đi trên đường đa phần là xe sang cao cấp, lúc ban đầu cô còn rất hăng hái thưởng thức một màn siêu xe di chuyển qua lại này, nhưng đến lúc gần đến nhà họ Thương, cô phát hiện những chiếc xe sang kia thật sự là ngay cả món ăn khai vị cũng không xứng.

Trước mắt là một khoảng màu xanh mơn mởn, mấy người làm vườn người Châu Âu đang tu bổ cây cối và hoa cỏ. Chiếm diện tích vô cùng lớn, thành thị và thiên nhiên gần như hòa với nhau thành một thể hoàn mỹ.

Mặc dù không phải lần đầu tiên tới đây, nhưng biệt thự siêu cấp sang trọng, mỗi lần đến đều có một loại rung động khác nhau.

Bạch San San đánh giá căn biệt thự, cảm thấy căn nhà lớn rường cột chạm trổ kia của nhà họ Bạch so sánh với nơi này, quả thật như một cái chòi bằng cỏ rách nát.

(rường cột chạm trổ: ví như nhà cửa hoa lệ đẹp đẽ)

Thẳng thắn mà nói, cô đang rất tò mò nhà họ Thương làm cách nào mà có thể lấy được mảnh đất trống rộng như thế này giữa trung tâm thành phố B tấc đất tấc vàng, xây dựng lên một tòa trang viên nguy nga như vậy.

Suy nghĩ, Bạch San San đột nhiên cảm giác miệng có chút khô, thế là lấy một cây kẹo ra cho vào miệng. Vừa giơ tay lên, chuẩn bị ấn chuông cửa.

Ngay lúc này, một tiếng động cơ xe từ phía sau truyền đến.

Bạch San San quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen từ con đường nhỏ chậm rãi đi tới. Khi đi ngang qua người cô thì ngừng lại.

Cửa xe chỗ tài xế hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi, cười nói: "Cô Bạch."

Bạch San San có chút mờ mịt nhìn chằm chằm vào gương mặt này hai giây, nhận ra đối phương, vì vậy bỏ kẹo mút xuống, lễ phép mỉm cười: "Trợ lý Giang, xin chào."

"Cô đến trị bệnh cho ông chủ đúng không, vừa hay." Trợ lý Giang nói, "Lên xe đi,  vào cùng nhau."

Lúc ấy trong đầu Bạch San San chỉ nghĩ: Hi hi, hay quá, nhà lớn như vậy lười đi, ngồi lên xe vui vẻ thảnh thơi. Lập tức vui vẻ đồng ý. Sau đó cô cười híp mắt, nhét cây kẹo mút vào trong miệng, vui vẻ kéo cánh cửa phía sau xe ra.

Ai ngờ vừa mở cửa xe, Bạch San San hóa đá tại chỗ.

Phía sau còn có một người ngồi. Đối phương mặc một bộ âu phục màu đen, lạnh lùng cứng rắn, sườn mặt như vẽ, ánh mắt không có chút ưu tư rơi trên tờ báo "Thời báo New York" bản tiếng anh.

Bạch San San, "...."

Làm người ta nghẹt thở biết bao.

Giang huynh, huynh nghiêm túc sao? Ông chủ của huynh trên xe huynh cũng không nói một tiếng? Báo thù tôi hay sao?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp